Chương 3: Long Vương Xuất Hiện (1)

Sau khi một đám người trở lại đại sảnh, gia tử Đường lão đầu tiên là hướng các tân khách qua chúc mừng sinh nhật biểu đạt lòng cám ơn.

Sau đó hắn kêu Đường Du cùng Tô Mục Nguyệt tới đến trước mặt mình đến, nhìn mọi người rồi rõng rạc tuyên bố.

“Các vị bằng hảo hữu, hôm nay còn có một chuyện vui khác mà ta muốn cùng mọi người chia sẻ một chút.”

“Đường gia chúng ta đã quyết định sẽ cùng Tô Gia thông gia, từ hôm nay trở đi, Tô Mục Nguyệt chính là nửa cái cháu dâu của Đường gia chúng ta.”

Đường lão gia tử tuyên bố xong sau đó tới tham gia yến hội các khách khứa lập tức bắt đầu vỗ tay rầm rộ.

Mọi người Tô Gia càng là mừng rỡ không ngậm được miệng được. Mà trong góc thưởng thức rượu đỏ

Mà Diệp Thần, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống!

Hắn vẻ mặt đằng đằng sát khí, bước nhanh hướng phía Đường Du đi tới.

Tô Mục Nguyệt, chính là nữ nhân mà hắn coi trọng.

Ai mà có ý đồ nhúng chàm, tất sẽ phải chết!

【 vãi nồi, hắn tới, hắn tới đây rồi, hắn mang theo sát khí đến đây. 】

【 mẹ nhà ngươi sao lại vẫn như vậy, Lão Tử hôm nay đã chú định phải bị ăn đòn hay sao? 】

Lúc này, âm thanh châm chọc của Đường Du vang lên lần nữa.

Tô Mục Nguyệt sau khi nghe được nhìn thoáng qua, quả thật đúng là nhìn thấy Diệp Thần kia có vẻ mặt đằng đằng sát khí đang dần đi tới.

Điều này có chút khiến Tô Mục Nguyệt không khỏi có chút chấn kinh.

Hôm nay mọi người Tô Gia là tới tham gia yến hội, tự nhiên sẽ không mang bảo tiêu tới.

Có thể Diệp Thần thật sự xuất hiện ở đây? Đúng như tên gia hỏa này nói.



“Ta không đồng ý với hôn sự này.”

Đi tới gần chỉ còn cách đối phương hơn ba mét, Diệp Thần mặt lạnh lấy tức giận quát to.

Ánh mắt mọi người đổ dồn ở trên người hắn.

Hôm nay tới tân khách đều là danh môn quý tộc Tô Hàng, ngoại trừ rất ít người của Tô Gia, không ai nhận ra Diệp Thần là ai.

Tô Trọng Sơn cũng ngược lại là nhớ rõ tên Diệp Thần, là bảo tiêu trong nhà mới tới.

Nhìn thấy hắn đi ra lỗ mãng, sắc mặt của Tô Trọng Sơn tối sầm, đứng ra quát.

“Ngươi là cái thá gì? Chỉ là một tên bảo tiêu nho nhỏ, chuyện của Tô Gia ta từ khi nào để ngươi có phiên tới khua tay múa chân?”

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia sát ý.

Nếu không phải người nói là phụ thân của Mục Nguyệt, e rằng hắn lúc này đã hạ thủ rồi.

Hắn đường đường là Long Vương! ở nước ngoài tung hoành tứ hải!

Châu âu vương công quý tộc, cũng không xưng hô với mình như vậy!

Hắn nhìn chằm chằm người của Tô Gia, dùng tay chỉ từng người một nói.

“Đường đường là danh môn vọng tộc Tô Gia, vì muốn gia tộc được phồn vinh dĩ nhiên lại muốn hi sinh hạnh phúc của một Nữ Hài Tử, trong lòng các ngươi không có chút hổ thẹn nào hay sao?”

【 ha ha ha, đến rồi đến rồi, câu cửa miệng đã bắt đầu. 】

【 quản chuyện của nhà người ta coi như xong, đợi lát nữa còn muốn động thủ đánh người, lại biểu diễn pha anh hùng cứu mỹ nhân, xong cuối cùng chẳng phải dẫn đến xui xẻo cho Tô Gia? 】

【 bất quá nhân vật chính sảng văn này, nhất tướng công thành vạn cốt khô, dù sao thì tất cả mọi người trong mắt y đều là đá kê chân, tùy ý khạc nhổ. 】

Tiếng Chửi bới của Đường Du âm thanh vang lên lần nữa.



Dựa theo tình tiết kịch bản gốc, Tô Mục Nguyệt bị gia tộc bức bách không thể không đồng ý liên hôn.

Tại thời điểm mà nàng tuyệt vọng nhất, Chính lúc Long Vương Diệp Thần xuất hiện ra tay mang nàng đi!

Diệp Thần đánh vỡ gông xiềng nội tâm của nàng, cũng đã trở thành người duy nhất mà nàng có thể dựa vào!

Nàng vốn chính là bởi chuyện này mà đã yêu Diệp Thần, trở thành người đầu tiên vào hậu cung của Diệp Thần!

Nhưng giờ phút này Tô Mục Nguyệt lại có chút nhăn mày, căn bản không có cảm động hay ngạc nhiên mừng rỡ.

Sau khi nghe xong tiếng lòng của Đường Du nửa ngày, tâm thái của nàng đã hoàn toàn thay đổi.

“Phản rồi, phản thật rồi cái tên bảo tiêu này lại mà dám lỗ mãng, mau đá hắn ra ngoài!”

Tô Trọng Sơn không kìm được mà tức giận hét lớn.

Rất nhanh, một người nam nhân cao lớn mặc âu phục liền chạy tới, chính là bảo tiêu của Đường gia đội trưởng Hà Tiến.

Hà Tiến là lính đặc chủng xuất ngũ, có thể gia làm bảo tiêu đội trưởng ở Đường Gia, tự nhiên bản lĩnh không có gì để chê, đối với Đường gia cũng là tuyệt đối trung thành.

Dựa theo kịch bản ban đầu, thì hắn chính là người đầu tiên xuất thủ, và đồng thời cũng là tên thứ nhất bị đánh chết.

Chờ sau khi hắn bị đánh chết xong, rất nhanh liền đến lượt mà Đường Du gặp xui xẻo.

“Đừng mất bình tĩnh.”

Đường Du vội vàng xông đi lên ngăn Hà Tiến khuyên nhủ: “Làm chuyện gì thì cũng phải từ từ, hôm nay là ngày sinh nhật của gia gia ta, động thủ sẽ làm mất hoà khí cũng không tốt.”

Nhìn thấy đại thiếu gia mở miệng, thì tên Hà Tiến này mới dừng lại.

“Thấy không, vẫn là Đường đại thiếu có phẩm chất cao quý, không có cùng loại thô kệch, thấp kém mà so đo.”

“Đổi lại là ta, ta đã sớm kéo hắn ra ngoài đánh chết mà cho chó ăn.”