Chương 6: Làm văn

Giáo viên cao trung phê chữa bài thi giống như đánh giặc, sau một đêm đấu trí khó khăn, cuối cùng hàng trăm tờ bài thi đã được sửa với cái giá là quầng thâm mắt như gấu trúc, gần như rút gan. Cuối cùng lại phải lê một thân cực kì mệt mỏi giải thích cho mấy đứa đầu gấu dường như đồng thời sát hại tế bào não, thật là khổ không nói nổi.

" Nghe nói có người đạt 149 điểm môn tiếng Anh lần này! 149,hẳn chỉ có một điểm trừ về viết văn." Danh hiệu nữ hoàng tin đồn của Hạ Hiểu Huyên thật xứng với tên gọi của nó. Buổi học buổi sáng còn chưa có bắt đầu, cô ấy nằm ở bàn của Ôn Du và bắt đầu chia sẻ thông tin mới nhất," Điểm biếи ŧɦái như vậy, đến tột cùng là cái đại thần nào ở lớp cấp tốc làm ra? "

Ôn Du không ngạc nhiên lắm, dù sao cũng cố gắng hết sức, học sinh lớp tên cấp tốc thường tập luyện với cường độ cao, ngay cả khi tan học cũng không có ai trong lớp ra ngoài hít thở không khí. Đối với học sinh hiện nay, một bài kiểm tra đạt điểm cao là phần thưởng tốt nhất cho tất cả sự chăm chỉ của chính mình.

Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn. Mặc dù Ôn Du đã đọc rất nhiều sách trong một năm sau vụ tai nạn xe hơi, nhưng rốt cuộc ngữ văn cao trung có rất nhiều khuôn mẫu cho điểm. Cô ấy đối với khuôn mẫu hoàn toàn không biết gì cả dẫn đến không được tính điểm, bởi vậy điểm không tính quá cao.

Đối với nàng nới tới nền văn học cơ sở cũng không tệ lắm, Ngữ văn là môn học dễ nâng điểm nhất. Nó không cần ghi nhớ hàng tấn kiến

thức như các môn nghệ thuật tự do, cũng không cần phải vỡ não với những công thức nghiền ngẫm vô cùng khó hiểu như các môn khoa học, nó chỉ cần nhớ một vài bài thơ cổ và các câu vọng cổ là phải được ghi nhớ ở trường trung học, và sau đó dựa vào sự sửa chữa và khuôn mẫu diễn đạt cố định là có thể có được điểm không tồi.

"Đề thi ngữ văn lần này độ khó không thấp, toàn khối năm nay đều có rất ít bài đạt điểm cao. Phần viết văn là mảng khó nhất. Nhiều học sinh thậm chí đề bài cũng chưa có hiểu được, dù có hiểu đề viết ra một bài cũng rối tính rối mù – Đáng khen ngợi chính là, lớp chúng ta có hai bạn học viết văn được tới 50 điểm, này ở cả khối năm nay cũng thuộc số ít. Bạn đầu tiên được 50 điểm là Lưu Vi Vi, còn có một bạn là...." Giáo viên Ngữ văn Lâm Dương là một người có dáng vóc cường tráng, là một người đàn ông trung niên giống giáo viên thể dục, cùng bề ngoài cực kì không tương xứng đó là, ông ý nói chuyện giống con lười chậm rì rì trong " Zootopia" ( Phi vụ động trời), một bên nói một bên cẩn thận đỡ mắt kính " Bạn Ôn Du, Ôn Du được tận 54 điểm, là người điểm cao nhất toàn khối năm nay, cũng không tệ lắm."

Thành tích ngữ văn của Lưu Vi Vi rất tốt là chuyện cả lớp ai cũng biết, mọi người đã quen với việc điểm làm văn của cô ấy rất cao nên không có nhiều phản ứng. Bất quá, không nghĩ tới lần này cô ta chớp mắt bị Ôn Du- một học sinh kém đoạt đi ánh đèn sân khấu, điểm còn cao hơn cô ta một ít, nhất thời mọi người đều nhìn nghiêng về phía Ôn Du.

Cao trung viết văn đạt được 50 điểm đã là rất khó như có lông phượng, sừng lân, mà trên 50 điểm mỗi điểm như thêm mười phần khó khăn, có thể nói mỗi điểm một tầng khác, 54 điểm liền càng là rất khó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của Lưu Vi Vi vừa mới nở một nụ cười, ngay sau khi nghe tên Ôn Du lập tức như ăn ruồi bọ, đột nhiên u ám, ảm đạm, với vẻ mặt không thể tưởng tượng mà quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt như dao không che giấu vẻ chán ghét cùng khinh thường.

Hạ Tiểu Hàn giơ ngón tay giữa làm mặt quỷ, giống như người được điểm cao nhất là mình, đắc ý vô cùng.

Bản thân Ôn Du, người đang ở giữa tâm bão, mặt đầy choáng váng. Trước đây, cô chưa đọc qua văn cao trung, tự nhiên cô không biết gì về tiêu chuẩn chấm điểm, căn bản không biết phải viết văn như thế nào mới được tính điểm cao.

..... Rốt cuộc, khi học sơ trung, cô viết văn đều chỉ bị trừ 1, 2 điểm.

Là người không thể bị đánh bại ở sơ trung, lúc này bị khen ngợi, cô cũng không cảm thấy cao hứng lắm, ngược lại là bị ánh mắt cả lớp nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi đầu.

"Bạn học Ôn Du đã tiến bộ rất nhiều. Bài viết của bạn này đã được các giáo viên trong tổ ngữ văn khen ngợi, chữ viết đoan chính, hành văn tuyệt đẹp, nói có sách, mách có chứng cũng làm đúng chủ đề, hy vọng mọi người có thể học hỏi ở bạn ý." Làm một người đàn ông mạnh mẽ, thẳng thắn, thầy Lâm hiển nhiên sẽ không xem sắc mặt mọi người, nhìn chằm chằm vào Lư Vi Vi đang sắc mặt xanh mét tiếp tục nói, " Lưu Vi Vi biểu hiện cũng không tồi, nhưng quá mức cứng nhắc trong việc chọn từ, đặt câu, cần phải tiếp tục nỗ lực chăm chỉ."

Nghe được một câu này, Hạ Tiểu Hàn đương nhiên liền phụt cười thành tiếng.

"Quy định cũ, tất cả các bài văn trên 50 điểm sẽ được gom vào một cuốn để học sinh các năm học tập. Hy vọng lần sau sẽ thấy càng nhiều bài viết thuộc về của các bạn trong lớp, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu giảng giải bài thi."

Có thể dạy học ở trường cao trung trọng điểm, trình độ dạy học của thầy Lâm Dương tự nhiên không tầm thường. Ông ấy tùy rằng mặt có chút dữ tợn nhưng cách nói chuyện tất cả lại đều nho nhã, lịch lãm, xuất khẩu thành thơ, Ôn Du không ngừng chú ý lắng nghe, thiếu chút nữa vỗ tay liên tục vì cách nói của thầy.

Ngược lại, những học sinh khác tỏ ra dễ chịu hơn nhiều. Một số trong số họ bí mật lo lắng về điểm số của mình, và một số chỉ quan tâm đến các khuôn mẫu giải đề và phương pháp học tập, nhưng họ hoàn toàn xem nhẹ sự thú vị của văn bản. Tập trung mù quáng vào điểm thi khiến học sinh khó thực sự yêu thích môn học, đây cũng là một thất bại lớn của nền giáo dục đương đại.

Lớp học này nhanh chóng trôi qua, trước khi thầy Lâm đi, anh ấy đã ra lệnh cho lớp trưởng phát hành một tập tài liệu làm văn xuất sắc, mà Lư Vi Vi sắc mặt rất khó coi mà đuổi theo.

Hạ Tiểu Hàn quen thuộc với cách làm người của Lư Vi Vi đến gần Ôn Du: "Người này lại muốn bắt đầu gây sự. Thật sự chán ghét."

"Ân..." Ôn Du liếc nhìn bóng lưng xa xa của cô ta, cây ngay không sợ chết đứng, cô không có làm chuyện gì xấu, cũng không sợ sau lưng có người giở trò, vì thế bất đắc dĩ đáp ứng, " Cô ta cảm thầy vui vẻ là được."

Hạ Tiểu Hàn đã đoán đúng, sau khi Lư Vi Vi chạy ra khỏi lớp để bắt kịp với giáo viên Lin, cô ta bắt đầu chính mình biểu diễn ở hành lang. Cô ta dõng dạc hùng hồn mà nói một đống lớn, nội dung chẳng qua là Ôn Du, là một học sinh học kém, dốt đặc cán mai, rõ ràng không thể tiến bộ nhanh chóng trong một sớm một chiều, bài văn của cô ấy nhất định là trực tiếp lấy trộm từ những tác phẩm ưu tú của người khác.

Lâm Dương nghe vậy nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu, xem nhẹ tính khí lười biếng lương thiện của ông ta, bị một nam nhân cao lớn gần 1m9 nhìn không chớp mắt, mặc cho ai cũng đều cảm thấy áp chế, khó thở. Lư Vi Vi không dám nói nữa, cúi đầu nháy mắt nghe thấy ông ấy trầm giọng mở miệng.

" Nếu bài văn kia không phải do bạn học kia viết, chả nhẽ chúng tôi không thể tìm ra được? Bài văn đó viết quả thật quá hay, rất nhiều giáo viên đều cho rằng không giống trình độ của cao trung, bởi vậy tìm đọc tư liệu lúc soát trên mạng, cuối cùng cũng không phát hiện có bài viết nào tương đồng."

Lư Vi Vi trong lòng chấn động, không cam lòng mà cắn chặt răng.

" Bạn học Lư Vi Vi, em cho rằng sự tiến bộ của Ôn Du chỉ thể hiện ở phương thức hành văn sao? Bạn ấy chữ viết lúc trước vừa nhỏ vừa vội, căn bản không thể nói là đẹp, lần này kiểm tra viết tay nét chữ lại cực kì đúng tiêu chuẩn thể chữ Khải, có thể trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, bạn ấy hẳn phải nỗi lực rất nhiều. Ngược lại là em...." Ông vừa thở dài vừa nói " Không chuyên chú nâng cao trình độ của mình, ngược lại đi hoài nghi bạn học, nghi ngờ nỗ lực cùng thành tích của người khác làm cho thầy thật thất vọng."

Cô ta cũng coi như là người xuất sắc nhất trong lớp, rất ít khi bị giáo viên không cố kỵ chỉ trích, nói thẳng như thế, lần này cư nhiên bởi vì chính học sinh dở kia vẫn luôn bị cô ta khinh thường nay được điểm cao mà bị nghiêm túc phê bình, Lư Vi Vi hốc mắt liền đỏ lên.

" Em trở về từ từ suy nghĩ lại đi. Ôn Du nếu thật sự có vấn đề, giáo viên chúng tôi trước tiên là có thể nhìn được ra."

Lưu Vi Vi vừa tức vừa ủy khuất, một hơi gần như không nén nổi, trong đầu đấu tranh kịch liệt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nhịn nghẹn ngào nói: " Em đã biết."

Tài liệu văn học rất nhanh được phân phát cho các lớp, đối với học sinh các lớp mà nói, đây là linh đan diệu dược để nâng cao nhìn độ làm văn; trong mắt hầu hết học sinh các lớp bình thường, nó là nơi các đại thần tụ tập không bao giờ có chính mình ; đối với lớp mười lộn xộn ( lớp đặc biệt)...

Các bạn nữ bàn luận sôi nổi: "Hôm nay chúng mình gấp máy bay hay hạc giấy nhé?"

"Hôm qua mình mới học cách làm thỏ trên mạng nên vừa tay làm".

"Bài văn của Lục Ninh lại được tiếp tục! Nó thực sự xứng đáng là người đứng đầu lớp. Anh ấy trông đẹp trai và có tài văn chương tốt. Anh trai nhìn em đi, em có thể!"

"Những giọt mồ hôi mà anh Lục Ninh đã đổ cho việc học tập cuối cùng sẽ trở thành những giọt nước mắt vì tình yêu của anh dành cho em!"

Nếu như Ôn Ngọc nghe được câu này, nhất định sẽ nhớ tới ngay từ đầu cốt truyện của vị học bá Lục Ninh này.

Làm nam chính thứ hai của cuốn truyện, thân là thanh mai trúc mã của Hạ Tiểu Hàn, Lục Ninh lấy bối cảnh là học sinh xuất sắc nhất với tính cách ôn hòa, yêu thầm nữ chính nhiều năm không có thổ lộ. Chờ đến khi lấy hết can đảm thú nhận, mới phát hiện " người vợ này" đã chạy theo tiểu dã tử.

Như có câu nói, ngựa tre không thắng trời đánh, nam chính số hai này cũng không thoát khỏi mệnh pháo hôi, thật đáng tiếc a đáng tiếc.

- --

Nữ sinh đang chơi rất sôi nổi, với nam sinh, thứ tài liệu này như một đống phế liệu.

Sầm Dương một bên hứng thú mắt đảo qua những nét chữ cực nhỏ, một bên không phục mà kêu: " Cái gì mà Lục Ninh, chết tiệt, thân là đàn ông thuần khiết, phóng túng... Hả, Ôn Du?"

Đôi tay đang cuộn cuốn tài liệu thành một quả bóng của Hứa Sí dừng lại.

"Sí ca, anh còn nhớ không? Là cái cô gái giặt quần áo cho anh nha, cô ấy thật sự đạt điểm cao nhất trong phần làm văn!" Anh ta không chút để ý nói, liếc mắt một cái đảo qua phần bài văn được in ở trang đầu " Trang đầu tiên, tuyệt tuyệt, nơi này trước kia đều là bài văn của nữ thần Bạch Lộ ah."

Bạch Lộ không chỉ là hạt giống tuyển thủ ở lớp trọng điểm mà còn có gương mặt xinh đẹp trắng nõn, là nữ thần của rất nhiều nam sinh. Sáng tác của cô ấy nổi tiếng luôn đạt hạng cao nhất, lúc này trang đầu tiên lại bị in tên người khác, ngay cả Sầm Dương, người hoàn toàn không quan tâm đến việc học, cũng khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ.

Hứa Sí trầm giọng trả lời, "Ừ", nghe Cố Dương lắp bắp mà đọc mở đầu của bài văn kia, không khỏi hơi nhếch lên khóe miệng.

Anh cười một tiếng, bất giác hiện lên bộ dáng cô gái kia nghiêm trang đang đắm chìm trong viết lách, dựa lưng vào ghế lười biếng nói: "Có chút ấn tượng."

Chờ Sầm Dương huyên thuyên xong rốt cuộc trở lại chỗ ngồi của mình, anh không nói một lời mà đem giấy tài liệu vừa bị biến thành quả bóng, cẩn thẩn mở ra, trên trang giấy nhăn nhúm đó, Hứa Sí liếc mắt một cái liền thấy hai cái chữ in nhỏ đều đặn kia.

Ngón tay nhẹ nhàng dừng ở tên cô trên đó, anh không rõ nguyên do mà cười rộ lên.