Sau khi che giấu đi khí tức, cả ba liền một đường khinh công, nấp trên cái ngọn cây cao gần đó.
Từ trên cao, Bạch Nhất Dạ nghe thấy tiếng bước chân phát ra càng lúc càng rõ. Khi nhìn đưa mắt nhìn xuống, hắn liền thấy ba người đang phòng bị mà đi tới, nhìn trông đặc biệt quen mắt.
Lục lại trí nhớ, Bạch Nhất Dạ bỗng nhận ra, đó chính là hai huynh muội họ Giang, bên cạnh còn có Ôn Văn!
Sao họ lại có mặt ở đây?
Tâm tình phức tạp nhìn ba người nọ chăm chăm, đột nhiên hắn nghe có tiếng nói phát lên, hình như là của nữ nhân tên Giang Yên:
"Sư huynh, chúng ta ngang nhiên đi lại trong địa bàn của ma tu như thế này, có phải là quá nguy hiểm rồi không?"
Ôn Văn xưa nay vẫn một chất giọng hào sảng như thế đáp: "Muội đừng lo lắng, dù nói là địa bàn của ma tu, nhưng thực chất Rừng Ma Đại Ngàn vẫn chỉ là một khu rừng ẩn ở Nhân giới. Phải nói là chúng đang ở trong địa bàn của chúng ta mới đúng!
Các đệ tử khác đã đi thám thính xung quanh đây vài vòng, tạm thời cũng không có gì bất thường."
?
Nếu nói như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng kết giới đã bị phá!
Hoằng Đạo trợn trừng mắt, khinh thường nhìn đám tiên nhân đang tự nhiên như ở nhà đó, trong đầu nổi lên suy nghĩ sẽ hốt gọn rồi làm thịt bọn chúng một thể.
Vừa xoay đầu, Bạch Nhất Dạ liền nhận ra Hoằng Đạo trạng thái có chút không ổn. Hai mắt y đỏ ngầu nhìn chằm chằm xuống bên dưới, miệng khô khốc mấp máy, làm lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
Bạch Nhất Dạ hướng Hoằng Đạo đưa tay lên làm dấu hiệu riêng biệt, ra lệnh cho y "không động, chỉ quan sát". Hoa Đào một bên nhìn thấy thế, khẩn trương nhéo cho Hoằng Đạo một cái, làm y đang từ trong mơ hồ mới chợt bừng tỉnh trở lại.
"Quỷ tộc đã gϊếŧ hại quá nhiều dân thường, đây còn là cuộc chiến đầu tiên sau từng ấy năm bằng mặt không bằng lòng với Ma giới, chúng ta phải hảo hảo làm cho tốt nhiệm vụ được giao phó."
"Vâng, Ôn sư huynh!" Giang Yên từ lúc nghe Ôn Văn nói thế, cảm thấy không còn sợ hãi nữa, nàng liền dõng dạc nói.
Giang Đà một bên không nói gì, y vẫn luôn kiệm lời như thế, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái, sau đó cùng hai người còn lại tiếp tục đi về phía trước.
Thấy người đi càng lúc càng xa dần, Bạch Nhất Dạ mới buông bỏ cảnh giác.
"Là chuyện liên quan đến tộc quỷ ăn thịt?"
Hoằng Đạo chau mày, gật đầu đáp lại: "Bạch chủ, ta đoán chắc hẳn là vì lý do đó."
Trầm tư suy nghĩ một lúc, Bạch Nhất Dạ hắn không ngờ rằng, lại có thêm nhiều chuyện phiền phức xảy ra đến thế. Hắn phiền muộn nhìn Huyền Hạc Kiếm, bất đắc dĩ thở dài:
"Đi thôi, sớm hay muộn thì cũng phải chạm mặt..."
Trong rừng, thân ảnh ba người y phục sẫm màu cùng vυ"t nhanh trong gió. Dừng lại nhìn xung quanh, Bạch Nhất Dạ liền biết kết giới chính bản thân tạo ra một năm trước hiện tại đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Phía trước là chúng đệ tử Thành Đường Tông, còn có một vài đệ tử từ Nhị Môn Tông có mặt. Một đệ tử bỗng nhiên hét lên:
"Đó là bọn quỷ ăn thịt! Mọi người xông lên!"
Sau tiếng hô lớn, khung cảnh náo loạn dần hiện ra trước mắt Bạch Nhất Dạ, bọn quỷ ăn thịt của phiến quân nổi loạn trong lời của Hoằng Đạo nói giờ đây liền bị đánh đến tan đàn xẻ nghé.
"Đệt! Quân của taaa!"
Vốn dĩ Hoằng Đạo hắn đến đây là để dẹp loạn, định dạy dỗ lại đám thuộc hạ một chút, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ gϊếŧ hết bọn chúng, dù gì thì chúng cũng là một phần của Ma giới này.
Thế nhưng, trước mắt hắn bây giờ chính là cảnh từng kẻ một lần lượt ngã xuống, sau lại tan biến thành tro bụi phát tán hàng loạt trong không khí.
Bạch Nhất Dạ lòng cảm thấy sôi sục, trong nháy mắt liền tiến vào chính giữa hỗn loạn, ý muốn ngăn cản đám đệ tử kia lại.
Vung kiếm lên đỡ đòn từ một đệ tử y phục trắng, ma lực trong người Bạch Nhất Dạ trong mấy năm tu ma đột nhiên bung toả, khiến tất cả mọi người có mặt ai nấy đều giật mình kinh ngạc, rồi lại e dè lùi về sau mấy bước.
Chuyện này ngay cả Bạch Nhất Dạ cũng thừa biết, rằng hắn lâu như thế vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh mới của chính mình, cho nên mới tùy hứng mà bạo phát ma lực như thế.
Bạch Nhất Dạ hiểu rõ Thiên Hệ kêu hắn đến đây để làm cái gì, chính là giải quyết ổn thoả, không phải đuổi cùng gϊếŧ tận. Đã làm việc cho y, Bạch Nhất Dạ dặn lòng phải làm sao cho thật tận tâm lực, để vào khoảnh khắc nhận lấy Hắc Sinh Hoa, hắn mới không cảm thấy hổ thẹn...
Một lưỡi kiếm gió đột ngột phóng ra từ Huyền Hạc Kiếm, Hoằng Đạo trong lúc đuổi theo kịp Bạch Nhất Dạ, liền nhìn thấy đám đệ tử không chịu được công kích mà dạt ra xa một đoạn.
Một đứa trẻ quỷ tộc ngồi khóc thê thảm dưới mặt đất từ đâu ra xuất hiện, nó một phút trước đã xém mất mạng dưới nhát kiếm không có mắt của đệ tử Nhị Môn Tông.
"Đi đi."
Bạch Nhất Dạ tay cầm Huyền Hạc Kiếm đứng chắn trước người đứa trẻ, cũng không quay đầu nhìn, mặt không chút biểu tình nhìn người đệ tử khuôn mặt tràn ngập kinh hãi kia.
"Đó là..."
Một đệ tử thoáng thốt lên, liền kéo theo những âm thanh phát ra từ những kẻ khác.
"Là tên súc sinh Bạch Nhất Dạ!"
"Hắn sau từng ấy năm lại xuất hiện rồi!"
"Thật không biết xấu hổ!"
"Trở mặt với tông môn, hiện tại lại đi giúp cái quỷ tộc kia, đúng là nghiệt súc."
...
Tiếng xì xào bàn tán, rầm rộ lan truyền giữa khu rừng xanh ngần, bầu trời đêm vẫn còn tĩnh mịch. Bạch Nhất Dạ tâm chợt lạnh lẽo, cuối cùng thì, những lời người ta nói về hắn dù đã nghe nhiều đến mức không còn cảm giác, nhưng giây phút này kỳ thật nó vẫn khó nghe như thế. Nhận ra bản thân đã thay đổi thật nhiều, cũng không còn ngây ngốc như ngày xưa, hắn liền chậm rãi nói:
"Đúng vậy, chính là ta...Bạch Nhất Dạ."