Chương 44

Chu Huyền Lan buông phong thư trong tay, liếc mắt nhìn một chồng thư thật dày trên bàn, lại mở ra một phong khác.

“Nốt chu sa”, “Máu đầu quả tim”, “Mũi tên ngọt ngào.”

Tục khí thế nào, viết thế nào, khen Diệp Băng Nhiên khen đến bầu trời mặt đất chỉ có mình hắn. Xa hắn là không thể sống, tất cả thế gian đều không hề đáng lưu luyến.

Lần đầu Chu Huyền Lan phát hiện thư đã sửng sốt hồi lâu, vò nát lá thư, tro cốt cũng không muốn thấy. Sau này phát hiện ra quá nhiều. Tích góp mười năm. Hủy một phong lại tìm thấy phong khác trong túi trữ vật.

Chờ hắn lãnh trầm khuôn mặt, đem tất cả phong thư đọc hết một lần, tâm cảnh lại bình phục.

Vừa thấy chính là chép ra.

Sư tôn viết tất cả chỗ này không nhìn ra một chút chân tình thực lòng nào, vô cùng có lệ. Hắn cảm thấy hoàn toàn không cần để ý.

Chu Huyền Lan cười nhẹ, ngón tay cầm lá thư lại nắm thật chặt, thứ trong tay tức khắc hóa thành tro.

“Trong thư còn rất nhiều lời âu yếm, đều là sư tôn tự tay viết.”

Chu Huyền Lan cầm một phong thư trong tay, vân đạm phong vân mà huỷ đi, ngoài miệng lại nói: “Nghĩ đến mấy thứ này vô cùng trân quý với sư tôn, đệ tử sẽ giữ gìn chúng thật tốt, còn chờ đưa lại cho sư tôn.”

Trong Thư Các, Thẩm Lưu Hưởng vẫn đang đắm chìm trong mấy lời nhân tình ngọt phát ngấy, đầu bị đánh đến choáng váng.

Sao lại có mấy thứ này tồn tại?!

Mất mặt...... Vẫn là mất mặt.

Y muốn tìm cái khe đất chui vào, nghe thấy Chu Huyền Lan lại lên tiếng, mới đột nhiên bừng tỉnh: “Không trân quý! Một chút cũng không trân quý! Ngươi ném đi!”

Y không muốn nhìn thấy mấy lá thư đó đâu.

“Trước kia ta chỉ biết sư tôn ái mộ Diệp Băng Nhiên, lại không nghĩ ái mộ sâu như thế. Cứ ba ngày một phong, mười năm chưa từng gián đoạn. Sinh nhật thêm một phong. Tu vi đột phá thêm một phong. Rèn luyện bình an trở về cũng phải thêm một phong.”

Người ở đầu kia Ngọc Giản u uất nói: “Sư tôn, trước kia ngươi đối với hắn rốt cuộc có bao nhiêu để bụng?”

Thẩm Lưu Hưởng: Không để bụng! Một chút cũng không để bụng!

Y không thích viết thư cho người ta, đây là tháng sáu tuyết bay, cái nồi này không thể đội!

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn giải thích, phía sau chợt truyền đến một giọng nói trầm ổn quen thuộc, mang theo vài phần nghi hoặc, không kìm nén được hỏi: “Diệp Băng Nhiên là ai?”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Chu Huyền Lan: “?!”

Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ cả người, có chút không dám quay đầu lại nhìn. Ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt Ngọc Giản, cọ tới cọ lui một lúc lâu mới xoay đầu lại.

Tầm mắt đối diện một đôi mắt nhạt màu, y chớp chớp mắt, trên mặt miễn cưỡng xả ra một nụ cười: “Đế Quân......”

Đầu kia Ngọc Giản lặng im một cái chớp mắt, chợt lên tiếng: “Chu Huyền Lan tham kiến Đế Quân.”

Từ Tinh Thần trốn sau kệ sách yên lặng quan sát, nghe thấy cái tên này, đột nhiên mở to mắt.

Cửu Yêu Vương?!

Hắn chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu quá khứ của Thẩm Lưu Hưởng, chỉ biết y là Tiên quân Thanh Lăng, cho nên đối với nam nhân bên kia Ngọc Giản hoàn toàn không biết gì cả.

Đế Vân Vũ lại biết.

Thẩm Lưu Hưởng có một đồ đệ, bảy năm trước bại lộ thân phận trở về Yêu giới. Hiện giờ là Cửu Yêu Vương.

Nhưng hắn không biết hai người vẫn luôn trộm dùng Ngọc Giản liên hệ.

Đế Vân Vũ trầm ngâm một lát, duỗi tay ấn xuống Ngọc Giản, Ngọc Giản tối sầm lại, trái tim Thẩm Lưu Hưởng cũng lạnh theo một nửa.

“Liên hệ từ bao giờ?”

“Ba năm trước.” Thẩm Lưu Hưởng trông mong nhìn Ngọc Giản bị lấy đi.

“Ta giúp ngươi bảo quản trước.” Bàn tay Đế Vân Vũ vừa lật, thu lấy Ngọc Giản, “Còn mười ngày nữa đi Yêu giới. Thu tâm lại. Nhớ kỹ chuyện ta công đạo.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra như sương đánh cà tím, bẹp khí.

Đêm đó y nằm trên giường, đem thoại bản trước sau như một bày thành một dãy, lại không có hứng thú đọc, tính toán ngủ sớm chút.

Nhưng bên tai quá mức an tĩnh, thiếu thanh âm của Chu Huyền Lan, cả người đều không thoải mái.

Trằn trọc cả đêm Thẩm Lưu Hưởng cũng không sao ngủ được, sáng sớm ngáp một cái, chống đỡ đôi mắt gấu trúc, đầu hôn hôn trầm trầm ra cửa, thấy Từ Tinh Liên từ hành lang dài đi tới, mặt mày cười cong cong.

“Mới vừa đi thỉnh an Đế phụ.” Từ Tinh Liên nhìn y biểu tình uể oải, “Huynh trưởng xảy ra chuyện gì?”

“Nghỉ ngơi không tốt.”

Thẩm Lưu Hưởng chú ý thấy trên tóc Từ Tinh Liên có một cây trâm mới, gió thổi lắc nhẹ, tỏa quang mang nhỏ vụn giữa không trung. Phượng hoàng trên đó càng sinh động như thật. Hợp với khuôn mặt vốn thanh mỹ của nàng, càng thêm xinh đẹp.

“Trâm cài đầu này mang trên đầu ngươi vừa vặn đẹp.”

“Huynh trưởng cũng cảm thấy đẹp sao?” Từ Tinh Liên ngượng ngùng cười một cái, “Đế phụ cho.”

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy hai chữ ‘Đế phụ’, nhớ tới mất đi Ngọc Giản, than nhỏ một hơi.

Từ Tinh Liên biết chuyện hôm qua, suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Nếu không huynh trưởng đi cầu xin Đế phụ, bảo người trả Ngọc Giản cho ngươi?”

“Vô dụng, trừ khi trộm......”

Giọng nói Thẩm Lưu Hưởng khựng lại, đuôi lông mày hơi nhướn lên.

Trên người Đế Vân Vũ không có túi trữ vật, đồ vật tám phần là để ở tẩm cung, y có thể nhân lúc người không ở, trộm lấy Ngọc Giản về.

Từ Tinh Liên hơi kinh hãi: “Huynh trưởng muốn trộm về? Lá gan quá lớn. Không có khả năng đắc thủ.”

Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc nói: “Đế Quân sẽ không ở tẩm cung cả ngày, ta nhân lúc người không ở tới tìm Ngọc Giản, li miêu đổi Thái Tử. Người lại không có khả năng lúc nào cũng trông kỹ Ngọc Giản, nói không chừng mười ngày nửa tháng còn chưa phát hiện ra.”

Từ Tinh Liên chần chờ. Lời này tuy có lý, nhưng ai dám lẻn trộm vào tẩm cung của Đế phụ, làm việc treo đầu dê bán thịt chó?

Bị Đế phụ phát hiện, nổi trận lôi đình thì biết làm sao cho phải?

Nàng muốn khuyên bảo, nhưng thấy Thẩm Lưu Hưởng chỉ vào mắt phượng, “Ngươi nhìn tơ máu trong mắt ta đi, cả đêm không ngủ.”

Từ Tinh Liên sửng sốt: “Chỉ là một viên Ngọc Giản thôi, huynh trưởng hà tất nhớ thương như thế?”

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, trên mặt toát ra biểu tình bất đắc dĩ, “Trước kia hàng đêm có người đọc thoại bản, ta nghe nghe đi vào giấc ngủ. Giờ đột nhiên không có. Không quen.”

Từ Tinh Liên nhíu nhíu mày liễu.

Nàng nghe nói người dùng Ngọc Giản liên hệ với huynh trưởng là đồ đệ của y.

Nhưng làm gì có đồ đệ hàng đêm đọc thoại bản cho sư tôn? Huống chi, đối phương đã là Yêu Vương, mỗi ngày nên bận rộn vô cùng mới đúng, còn cố ý rút thời gian tới dỗ người ngủ. Không khỏi quá mức không thể tưởng tượng.

Cảm giác không giống tình cảm sư đồ đơn giản.

Từ Tinh Liên nhìn Thẩm Lưu Hưởng, muốn nói lại thôi. Sau một lúc lâu nhẹ nhấp môi, thấp giọng nhắc nhở nói: “Giờ Tuất hôm nay, Đế phụ muốn gia cố phòng hộ giới quanh Thần Kỳ Sơn, huynh trưởng thừa cơ vào đi.”

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, âm thầm tính toán.

Hôm qua Từ Tinh Thần bắt được nhược điểm của Thẩm Lưu Hưởng, mới sáng sớm đã thần thanh khí sảng rời khỏi giường, đi lại khắp nơi trong cung. Vô tình nhìn thấy hai cái đầu ghé sát đến cực gần trên hành lang, bộ dáng thần thần bí bí.

Hắn trực giác Thẩm Lưu Hưởng lại đánh ý đồ xấu gì, còn muốn liên lụy muội muội vào.

Từ Tinh Thần nhíu mi, dặn dò thủ hạ phía sau: “Giúp ta nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng. Nếu có hành động dị thường, lập tức báo cho ta.”

Thủ hạ cúi người tuân mệnh.

***

Cuối Giờ Dậu, Thẩm Lưu Hưởng cầm trong tay viên Ngọc Giản giả mới ra lò, xa xa thấy Đế Vân Vũ ra khỏi Đế Cung.

Y hơi híp mắt, đi ngược lại vào tẩm cung huy hoàng tráng lệ.

Ngoài cửa tuy có người gác, nhưng tu vi thấp, vô pháp thấy được hành tung của tu sĩ Hóa Thần cảnh. Thân hình Thẩm Lưu Hưởng nhoáng lên. Người hầu ngoài cửa chỉ cảm thấy có cơn gió phất quá, không phát hiện ra bất kỳ cái gì khác thường.

Thẩm Lưu Hưởng đã tới mấy lần, ngựa quen đường cũ đi vào bên trong.

Y vòng qua bình phong lịch sự tao nhã, thấy trên tủ cạnh giường bày biện một loạt đồ vật, trong đó dựng đứng một viên Ngọc Giản xanh nhạt, ảm đạm không ánh sáng.

Một ngày không gặp, như cách ba thu.

Thẩm Lưu Hưởng lưu loát đổi Ngọc Giản, lặng yên rời đi.

Không chờ trở về phòng, y thấy bốn phía không có người, liền ngồi xuống gốc cây ngô đồng, cầm lấy Ngọc Giản.

Gió mát lành thổi qua, đỉnh đầu truyền đến tiếng lá cây sàn sạt.

Thẩm Lưu Hưởng đưa linh lực vào trong đó. Trong khoảnh khắc, Ngọc Giản tràn ra quang mang nhàn nhạt.

Bên trong truyền ra một chút động tĩnh.

Thẩm Lưu Hưởng lập tức lên tiếng, ngắn gọn sáng tỏ nói: “Ta đã trộm Ngọc Giản về rồi. Còn chín ngày nữa là đến Yêu giới. Điểm dừng chân ở địa bàn của Thất Yêu Vương.”

Bên kia Ngọc giản trầm mặc giây lát, một thanh âm thấp ổn bay ra.

“Ồ. Vậy sao?”

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cứng đờ, tay nắm Ngọc Giản run nhè nhẹ.

“......” Là cha.

Đế Vân Vũ ngữ khí bình thản: “Chờ ta trở lại nói chuyện với ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn kỹ Ngọc Giản, ngó thấy một góc, có khắc cực nhỏ một chữ...... Đế.

Không phải Chu!

Thẩm Lưu Hưởng hóa đá tại chỗ.

“Thẩm Thiếu Quân đã ngồi ở Trường Phong Đình nửa canh giờ, thân thể không khoẻ sao?”

“Không biết, sắc mặt không tốt lắm.”

Vài thị nữ đi ngang qua, khe khẽ nói nhỏ, ngẩng đầu thấy Đế Cơ tới, vội dừng lại hành lễ.

Từ Tinh Liên: “Huynh trưởng sao lại ủ rũ cụp đuôi? Không tìm được Ngọc Giản sao?”

“Tìm được rồi.” Thẩm Lưu Hưởng xòe tay ra, một viên ngọc giản lấp lánh, “Nhưng mà là của Đế Quân.”

Từ Tinh Liên ngạc nhiên. Ngọc Giản truyền âm trước nay là có đôi có cặp, cần phải hai quả Ngọc Giản riêng biệt mới có thể truyền lời cho nhau. Lấy Ngọc Giản của Đế phụ, căn bản không liên hệ được với Chu Huyền Lan.

Nàng nhất thời không biết nên nói cái gì, liền nói: “Huynh trưởng còn trở về là được, lại đến tìm xem.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ta vừa mới truyền âm.”

Từ Tinh Liên: “......”

Nàng gượng xả ra một nụ cười, ý đồ an ủi, đảo mắt thấy thân ảnh Đế Vân Vũ thân hiện ở Trường Phong Đình, Từ Tinh Thần đi phía sau.

Đế Vân Vũ nhìn thanh niên mặt mày ủ dột trong đình, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ, hỏi: “Muốn lấy Ngọc Giản về?”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Bằng không buổi tối không ngủ được.”

Đế Vân Vũ không khỏi nhíu mày, trầm ngâm một lát, một viên Ngọc Giản xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trên có khắc chữ Chu.

“Một khi đã như vậy, cho ngươi một cơ hội,”

Một cái dây xuất hiện quấn lên Ngọc Giản, nháy mắt tiếp theo liền vòng lên cổ tay Đế Vân Vũ.

“Ngọc Giản ở đây. Nếu trước khi xuất cung ngươi có thể cướp được liền trả lại ngươi.”

Từ Tinh Thần và Từ Tinh Liên đều sửng sốt.

Đồ trong tay Đế phụ, ai mà cướp được?

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng lại vui vẻ, hỏi: “Chỉ cần cướp được là được, phương pháp gì cũng có thể sao?”

Dù sao y nhớ thương Ngọc Giản, đêm cũng không ngủ được, không bằng cố sức một phen.

Đế Vân Vũ: “Tất nhiên.”

Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng câu lên một nụ cười, ngữ điệu khẽ nhếch: “Vậy Đế phụ phải cẩn thận.”

Đế Vân Vũ nghe thấy hai chữ ‘Đế phụ’, hơi hơi ngẩn ra, giây lát sau đuôi lông mày nhẹ nhướn, “Ngươi cũng phải cẩn thận. Ta sẽ không lưu thủ.”

Giọng nói rơi xuống, Thẩm Lưu Hưởng hành động bất ngờ, bàn tay bạch ngọc hướng đến Ngọc Giản.

Nhưng Đế Vân Vũ nhẹ nhàng phất một cái, bàn tay thiếu chút nữa đυ.ng tới Ngọc Giản liền bị bắn trở về, hơn nữa hắn dùng lực đạo hơi lớn, trực tiếp ném Thẩm Lưu Hưởng khí thế hừng hực ra khỏi Trường Phong Đình.

Đùng......!

Bãi cỏ nơi xa xuất hiện một cái hố to.

Tất cả phát sinh chỉ trong chớp mắt, Từ Tinh Thần và Từ Tinh Liên chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Thẩm Lưu Hưởng từ hố bò ra, mặt xám mày tro, vô cùng chật vật.

Đế Vân Vũ không nói một từ, phất tay áo rời đi.

“Huynh trưởng không sao chứ?” Từ Tinh Liên tiến lên nâng y dậy.

Thẩm Lưu Hưởng bị tro bụi sặc ho khan một tiếng, lắc đầu, “Không sao.”

Y chỉ là thử một chút, Đế Vân Vũ phản ứng quá nhanh. Thậm chí y còn hoài nghi, ở trong mắt người này, động tác mình ra tay có phải chậm như rùa đen không?!

Từ Tinh Liên giơ tay, nhặt giúp y một cọng cỏ dính trên người, “Huynh trưởng muốn lấy Ngọc Giản từ tay Đế phụ khó như lên trời. Hay là tìm phương pháp khác đi?”

Thẩm Lưu Hưởng lại nhìn chằm chằm thân ảnh Đế Vân Vũ rời đi, mặt mày lộ ra vài phần sắc sảo: “Còn chín ngày, người chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.”

***

Đêm tối, trăng lên đầu cành.

Trong tẩm cung của Đế Vân Vũ một mảnh yên tĩnh.

Một thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau bình phong, thăm dò nhìn người trên giường.

Đế Vân Vũ nhắm hai mắt, thần sắc thư giãn, chăn nhung đắp trên người vẫn không nhúc nhích, mái tóc dài trước giờ vẫn dùng kim quan búi gọn không chút cẩu thả, giờ phút này tán ra bên gối, làm hắn tăng thêm vài phần thư thái

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng từ trên mặt hắn xẹt qua, thấy ngón tay rõ ràng khớp xương đặt trên chăn, một viên Ngọc Giản lẳng lặng rũ bên cạnh.

Thẩm Lưu Hưởng thật cẩn thận dịch đến bên giường, thả chậm hô hấp, đầu ngón tay hướng Ngọc Giản tìm kiếm.

Phanh bang......!

Cửa lớn tẩm cung mở ra chỉ trong chớp mắt, lại lập tức đóng lại.

Nghe thấy động tĩnh, người hầu tuần tra trong cung chạy tới trước tiên, thấy Thẩm Lưu Hưởng treo ngược trên cây cổ thụ.

“Thiếu, Thiếu Quân, đây là đang làm gì?”

Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ném lên trên cây, may mà hai chân kịp thời câu lấy một nhánh cây mới không rơi đập đầu xuống đất, lại thành ngã lộn nhào.

Y dùng sức bên hông, tay túm chặt ngọn cây, chậm rì rì bò lên.

Thở hổn hển một hơi, Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt nói: “Không cần kinh hoảng, luyện tập Đổi Chiều Chi Thuật thôi.”

Một đám người hầu ngạc nhiên.

Cái thứ đổi chiều này còn cần luyện sao? Huống chi, vì sao đêm khuya lại tập luyện bên ngoài tẩm cung của Đế Quân? Chẳng lẽ nơi này phong thuỷ bảo địa, tìm hiểu sẽ nhanh hơn một chút?

Thẩm Lưu Hưởng không để ý tới mọi người nữa, dựa vào thân cây, chống cằm cân nhắc.

Y lại nghĩ cách khác.

Ngày hôm sau chân trời hơi sáng, một đám thị nữ mang theo quần áo của Đế Vân Vũ, chờ ngoài cửa.

Canh giờ vừa đến liền tiến vào tẩm cung.

Đế Vân Vũ từ trên giường đứng dậy, túm gọn mái tóc dài, bàn tay thon dài hướng phía thị nữ mặc áo ngoài, Ngọc Giản lắc lư theo.

Đột nhiên, hắn ngừng động tác.

Thoáng nhìn áo bào trắng phượng văn không gió tự động, cổ tay áo hơi hơi giơ lên, tựa hồ tự có ý thức, gấp không chờ nổi muốn đυ.ng vào tay hắn.

Ánh mắt Đế Vân Vũ hơi ngưng, khóe môi nhẹ cong, tựa hồ cười nhẹ một tiếng, một chưởng hất áo ngoài xuống đất.

Chúng thị nữ sắc mặt trắng nhợt, sợ tới mức quỳ sụp xuống, tưởng làm sai chỗ nào chọc giận Đế Quân.

Nháy mắt tiếp theo, liền thấy áo bào trắng rơi xuống đất, đau ngâm một tiếng, biến thành bộ dáng thanh niên tư dung tuấn tiếu.

Bọn thị nữ trừng lớn mắt: “Thiếu Quân?!”

Đế Vân Vũ cầm Ngọc Giản, lòng bàn tay vuốt ve, nhẹ nhàng nói: “Ngụy trang rất khéo. Đáng tiếc, chỉ kém một chút..”

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm dưới đất, âm thầm nghiến răng.