Editor: Snowflake HD
Ban đêm, Vạn Thần Y và Đậu thúc vẫn không trở về, Thủy Bánh Chưng chuẩn bị chiếm lấy hai căn phòng, ta lại cảm thấy có chút không yên, “Nếu chọc giận bọn họ, lỡ đâu bọn họ không chịu chữa bệnh cho ngươi nữa thì phải làm sao đây?”
Thủy Bánh Chưng quơ quơ ngọc bội hoa sen bên hông, “Có nó là được rồi.”
Ta lập tức giật mình, có kim khố trong tay, tức là ta có được thần y. Vạn Thần Y không khuất phục quyền thế, nhưng có tiền tài thì dư sức chiến thắng được ông ta, việc gì phải lo lắng. Ta yên lặng trải giường, cả căn phòng đều chưa mùi thơm của thảo dược, ngay cả chăn cũng vậy, “Nhưng rốt cuộc là bọn họ chạy đi đâu vậy, đến cả y cốc cũng không thèm, có chút kì lạ nha.”
Thủy Bánh Chưng suy nghĩ một lát, “Tối nay nghỉ ngơi trước đi, sáng mai đi tìm bọn họ.”
“Ừ.” Đợi hắn trải giường xong, ta đi sang phòng khác, trên bức tường trong phòng có một bức tranh rất rực rỡ không biết vẽ gì đó, ngọn đèn dầu tối sầm lại, ánh trăng mơ hồ chiếu rọi, ta cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng lấy chăn nằm xuống ngủ.
Đêm dài tĩnh mịch, bởi vì đang ở sơn cốc, nên cho dù là nửa đêm rồi nhưng vẫn có tiếng động ồn ào, nếu không phải ta không có hứng thú với sâu bọ, thật muốn đi ra ngoài bắt toàn bộ bọn nó nướng chin. Đang lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên hòa với tiếng côn trùng kêu, tiếng bước chân dừng lại ở bên cạnh cửa sổ, hình như định nhảy vào trong phòng, trong phòng chớp mắt một cái liền im phăng phắc, một lát sau mới tiếp tục phát ra tiếng.
Khinh công người nọ không tồi, nhưng ta đang ngủ nên không muốn nhúc nhích. Chờ người nọ đi tới gần, trong đầu hiện lên một hình ảnh --- chắc không phải là Thủy Bánh Chưng chứ? Trong sơn cốc này cũng không còn người nào khác nha.
Ta yên lặng nuốt nước miệng, Thủy Bánh Chưng ngươi thật xấu xa, nửa đêm nửa hôm lại dám mò vào phòng ta, muốn gây rối sao? Ta cầm chăn, nếu hắn dám tiến lại đi, ta sẽ đánh chết hắn.
Láng máng cảm thấy người nọ cúi đầu nhìn, ta có thể cảm giác được hơi thở của hắn.
Ta cắn răng, đừng trách ta nha Thủy Bánh Chưng, ngươi đang phá hủy hình tượng giáo chủ của mình đấy. Cánh tay để bên hông, ta xoay người tát hắn một cái, bụp, người nọ té rầm xuống đất. Ta cầm chăn đập tới tấp vào người hắn, giận dữ hét, “Thủy Bánh Chưng cái tên sắc lang này, sắc lang!”
Người dưới chăn la hét chửi bậy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, “Cặn bã.”
Ta dừng một chút, hả? Người này không phải Thủy Bánh Chưng sao? Ta vội vàng đứng dậy đốt đèn, cửa ầm phát bật mở, Thủy Bánh Chưng phá cửa đi vào, chớp mắt đã đi đến bên cạnh ta. Ta lập tức nhào vào ngực hắn, “Đáng sợ quá.”
“… Cặn bã, bộ dạng nhu nhược không phù hợp với bản chất của nàng đâu, người trên đất bị đánh thảm như vậy đừng tưởng ta không thấy?”
Ta không vui nhìn hắn một cái, “Ta thích, nói chuyện với người không có óc hài hước thật chẳng vui chút nào.”
Thủy Bánh Chưng nhẹ nhàng xoa đầu của ta, “Cặn bã ngoan.”
Hắn thật tuyệt vời không sợ ta làm tổn hại hình tượng của hắn gì hết. Ta cầm lược chạy đến, cố gắng chải đầu gọn gàng, chuyện tra hỏi thích khách cứ để hắn lo.
Thủy Bánh Chưng ngồi xuống lật chăn ra, đại hán nằm run rẩy ngước mắt nhìn, bộ dáng hắn ta như sắp khóc tới nơi. Trên mặt sung thành một cục, ách, hóa ra ta xuống tay nặng như vậy. Hán tử khóc lóc van xin, “Đại hiệp tha mạng.”
Thủy Bánh Chưng cười cười, vẻ mặt vô cùng hiền hòa, “Nửa đêm ngươi bò vào phòng vị hôn thê của ta làm cái gì?”
Hán tử nuốt nước bọt, “Trộm, trộm đồ.”
Không biết Thủy Bánh Chưng lấy đâu ra một cây đao, quơ thanh đao trước mặt tên kia, cười hiền lành như trước, “Trên giang hồ Vạn Thần Y nổi danh là keo kiệt bủn xỉn, công phu giấu tiền là nhất, nửa đồng tiền cũng không tìm thấy. Ngươi nói đến trộm đồ? Muốn trộm thì nên đến chỗ Đường Nghị Đường gia môn chủ Đường môn cách vách đến đây làm gì?”
Hán tử cắn chặt răng không đáp, đợi Thủy Bánh Chưng nắm tay thành đấm, tên kia run rẩy vội vàng lắp bắp nói, “Tại hạ thật sự tới để trộm đồ, nhưng không phải trộm tiền, mà là kim đan.”
Ta cầm lược, tò mò đi qua xem, “Kim đan gì?”
Mồ hôi lạnh trên mặt hán tử chảy ròng ròng, “Nếu ta nói, các ngươi sẽ để ta đi chứ?”
“Thành giao!”
“Ta chính là người của Vạn Hoa lâu, lâu chủ ta bị bệnh nặng, ngay cả Vạn Thần Y cũng bó tay – không có cách chữa trị. Nhưng sau đó lâu chủ nghe đồn, Vạn Thần Y có một viên kim đan phải tốn mười năm mới luyện thành, có thể khởi tử hồi sinh, nhưng lúc bắt ông ta tới để chất vấn, ông ta lại thà chết chứ không chịu khai. Bởi vậy ta được lệnh tới đây ăn cắp, ai ngờ rằng lại gặp phải hai vị đại hiệp chứ.”
Ta hỏi, “Kim đan? Mười năm? Thủy Bánh Chưng…” Nếu cha mẹ hắn cùng nghiên cứu chế tạo thuốc với Vạn Thần Y, thì rất có thể kim đan kia là dành cho Thủy Bánh Chưng.
Thủy Bánh Chưng khẽ gật đầu, trong lòng ta chợt thấy đắng ngắt, so với miệng còn đắng hơn. Ta lại nổi giận, đạp tên kia mấy phát, “Đại gia nhà ngươi! Mau dẫn ta tới Vạn Hoa Lâu, ta muốn gϊếŧ sạch Vạn Hoa lâu, đâm chết lâu chủ các ngươi, dám lấy đồ bậy bạ.”
Vất vả suốt dọc đường để đi đến đây, kết quả lại biến thành cục diện như thế này.
Chẳng trách không thấy Vạn Thần Y quay về, hóa ra bị người ta giam cầm. Thủy Bánh Chưng nói Vạn Thần Y mà giấu tiền thì ai tìm cũng không thấy, huống chi là một viên kim đan nhỏ xíu, cực kì không dễ dàng nha, chỉ sợ lục tung y cốc cũng không tìm thấy. Cho nên bây giờ phải đi cứu ông ta ra.
Thủy Bánh Chưng xoa đầu ta, “Cặn bã ngoan.”
Ta giận dữ, “Không ngoan!”