Chương 7: Đội Trưởng Đừng Xúc Động, Ta Sợ Ngươi Bị Đánh Chết (2)

Các tiếng cười của các tân khách càng là kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn.

Hắn gắt gao nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn không trở về đại khai sát giới.

Bởi vì hắn biết, đây nhất định là Tô Mục Nguyệt vì tạm nhân nhượng vì đại cục nên mới không thể không làm như vậy.

Dù sao thì Nàng đang tự bảo vệ mình khỏi tay Đường Gia.

Dù sao thì thân phận cùng thực lực của Long Vương, nàng cũng không rõ ràng.

Nhưng bây giờ còn không phải là thời điểm tốt để bại lộ thân phận! Hắn còn cần tiếp tục ẩn núp, chậm rãi điều tra chân tướng Diệt môn năm đó mới được!

Diệp Thần hít thở sâu một hơi, ôm hận đi ra khỏi Đường gia.

Đường gia, đã không còn cần thiết để tồn tại!

……

Sau khi yến hội kết thúc, mọi người Tô Gia đổ dồn đi cùng người của Đường gia để xin lỗi.

Đường Du vẻ mặt bị chơi xấu biểu lộ ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ nhân sinh.

“Cẩu hệ thống, ngươi mẹ nó có phải là đang chơi ta đấy chứ? Nội dung kịch bản vậy mà lại không theo cốt truyện?”

Hắn ở trong lòng mắng.

Trong tình tiết gốc thì Tô Mục Nguyệt, coi hắn ta là tên liếʍ cẩu hẳn là coi thường đáng ra là chẳng thèm ngó tới mới đúng.

Nhưng hôm nay Tô Mục Nguyệt rõ ràng có vấn đề! Nàng rõ ràng trí thông minh đã được buff!

Vì bảo vệ nàng mà Long Vương, vậy mà lại không tiếc hi sinh nhiều như thế?

Nhìn thấy ánh mắt tức giận, khϊếp sợ của Diệp Thần lúc sắp rời đi, làm cho Đường Du biết rằng, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình.

“Phốc phốc…… Có thể là bởi vì túc chủ thay đổi kịch bản mang tới hiệu ứng cánh bướm.”



Hệ thống hồi đáp.

“Ngươi đang cười cái gì?”

“, ta nghĩ tới chuyện cũ của ta mà cao hứng.”

“Đại gia ngươi cao hứng, đem phần thưởng cho ta.”

Đường Du nghiến răng nghiến lợi, Cẩu hệ thống này thật sự là càng ngày càng có độc.

“Tinh Tinh, kí chủ thành công sống xót qua đoạn kịch bản đầu tiên, ban thưởng Lamborghini, độc dược một đài, đã có sẵn ở nhà để xe mời kí chủ kiểm tra và nhận.”

Sau khi âm thanh hệ thống vang lên, Đường Du trong túi móc ra một cái chìa khóa xe.

Hắn cầm lấy chìa khóa xe nhìn thoáng qua, lập tức bất lực nhả rãnh.

Mẹ nó, Lão Tử bây giờ đang ở nhà ngoại trừ tiền liền là có tiền, ngươi cho ta cái đồ chơi vớ vẩn này dùng làm gì?

“Nói đi, hiện tại kịch bản có phải hay không đã bị phá vỡ rồi?”

Đường Du hỏi lại một lần nữa.

“Nếu như ngươi đã thành tâm muốn hỏi ta, ta thì chỉ có thể nói không thể trả lời.”

“???”

Đường Du dứt khoát từ bỏ cùng hệ thống súc sinh này nói chuyện.

Thứ quỷ này, mẹ nó là đang định hố hắn.

Bất quá có thể sống qua tiệc sinh nhật, xem như tạm thời cẩu qua một đoạn kịch bản.

Hắn vừa muốn suy nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, Đường mẫu Tạ Hồng Anh đi tới.



“Còn ở chỗ này thất thần làm cái gì, Mục Nguyệt phải đi rồi, ngươi còn không mau qua đó tiễn đi?”

“Để cho cô ấy đi đi.”

Đường Du ước gì nữ nhân này mau đi đi.

Hôm nay nếu không phải nàng không theo kịch bản gốc, thì mình lúc này đã có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống.

“Còn giận chuyện Tô Gia sao? Chuyện hôm nay quả thật này bọn hắn làm không có được tốt, vậy mà lại để một tên bảo tiêu nho nhỏ tới quấy rối.”

Đường mẫu cau mày nói.

“Đúng đúng đúng, đâu chỉ là mà chút thất lễ, mà quá vô lễ.”

Đường Du nghe nói như thế hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng nắm lấy cánh tay của Đường mẫu khuyên nhủ.

“Mẹ, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, theo con thấy vụ hôn nhân này vẫn là nên hủy bỏ đi, bằng không thì chuyện này truyền ra mặt mũi của Đường gia ta để vào đâu được nữa?”

Hắn trong trong lòng mừng rỡ. Không hổ là mẹ ruột, liền là thấu hiểu lòng người a.

Đường thị gia tộc! Vinh dự trăm năm! Há có thể dễ dàng nhượng bộ?

Đường mẫu nhẹ nhàng gõ cái trán của Đường Du một cái cười nói.

“Tâm ý của con đối với Mục Nguyệt, mẹ trong mắt đều có thể nhìn thấy, Đường gia chúng ta không quan tâm chút mặt mũi này, hạnh phúc của ngươi mới là quan trọng nhất.”

“Mục Nguyệt cũng đúng là đối tượng theo đuổi cũng không tồi, các ngươi ở cùng một chỗ, nàng nhất định có thể làm người vợ hiền nội trợ đảm đang.”

Nhìn thấy Đường Du còn muốn mở miệng, Đường mẫu dứt khoát đứng lên nói.

“Được rồi, đừng giả bộ, mẹ đã minh bạch được rồi, mẹ chúc các con hạnh phúc, con nhớ kỹ xế chiều là đi thăm Vương gia Vương lão gia.”

Nói xong, bà liền bước nhanh mà rời đi, để lại cho mặt Đường Du ngơ ngác.

Thời gian này, thật hình như càng ngày càng có tự quyết định rồi.