Điều này giống với giả thiết trong sách truyện của Từ Hành Chi.
Dựa vào nội dung ý tưởng Từ Hành Chi, suốt mấy năm qua nhóm người Mạnh Trọng Quang luôn tìm kiếm chìa khóa giúp bọn họ ra khỏi Man Hoang.
Man Hoang chỉ có một cánh cửa có thể ra vào, mà trên đời chỉ có hai cái chìa khóa của Man Hoang.
Một cái đương nhiên do người đứng đầu chính đạo bên ngoài Man Hoang bảo quản, cái còn lại bị người đó ném vào Man Hoang, giấu ở đâu đó, để nhóm tù nhân không đến mức mất hết hi vọng, muốn bọn họ mất công sức tìm kiếm nhiều lần và chịu sự giày vò tinh thần lặp đi lặp lại trong này.
Liên quan tới phương hướng vị trí của chiếc chìa khóa này, mỗi người nói một kiểu.
Có người cho rằng chìa khóa ấy không tồn tại, đó chỉ là giấc mơ hư ảo do người đứng trên dành cho những tù nhân này, nhưng có người nói chìa khóa tồn tại, nhưng vỡ thành mấy mảnh, phân tán khắp nơi, rất khó tập hợp, nhưng so với người trước thì người sau vẫn có chút hi vọng.
Trong dự tính của Từ Hành Chi, về sau Mạnh Trọng Quang lấy được chìa khóa, ra khỏi Man Hoang.
Y vẫn chưa viết tới đó, cũng không viết rõ vị trí cất giấu chìa khóa, nhưng mà y có viết thông tin mấu chốt về địa điểm quanh khu vực có thể lấy được chìa khóa trong truyện.
Phong Sơn, hẻm núi Hổ Khiêu, nơi hẻo lánh, vùng biển không đầu.
Chìa khóa Man Hoang chính xác nằm ở đâu thì ngay cả bản thân Từ Hành Chi tạo nên nó cũng không biết rốt cuộc nó bị ném vào xó xỉnh nào.
Bây giờ, Từ Hành Chi biết được lượng thông tin lớn, việc có thể làm chỉ có hai chữ “trì hoãn”.
Từ Hành Chi không ghét đám người này. Bọn họ đều sinh ra từ ngòi bút của mình, có thể nói vận mệnh bi kịch của họ hoàn toàn do bản thân y bịa ra, bao gồm Mạnh Trọng Quang.
Dù cho “Nhận thức của thế giới” nói với y rằng hắn là tội đồ mắc mười tội ác, dù y từng bị hắn trói ở trên giường không đi đâu được, Từ Hành Chi vẫn không ghét Mạnh Trọng Quang cho lắm.
Nhưng y cần về nhà.
Phụ thân Từ Tam Thu và muội muội Từ Ngô Đồng đều ở bên ngoài, y không thể lún sâu vào ảo cảnh lưu luyến không về.
“Nhận thức của thế giới” nói quá rõ ràng, không gϊếŧ Mạnh Trọng Quang thì y không thể ra khỏi thế giới này.
Hơn nữa, y không ghét Mạnh Trọng Quang không có nghĩa là y phải giúp Mạnh Trọng Quang thoát khỏi Man Hoang.
Dẫu sao thì tính tình Mạnh Trọng Quang thay đổi thất thường, không ai biết sau khi hắn ra khỏi Man Hoang, những kẻ đẩy hắn vào Man Hoang giam cầm hắn suốt mười ba năm sẽ gặp bao nhiêu tai ương.
Vì thế, với câu hỏi của Chu Bắc Nam, Từ Hành Chi thong thả nói vòng vèo: “Chẳng trách hắn bảo ta đánh nhanh thắng nhanh, gϊếŧ chết Mạnh Trọng Quang. Nếu ta không làm, hắn sẽ để ta tự sinh tự diệt trong Man Hoang.”
Chu Bắc Nam xì một tiếng: “Coi kẻ ngươi nuôi lớn đó, sư đệ ranh con gì đâu.”
Từ Hành Chi trả lời: “Thằng ranh ngươi nói là Mạnh Trọng Quang hay Cửu Chi Đăng?”
Chu Bắc Nam không khách sáo nói: “Hai kẻ đó đều chẳng ra làm sao.”
Có ký ức của nguyên chủ hỗ trợ, Từ Hành Chi nói chuyện với người khác cũng trôi chảy hơn hẳn.
Y rất muốn nói không phải Chu Bắc Nam ngươi cũng bị giam vào Man Hoang đây thây, đắc ý cái rắm ấy, nhưng Chu Bắc Nam ra đề khó cho y trước: “Những năm qua ngươi ở cạnh Cửu Chi Đăng sao?”
Từ Hành Chi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bây giờ cả Phong Lăng Sơn đều thuộc về hắn, Mạnh Trọng Quang lại bị hắn ném vào ngục giam, chẳng lẽ hắn cam lòng thả ngươi đi?” Chu Bắc Nam vừa mập mờ vừa mỉm cười mỉa mai: “Cuộc tình của ngươi và hắn tan vỡ rồi nên hắn mới ép ngươi tới gϊếŧ Mạnh Trọng Quang sao?”
Từ Hành Chi bị nụ cười của Chu Bắc Nam làm cho nổi hết cả da gà.
Y cứ cảm thấy lời Chu Bắc Nam nói ẩn ý gì đó.
Mọi người đều sư huynh đệ, sao Đại sư huynh là y lại như con thỏ già* được hai sư đệ xui xẻo kia nuôi dưỡng vậy chứ?
*Phổ cập chút xíu, truyền thuyết Trung Quốc có Thần thỏ, là một vị thần cai quản mối quan hệ giữa nam giới và nam giới; đến ngày nay thỏ cũng là biểu tượng của tình yêu đồng tính. Ngoài ra từ gốc còn mang nghĩa chửi mắng xúc phạm là kẻ đoạn tụ, nam sủng. Nhưng nghĩ lại thì phỏng đoán của Chu Bắc Nam không hẳn là lời nói không có mục đích rõ ràng.
Để tránh việc tốn công tốn sức bịa ra nhiều lời nói dối hơn, Từ Hành Chi định một lần vất vả cả đời nhàn nhã, thuận theo lời hắn ta nói: “Gần như thế.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng ầm ầm trầm đυ.c, sau đó là tiếng bụi gạch đá vỡ rơi rào rào xuống đất.
Chu Bắc Nam bật dậy, ra ngoài xem tình hình.
Từ Hành Chi đột nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt.
Y bò dậy, đi theo hắn ta ra ngoài.
Chu Bắc Nam là vong hồn, xuyên thẳng qua cánh cửa ra ngoài, còn Từ Hành Chi đi theo sau hắn ta thì cần mở cửa, ra muộn hơn một chút.
Sau khi mở cửa ra, y thấy Chu Bắc Nam đứng yên không động đậy, dự cảm không tốt của Từ Hành Chi như nước dâng thì thuyền lên.
Nhìn theo ánh mắt của hắn ta, cổ họng Từ Hành Chi nghẹn cứng.
Ngoài cửa không một bóng người, nhưng cột đá vốn chạm trổ hoa văn hoàn hảo lại có một vết lõm hình người khủng khϊếp, có thể nhìn thấy rõ ràng là vừa nãy có người từng nằm nhoài lên đó, chính diện hướng về cửa phòng.
Càng kinh khủng hơn là chếch chéo phía trước hình người có năm vết cào của ngón tay cực kỳ rõ nét.
Dấu tay rất dài, đá vụn phía trên tung bay mịt mù, nhìn qua đã biết người vừa nghe lén phẫn nộ cỡ nào mới để lại vết cào này.
Nghĩ lại đoạn nói chuyện ban nãy của hai người, nghĩ tới những âm thanh khác thường, nghĩ thêm về ai ở trong tòa tháp này có sức lực mạnh mẽ đến thế, không khó để đoán ra người vừa nhoài người bên ngoài nghe lén là ai.
Chu Bắc Nam dùng giọng điệu đầy thông cảm nói với Từ Hành Chi đang đờ người ra: “Nén bi thương.”
Từ Hành Chi đã được “Nhận thức của thế giới” báo cho Mạnh Trọng Quang có chấp niệm quá nặng với nguyên chủ, nhưng tận mắt nhìn thấy vết tích phát tiết đáng sợ này, bắp chân Từ Hành Chi hơi tê như chuột rút.
Khi Mạnh Trọng Quang đi vào phòng nhỏ giam giữ người da thú, cốt nữ đang chữa trị cho người da thú hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Trọng Quang đi vào không đạp cửa, không nói gì nhưng cốt nữ ngẩng đầu lên nhìn thì trong lòng tự hiểu rõ, hỏi: “Ai chọc giận đệ, cáu kỉnh thế.”
Mạnh Trọng Quang nghiến răng nghiến lợi: “Ta không tức giận.”
Cốt nữ nói: “Ta thấy đệ sắp giận điên lên rồi.”
Rời xa Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang lại trưng vẻ mặt lạnh lùng người sống chớ tới gần ra. Hắn đi lên trước, dùng chân đạp đầu người da thú đang kéo dài hơi tàn nằm trên đất: “Sư huynh có căn dặn không được khiến gã chết, sao gã vẫn chưa tỉnh?”
Cốt nữ: “Đệ đánh gã thành thế này, không phải muốn khiến gã chết à?”
“Chẳng lẽ gã không đáng chết sao?” Mạnh Trọng Quang hơi chán nản: “Gã hại ta thất lễ, ra tay trước mặt sư huynh, làm hỏng hình tượng của ta trong lòng sư huynh.”
Cốt nữ: “...”
Chân Mạnh Trọng Quang lại thêm chút lực, nghiền đầu người da thú, cười lạnh nói: “Lần này số gã vẫn may lắm, nếu gã làm tổn thương sư huynh một chút xíu thôi, ta chắc chắn sẽ rút tay gã ra mài bột làm cốc uống trà.”
Cốt nữ không sợ hắn: “Muốn gã sống thì đệ nên bỏ chân ra trước đi. Khó khăn lắm ta mới ổn định hơi thở của gã được, đệ giẫm thêm một lúc nữa, hơi tàn này cũng bị đệ giẫm tắt luôn.”
Mạnh Trọng Quang cứ cáu kỉnh với nàng, chân vẫn đạp vững vàng trên đầu người da thú, tỏ vẻ ta không bỏ ra đấy ngươi làm gì được ta.
Cốt nữ không để ý tới hắn, đầu ngón tay hiện ra ánh sáng xanh lục, sờ dọc theo xương sống như bùn nhão của người da thú, không kiềm chế được oán trách: “Nếu gã chỉ bị thương ngoài da thì thôi, chuyển thương tích tới người ta là được, nhưng gã bị thương thế này... Ta chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài tính mạng cho gã thôi.”
“Đa tạ.”
Khớp xương khắp người cốt nữ bỗng kéo căng ra.
Nói đa tạ chắc chắn sẽ không phải Mạnh Trọng Quang, hắn chưa từng khách sáo ở trước mặt bọn họ, nghe được một tiếng cảm tạ từ hắn y như nhìn thấy báu vật hiếm có, không khác gì cây vạn tuế nở hoa, trên mộ mọc dưa.
Biểu cảm của Mạnh Trọng Quang cũng đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn cửa phòng.
Từ Hành Chi đứng đó, quơ quạt với cốt nữ coi như lời chào.
Cốt nữ nhanh chóng cúi đầu xuống, Mạnh Trọng Quang cũng quay người đi, cái chân ngoan ngoãn rút khỏi đầu người da thú, còn cọ đế giày trên đất như có tật giật mình.
Từ Hành Chi cầm quạt xếp, thong thả đi tới, tự nhiên chào hỏi: “Sư muội vất vả rồi.”
Không biết có phải ảo giác của mình không mà y chỉ gọi một tiếng sư muội thôi, Từ Hành Chi như nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt trống không đen ngòm của cốt nữ.
Nhưng nàng đã không còn đồng tử có thể rơi nước mắt từ lâu rồi.
Cốt nữ há miệng, không cất lên tiếng nào, chỉ cúi đầu thật thấp, vội vã rời đi.
Lúc đi ngang qua Từ Hành Chi, nàng dừng bước, cuối cùng vẫn lên tiếng chào Từ Hành Chi: “Đã lâu không gặp... Sư huynh.”
Từ Hành Chi giơ tay vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, không để ý thân thể xương trắng lởm chởm chói mắt của nàng.
Cốt nữ nhẫn nhịn rồi không nhịn nổi nữa, nhào vào ôm chặt Từ Hành Chi.
Nàng gần như run cầm cập gọi: “Sư huynh.”
Từ Hành Chi vốn là quái thai trời sinh chứ không phải kẻ bằng mặt không bằng lòng, nếu y sợ bộ hài cốt trước mặt thì y sẽ không viết ra loại truyện trái ngược lẽ thường như thế.
Lúc bị cốt nữ ôm chặt, trái tim Từ Hành Chi đột nhiên trở nên mềm nhũn lạ thường.
Y nhớ tới muội muội Từ Ngô Đồng của mình, con bé cũng hay nhào vào lòng y không một lời báo trước, ngửa mặt lên gọi ca ca, chỗ nào cũng toát lên sự quấn quýt không muốn rời xa.
Từ Hành Chi vuốt gò má cốt nữ, gọi chính xác tên của nàng: “Như Trú, được rồi, có sư huynh đây.”
Trước khi biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, Nguyên Như Trú chỉ là thiếu nữ chưa trải sự đời, sau khi thất lễ, nàng bình tĩnh lại, vô cùng xấu hổ đẩy Từ Hành Chi ra, nói nhỏ: “Xin lỗi, làm sư huynh cộm đau.”
Đứa trẻ này ngoan quá, tình yêu thương từ huynh của Từ Hành Chi không khống chế được bộc lộ ra ngoài, xoa trán nàng, nàng thẹn thùng cúi đầu chạy ra ngoài.
Tiễn Nguyên Như Trú đi, Từ Hành Chi cất bước thong thả đi tới cạnh Mạnh Trọng Quang, dùng quạt gõ đầu hắn: “Giận hả?”
Mạnh Trọng Quang cúi đầu miết giày của mình, không để ý tới y.
Từ Hành Chi không nhịn được cười.
Trong ký ức của nguyên chủ, tiểu yêu quái được nguyên chủ nhặt về tử núi Lệnh Khâu và lão yêu tinh cáu kỉnh trước mặt chồng lên nhau, vẻ mặt buồn bực không cam lòng như đúc ra từ một khuôn.
Vừa nãy Chu Bắc Nam nói rất đúng, Từ Hành Chi dám khẳng định Mạnh Trọng Quang nghe được ít nhất sáu, bảy phần rồi, cũng may là nói một cách công bằng thì mấy câu “tới gϊếŧ Mạnh Trọng Quang” chẳng sao cả, nói ra rồi ngược lại không khiến hắn nảy sinh nghi ngờ gì nữa.
Có lẽ Mạnh Trọng Quang không tức giận vì mục đích y đến đây, rất có thể, điều hắn để ý là y đến từ đâu.
Từ Hành Chi thử thăm dò hỏi: “Ngươi tức giận là vì Cửu Chi Đăng?”
Mạnh Trọng Quang nghe thấy ba chữ đó thì sắc mặt thay đổi dữ dội: “Sư huynh đừng nhắc tới người đó!”
Từ Hành Chi bật cười.
Lão yêu tinh này không biết bao nhiêu tuổi rồi mà gây chuyện ấu trĩ thế chứ?
Nếu tình nghĩa giữa nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang sâu nặng như thế, tại sao năm đó huynh đệ với nhau gây gổ bất hòa? Gϊếŧ sư phụ, vu cáo hãm hại, gây ầm ĩ dữ dội như thế?
Mạnh Trọng Quang hoàn toàn không cảm nhận được lời nói hành vi của mình ngu ngốc đến mức nào, dễ thấy là ba chữ kia tạo ra kí©h thí©ɧ lớn với hắn, hắn nhào vào lòng Từ Hành Chi, hai tay dùng lực, giam chặt Từ Hành Chi trong lòng mình: “Sư huynh, huynh có muốn quay lại bên cạnh hắn không? Huynh sẽ gϊếŧ ta sao?”
Mạnh Trọng Quang có vẻ ngoài tuấn tú trắng nõn, có phong thái như người con gái Vương Tường, tuy đứng cạnh nhau, hắn cao hơn mình một chút nhưng bị ánh mắt đáng yêu mềm mại của hắn nhìn chằm chằm, hô hấp của Từ Hành Chi vẫn tắc nghẽn.
Nghe thấy hắn hỏi vậy, Từ Hành Chi hơi chột dạ.
Y không muốn quay lại bên cạnh Cửu Chi Đăng, y chỉ muốn về bên người thân thật sự của mình.
Y chỉ đành trả lời đối phó: “Nói lời ngốc nghếch.”
“Sư huynh không công bằng với ta...” Mạnh Trọng Quang ghì chặt Từ Hành Chi vào người mình, chống cằm lêи đỉиɦ đầu Từ Hành Chi, thấp giọng nỉ non: “Sư huynh và Cửu Chi Đăng ở bên ngoài suốt mười ba năm, không dẫn ta theo cùng...”
Từ Hành Chi bị hắn ôm mà tứ chi tê dần.
Trước ngực Mạnh Trọng Quang có mùi hương thực vật thơm ngát thanh mát, không biết là mùi lá trúc hay mùi lá đào.
Nhưng khi mùi hương kỳ lạ ấy ngấm dần, Từ Hành Chi thấy đầu hơi choáng, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Sư huynh, huynh không được rời xa ta.” Mạnh Trọng Quang dịu dàng nói: “Ta muốn huynh mãi mãi không dám rời khỏi ta nửa bước.”