Chương 33: Tâm Địa

Sự kiện hỗn loạn đang xảy ra ở thời điểm hiện tại, tất cả đều bắt nguồn từ những chuyện trước đó, mà gần nhất là của một canh giờ trước...

Cách nơi Bạch Nhất Dạ bắt gặp nhóm của Ôn Văn lần đầu tiên, liền thấy ba người bọn họ sau đó đi sâu vào tận trong rừng. Ôn Văn cũng chính vì vậy mà mới chết.

Ôn Văn ngay cả sau khi chết rồi cũng không ngờ được rằng, hai kẻ trông có vẻ tốt bụng đang đi bên cạnh mình, lại là những kẻ tâm địa thâm độc đến thế, lấy mạng của y cũng chính là hai người bọn họ.

Thật là oan uổng!

Người nam nhân tên Giang Đà lúc này cảm thấy bức bối đến phát rồ, vốn dĩ ban đầu y chỉ có ý định dạy cho Bạch Nhất Dạ một bài học, vậy mà lại để xảy ra cái kế sự này, kết cục chỉ có thể là Giang Yên phải bỏ mạng.

Ngọn lửa của sự ghen ghét đố kỵ trong lòng Giang Đà đã bắt đầu nhen nhóm lên kể từ lúc Bạch Nhất Dạ được Cát Lãng chân nhân nhận làm đồ đệ...

Y không hiểu vì sao, Tống Vu Hàn chân nhân lại chọn cái người tên Bạch Nhất Dạ đó. Vào ngày Đại Hội Tiên Võ Giới diễn ra, y đã chuẩn bị chu đáo từ rất lâu, mong bản thân khi thể hiện thật tốt có thể lọt vào tầm mắt của Tống Vu Hàn mà nhận y làm đệ tử. Lòng vô cùng ái mộ Tống Vu Hàn, càng làm cái sự đố kỵ ấy phát tướng vài phần. Vì cái gì một kẻ ăn xin nghèo kiết xác như Bạch Nhất Dạ, lại được Tống Vu Hàn sủng ái, còn có sư huynh yêu thương hết mực. Chẳng lẽ, ta không xứng đáng có những thứ đó sao?

Giang Đà từ khoảng thời gian này, mỗi lần nghe cái thấy cái tên Bạch Nhất Dạ, y liền cảm thấy chướng tai gai mắt.

Trong lòng mang theo sự đố kỵ và ghen ghét bộc phát đến một giai đoạn đỉnh điểm. Giang Đà trong đầu liền tính kế bày ra một màn này, bôi xấu Bạch Nhất Dạ một cách tồi tệ, chính là mục đích chính của y. Toan tính đẩy Ôn Văn vào chỗ chết, để cả Tiên giới lẫn Nhân giới đều biết đến cái danh tàn ác bạo ngược của Bạch Nhất Dạ, làm cho hắn triệt để thân bại danh liệt!

Một số người khi nhớ về câu chuyện của Bạch Nhất Dạ khi gϊếŧ chết Thạch tố Ân, đều nghĩ đó có thể chỉ là một tai nạn. Thế nhưng lần này, hắn đã tu ma rồi, không những thế lại còn gϊếŧ người. Mà cái người đó lại là người kế tục sản nghiệp của Bạch Đầu chưởng lão!

"Những thứ mà ta muốn có, nếu không có được, thì ai cũng đừng hòng có được."

Cái nồi xấu xí bẩn thỉu như thế liền đổ lên đầu Bạch Nhất Dạ, Giang Đà chỉ nghĩ tới thôi cũng đã không kìm được nổi sự hả hê cùng tự đắc.



Chuyện náo loạn xảy ra ở Đại Hội Tiên Võ Giới vài năm trước, cũng có dấu răng của Giang Đà. Khi đó, nguyên do chính cũng là sự ác ý của Giang Đà dành cho Bạch Nhất Dạ, vì vậy mà, Quỷ Hồn mới có thể bạo phát....Cho nên, từ đầu đến cuối đều là âm mưu của y!

Lại nói đến đằng sau câu chuyện về phụ mẫu của Túc Hàn Tinh, chính là vẫn còn một bí mật chưa từng được tiết lộ ra bên ngoài.

Mẫu thân của Túc Hàn Tinh vốn không phải vì bệnh mà chết, mà thật sự chính là do Thiên Hệ gϊếŧ chết.

Năm đó phụ thân của Túc Hàn Tinh sau khi quay lưng phản bội Thiên Hệ, liền đem bí mật của hắn mà bỏ trốn cùng thê tử. Thiên Hệ vì không muốn gặp phiền phức về sau, liền nhẫn tâm gϊếŧ quách cả hai người đi, chỉ sau này Thiên Hệ mới biết, khi đó, hai người đã sinh ra một Túc Hàn Tinh.

Nhưng, một kẻ như Giang Đà lại trông có vẻ rất biết rõ chuyện này.

Bởi vì nguyên do nào đó, mẫu thân của Túc Hàn Tinh lại tình cờ .chính là biểu tỷ của mẫu thân Hai huynh đệ họ Giang, khoảnh khắc biết được chuyện này, y cảm thấy mình đã nắm chắc một phần thắng rồi. Liền đi nói lại sự thật động trời ấy với Túc Hàn Tinh, mong rằng có thể đánh tan sự tin tưởng của y dành cho Bạch Nhất Dạ từ–kẻ đang theo chân Thiên Hệ.

Nhưng Túc Hàn Tinh đâu dễ dàng tin theo lời một kẻ như thế. Vào một ngày trước, Túc Hàn Tinh liền đến tìm gặp chưởng môn Tống Vân Phong để chất vấn, cũng chính là người năm xưa đã nhận nuôi mình.

Tống Vân Phong chưởng môn lúc này trầm tĩnh không chút dao động, cũng giống như đã biết trước được Túc Hàn Tinh sẽ đến. Y không giải thích bất cứ thứ gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu "Đúng là như vậy."

Túc Hàn Tinh sau khi nghe lời nói đó, bản thân cũng đã tự hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Tên ngốc Giang Đà của Nhị Môn Tông gây ra cái vở kịch này, để giờ phải nhận lấy quả đắng chính là gậy ông đập lưng ông!

Mục đích còn chưa thực hiện được, thì y đã bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Bạch Nhất Dạ không những chẳng bị kinh động đến một chút nào, trái lại còn lành lặn yên ổn như thế. Giang Đà hiện tại đã hoàn toàn nhảy ra cái vỏ bọc của mình dựng lên, dáng vẻ thư sinh điềm tĩnh như lúc trước cũng chẳng còn lấy một chút...