Bóng đen đứng trên cành cây khiến Bạch Nhất Dạ hồn bay phách lạc bỗng đứng im không có động tĩnh. Bạch Nhất Dạ hắn hiện tại liền theo phương châm địch không động, ta cũng không động.
Sau độ nửa khắc, Bạch Nhất Dạ chẳng thấy bóng đen ấy đâu nữa.
Vì nó đang đứng ngay sau lưng Bạch Nhất Dạ!
Thoáng chốc lạnh sống lưng, Nhất Dạ quay đầu lại nhìn, đập vào hai mắt hắn, chính là bộ y phục đỏ sẫm như máu, hơn nữa đó lại là một người đàn ông cao hơn Bạch Nhất Dạ tầm hai cái đầu. Tóc cài hắc kim quan, khuôn mặt mỹ lệ, nước da trắng toát, trông rất giống cái gọi là huyết quỷ trong truyền thuyết.
Thoạt nhìn còn có chút đáng sợ. Người nọ thân hình cao lớn, khắp người nồng nặc thứ ma khí khó chịu. Trầm giọng nói:
"Tên nhóc con người, ngươi nói thịt ngươi rất thối?"
Bạch Nhất Dạ được một phen hết hồn, thuận miệng đáp: "Phải! Rất thối! Không, cực kì thối!"
Hồng y nhân đứng tại chỗ mà nhìn hắn chằm chằm, sau lại mở miệng, thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra hai cái răng nanh ngắn:
"Nhưng nhìn thịt nhà ngươi có vẻ...rất ngon, không phải sao?"
!!?
Hắn luống cuống chộp lấy tay áo người nam nhân mà nắm chặt: "Đại ca tha mạng! Ta chỉ mới mười bốn cái xuân xanh thôi a."
Y nhếch mép cười giảo hoạt.
"Nhưng bổn toạ ta muốn ăn ngươi."
Bất thình lình, Bạch Nhất Dạ giơ ngón tay chỉ vào một nơi nào đó vô định phía sau lưng người nam nhân, hòng gây phân tâm để thuận đường trốn thoát.
"Ý, cái quái gì thế kia!"
Vừa dứt lời, Nhất Dạ hắn liền co giò bỏ chạy.
Người nam quay ngoắt người lại nhìn, sau đó lại nhe răng cười:
"Hừ...Ngươi giỏi lắm, muốn chạy?"
Hai người một cao một thấp cứ thế rượt đuổi nhau vài vòng trong cấm địa sau núi. Mệt bở hơi tai, Bạch Nhất Dạ bèn lớn tiếng quát: "Sao ngươi cứ đuổi theo ta thế, tên ma cà rồng kia!"
Người nọ khi đã vờn chuột chán chê. Y cúi thấp đầu, nhỏ giọng bên tai Bạch Nhất Dạ, người nọ đe doạ: "Ngươi chạy, ta liền ăn thịt ngươi."
Bạch Nhất Dạ sau một hồi ta chạy ngươi đuổi, cuối cùng cũng bị bắt lấy, nói: "Này, ngươi đưa ta đi đâu? Ta còn có việc rất bận đấy!"
"Ma cung."
Bạch Nhất Dạ giãy giụa, nhưng tay đã bị khoá, chỉ có cái miệng là không bị phong ấn, liền hét toáng lên: "MA CUNG? Ngươi điên rồi sao? Ta là người tu tiên đó. Ngươi tính làm gì ta, thả ta ra!!"
Bóp lấy cái cằm nhỏ nhắn của hắn, nam nhân ánh mắt thâm trầm, vẫn là nói vài câu doạ cho hắn sợ: "Còn nháo, ta đem ngươi về nấu cháo ăn."
!
Ngay sau đó, Bạch Nhất Dạ không nói gì nữa.
"A di đà phật, a di đà phật..."
Đi một đoạn đường qua vài cái cây cao lớn. Cái ma cung bí mật sau núi Ba Sơn mà y nhắc đến này là lần đầu Bạch Nhất Dạ nghe nói đến. Với màu đen là màu sắc chủ đạo, không khí nơi này cũng quỷ dị vô cùng. Bước đi trên sàn lát thạch anh lạnh lẽo, trước mắt là một con chó lông trắng đang nằm an toạ bên cạnh chiếc giường lông thú to tổ bố. Đồ dùng cũng lộng lẫy tuyệt đối, vải voan đen trên trần rũ xuống phất phơ trông như làn sương đen dày đặc.
Đem Bạch Nhất Dạ về đặt cạnh con chó ở giữa cung điện, y nói: "Ngươi ở lại đây, ngày ngày làm đồ chơi cho Bạch Khuyển."
Hoá ra nó tên gọi là Bạch Khuyển. Ma thú của y.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Bạch Khuyển, Bạch Nhất Dạ cảm thấy không xong: "Con cẩu khổng lồ đó?"
"Đúng." Người nọ đáp lại như đó là lẽ đương nhiên.
Bạch Nhất Dạ như nghe thấy lời không muốn nghe nhất, tuyệt vọng nói: "Ngươi liền đem ta đi nấu cháo đi, tên khốn!!!"
Người nam nhân nhìn thấy cái dáng vẻ này của hắn nhịn không được mà bật cười thành tiếng:
"Ha ha ha. Tên nhóc này càng lúc càng thú vị."
Tay vuốt ve đầu Bạch Khuyển, y nhìn nó mà cười cười nói: "Tâm trạng Bạch Khuyển hôm nay tốt thật, có vẻ nó thật sự thích ngươi."
"Áu"
Nó kêu lên một tiếng như đồng ý với lời nói của chủ nhân, còn sẵn tiện đi qua đi lại bên người Bạch Nhất Dạ, lấy chân trước chạm nhẹ một cái.
Bạch Nhất Dạ theo cái chạm nhẹ ấy cũng khẽ rùng mình.