Chương 4

Hứa Sí nghe nói có người đến tìm, mới ra khỏi phòng học liền thấy Ôn Du đang đứng ngoài hành lang.

Cô đang ôm một chiếc áo khoác dài màu đen, cả người thoạt nhìn so với cái áo khoác kia nhỏ hơn một chút. Có lẽ bởi vì chờ đến nhàm chán, cô nghiêng đầu nhìn dòng người ra vào lớp học,không biết đang nghĩ đến điều gì, khóe môi cong nhẹ nhẹ lên.

Những ngọn đèn sợi đốt trong hành lang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng sữa, một vài ngọn đèn rơi trên gương mặt vốn đã vô cùng trắng của cô, hơn nữa chiếc áo khoác đen trong ngực phụ trợ, cả người như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huỳnh quang trắng tinh.

Cảm nhận ở phía sau có bước chân dần dần tới gần, Ôn Du quay đầu lại.

" Áo của anh."

Cô vừa nói vừa đem cái áo khoác đưa ra trước mặt, thật cẩn thận giống như có chút sợ hãi anh mà duy trì khoảng cách nhất định, thanh âm cũng thật mềm mại, ở bối cảnh ồn ào có vẻ càng thêm mỏng manh.

Cô nhất định bị tình huống lúc ăn cơm trưa dọa sợ rồi. Hứa Sí nhịn không được suy nghĩ, đúng không nên để cô thấy nó.

Nghĩ xong lấy thấy cái suy nghĩ này không thể hiểu được, anh trong lúc nhất thời không nhịn được có chút khó chịu, phiền toái, nghẹn một bụng không nói ra được nửa câu, chỉ có thể im lặng nhận lấy cái áo khoác rồi xoay người rời đi.

Ngay vừa mới quay đầu lại, liền hối hận vì gì mà chính mình không mở mồm nói vài câu.

Tuy nhiên, sự mất mát thoáng qua trong vài giây, ngay khi anh sắp bước vào phòng học, phía sau cô nhẹ nhàng kêu một tiếng:" Hứa Sí"

Hai chữ này như cọng rơm cứu mạng, Hứa Sí dừng một giây không tự chủ được đem khóe miệng nhếch lên, đứng tại chỗ xoay người về phía cô.

Ôn Du hướng phía anh vẫy tay: " Lại đây ah"

Hứa Sí nhíu nhíu mày, anh là cái thân phận gì nha, nơi nào cần thiết đối với một cô nhóc không có gì giao thoa nói gì nghe nấy, thật quá mất mặt.

Sau đó, anh liền ngoan ngoãn đi qua.

Ôn Du không nói chuyện, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo đồng phục.

Bởi vì gió lạnh thổi trên hành lang quá lâu, hai má cô hơi hơi ửng hồng, chóp mũi cũng bị đông lạnh hiện một màu hồng nhạt. Một cơn gió thổi qua, hất tung tóc mái dài trên trán Ôn Du, anh nhìn thấy đôi mi mảnh mai rũ xuống của cô, giống như hai cánh bướm yên lặng, dưới mắt anh đổ bóng như một mảnh trăng non bóng ma (trăng lưỡi liềm).

Hiện tại chình giờ tan học, hành lang lẫn trong phòng học đều nháo loạn ồn ào, ở bên cạnh anh tràn ngập đủ loại tiếng bước chân, tiếng cười cùng tiếng đọc sách, nhưng kỳ quái chính là, Hứa Sí đang đứng trước mặt cô, bên người hết thẩy tiếng động đều tiêu tán chỉ còn một mảng yên tĩnh, chỉ có thiếu nữ với đầu ngón tay xẹt qua quần áo vang lên âm than nhỏ, giống như một mảng mơ hồ.

Cô quá an tĩnh, dường như có một loại ma lực không thể cưỡng lại được.

" Cái này tặng anh."

Hứa Sí nhìn xuống phía dưới, ở bàn tay nàng vươn ra là một miếng băng keo cá nhân.

" Mặt anh" cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, dùng một bàn tay không chỉ lên bên trái xương gò má chính mình, " Nơi này có một vét máu, có thể do lúc trưa mà có."

Vật tùy thân mang theo băng cá nhân là Ôn Du từ đời trước tự dưỡng thành thói quen, cô ngày thường luôn theo khuôn phép cũ, cơ hồ sẽ không bị thương, bởi vậy rất ít khi đυ.ng tới băng keo cá nhân, không nghĩ tới bây giờ lên ở trên người Hứa Sí phát huy tác dụng.

Nhưng mà anh không có trả lời, chỉ yên lẳng nhìn cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn. Nó trông thật nhỏ bé, bởi vì thời tiết quá lạnh mà bị đông lạnh đến trắng bệch, giống như tay anh vươn ra là có thể nắm chặt lấy.

Nghĩ đến một nửa lại thầm mắng mình không có tiền đồ, cứng đờ đem tầm mắt thu hồi.

Thấy Hứa Sí không có duỗi tay đón lấy, Ôn Du không thể không có chút xấu hổ. Anh và nhóm bạn của anh đều là quỷ vương coi việc đánh nhau là chuyện thường ngày, vết thương nhỏ này có khả năng đối với anh không đau không ngứa, chỉ là việc nhỏ râu ria, cũng không hiểu được có thể hay không oán trách cô xen vào việc người khác.

" Nếu như anh không cần thì..."

Cô cũng có lòng tự trọng nha, đang tính tìm cho mình bậc thang lui xuống, liền cảm thấy một trận gió nóng xoẹt qua bàn tay, băng keo cá nhân trong nháy mắt biến mất không thấy.

Hứa Sí hiếm khi cong miệng nhìn cô, lười nhác cười cười, sau đó lãnh đạm nói: " cảm ơn "

Nháy mắt liền quay người rời đi, lại tự hồ nghe thấy cô ở phía sau mười phần lễ tiết mà nghiêm trang ứng một câu " Không cần khách khí"

Tại thời điểm cô không nhìn thấy, anh cầm lòng không được cúi đầu, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng vô hạn, cuối cùng ngay cả ánh mắt cùng trần ngập ý cười nhàn nhạt.

" Sí ca, tiểu cô nương kia thật sự đem quần áo trả lại?"

Nhìn Hứa Sí bước vào lớp với bộ dạng xuân phong đắc ý, Sầm Dương nghĩ trăm lần cũng không ra, cái áo này thoạt nhìn cũng không có nhiều điểm đặc biệt a, vì sao đêm đại ca của anh biến thành bộ dáng vui vẻ như vậy?

Sự tình không thể tưởng tượng được còn ở phía sau, tiểu bá vương đối với vết thương ở khóe miệng kia chưa bao giờ để ý không biết sao lại có miếng băng keo cá nhân dán lên, như là bảo bối quý trọng, nắm chặt trong lòng bàn tay, không cho những người khác nhìn thấy.

Ai sẽ cùng anh đi đoạt một miếng băng keo cá nhân ah?

- ---

Cùng so sánh với Hứa Sí, Ôn Du lúc này tâm tình thật sự không thể nào nói quá tốt.

Cô bị tụt lại không sai biệt lắm gần một năm chương trình học, cao trung mật độ học tập cùng cường độ học tập lại phi thường nhiều, muốn bù lại đống kiến thức còn thiếu đến lại tính đến cả kiến thức mới, tự nhiên mọi việc khó càng thêm khó.

Mở sách giáo khoa toán học ra, những cái đống công thức phức tạp, dày đặc như nòng nọc, Ôn Du xem đến cái đầu như muốn nổ ra, quá rắc rối, trong lòng tính toán sắp xếp quy hoạch thời gian biểu một cách hợp lí.

" Uy, mau xem đi, Ôn Du cự nhiên lại đang đọc sách!"

" Buồn cười, ngày thường không thấy học tập bao giờ, kiểm tra xong lại giả bộ một học sinh ngoan sao nhưng thế thì có ích gì chứ? Thành tích vẫn cứ kém như cũ."

" Muốn tôi nói nha. Cô ta chính là ngu. Chính mình có bao nhiêu tài cán còn không biết lượng sức sao? Đọc sách căn bản đối với cô ta không có giúp gì được. Nếu tôi là cô ta đã sớm bỏ học đi phẫu thuật thẩm mỹ, nói không chừng còn có thể dựa vào nhan sắc kiếm kế sinh nhai."

" Cùng đồ ngốc Hạ Tiểu Hàn làm bạn bè với nhau, người cũng chơi theo bầy sao!"

Nghe âm thanh quen thuộc này, cô liền biết trong đám người đó một người là vẫn luôn cùng nguyên chủ đối chấp bạn cùng phòng Lư Vi Vi, về phần bạn học nữ cùng Lưu Vi Vi kẻ xướng người họa còn là người vẫn luôn ở trong top của lớp Tống Noãn Dương.

Cha mẹ cung cấp tiền cho các bạn học tập, không phải muốn cho các bạn học cách âm dương quái khí làm thế nào hạ thấp đi bạn học của mình, mà là phải hết sức chuyên chú, đem tinh lực thật tốt học tập ở mọi mặt, nhóm bạn học nhỏ à. Ôn Du thở dài, nói thế nào thật không hổ là thế giới tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường, nơi nào cũng có nước mắt, người bên cạnh nữ chính đặc biệt nhiều, không biết chừng liền từ chỗ nào xuất hiện một hai người bất luận không có lý do gì nhưng cũng là nhìn không vừa mắt mà bắt đầu dỗi thiên dỗi địa.

Vô luận bọn họ có là học sinh xuất sắc, học sinh hư hỏng hay giáo viên hào hoa phong nhã đi nữa đều không ngoại lệ mà đều chứng minh một câu bằng chỉ số EQ và IQ của mình một cách bất ngờ.

" Luận giang tinh, tôi là dân chuyên nghiệp. "

Ôn Du không muốn trở thành nạn nhân của sự giả thiết không bình thường này, bị người ta xem là cái bánh bao mềm mà niết, vì thế ngẩng đầu nhìn hai bạn học nữ đang không ngừng khua môi múa mép muốn đi về. Nhưng mới vừa mở miệng, liền phản ứng chính mình sẽ không đối đầu với người khác đành phải căng da đầu nói tiếp.

" Tôi cảm thấy, phẫu thuật thẩm mỹ có thể làm ở bất kì giai đoạn nào trong cuộc đời, nhưng làm học sinh, chúng ta chỉ có cơ hội phấn đấu trong ba năm này, cho nên tôi ở thời gian này học tập cũng không có gì là không chính đáng cả. Các cô chế giễu vì cái gì chứ? " Giọng nói của thân thể này vốn dĩ rất mềm mại, mà Ôn Du nói bằng ngữ khí ôn hòa, mười phần nói chuyện lễ nghi, khiến hành vi bọn họ càng thêm vô lễ, " Mặt khác, đừng nói xấu về bạn tôi, đây thật sự không có chút lễ phép, tôn trọng người khác. Tôi nghĩ, cuối cùng các cô hẳn vẫn còn chút đạo đức của học sinh trung học đi?"

Nói tới đoạn này, có mấy bạn học xung quanh liền phụt cười một cái.

Lưu Vi Vi cùng Tống Noãn Dương sắc mặt trắng bệch, bọn cô ở trước mặt mọi người hạ thấp Ôn Du, nguyên nhân là muốn làm cho cô khó coi, không nghĩ tới cái người nhát gan thường vâng vâng dạ dạ tự nhiên dùng lời lẽ chính đáng mà đem bọn họ giáo dục một phen, vẫn là dùng ngữ khí ôn nhu vô pháp phản bác.

Chuyện này vỗn dĩ chính là bọn họ có sai trước, lời nói của Ôn Du lại không chê vào đâu được, tìm không thấy lý do phản bác, làm trò cười trước mặt các bạn học như vậy thật như muốn làm người đàn bà đanh đá hận không thể hét lên " Chúng tôi chính là loại người chán ghét như thế đấy."

Chén canh gà " Chăm chỉ học tập, đối nhân xử thế" của Ôn Du, bọn họ không thể không uống.

" Tiểu Du, cậu thật tuyệt nha" Cẩu tử nịnh hót Hạ Tiểu Hàn quả nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa, " Mình đã sớm nhìn không quen hai người này, cả ngày ríu rít ríu rít, không biết còn tưởng có chim bay vào phòng học."

" Kì thật cậu so với bọn họ càng ríu rít nha "

" Bổn cô nương là mỹ nữ tươi trẻ hoạt bát bất khả chiến bại nga."

Ôn Du cười khích khích vì thích thú, trong nguyên tác vì phụ trợ cho nam chính cuồng bá, lãnh khốc, tác giả dùng rất nhiều bút pháp miêu tả Hạ Tiểu Hàn bán manh, ngu ngốc, dẫn tới vị nữ chính này ở trong mắt người đọc không gì ngoại trừ gương mặt và chỉ số IQ thấp hơn bình thường.

Nhưng hiện tại thông qua tiếp xúc bằng xương bằng thịt của mình, Hạ Tiểu Hàn không còn là một nhân vật biểu tượng trong cuốn tiểu thuyết nữa mà giờ còn là người bạn chân chính của Ôn Du.

Cô ấy có điểm hơi ngốc, tâm địa tốt, nói thẳng, nói chuyện thẳng thắn không giấu giếm,rất thích nịnh nọt, thật làm cho người ta cực kì thích.

" Cậu lại cười. Tiểu Du gần đầy cậu càng ngày càng thích cười nha, mình nhớ trước đây cậu rất ít khi cười, vẫn là cười nhiều mới tốt, một nự cười bằng mười thang thuốc bổ nha ( 笑一笑,十年少, cười cái trẻ ra mười tuổi). Đúng rồi, cái áo khoác kia trả về rồi?"Hạ Tiểu Hàn bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, giống như một người mẹ già đem cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt "Hứa Sí không có làm gì cậu chứ?"

" Anh ấy có thể làm gì mình chứ?" Ôn Du ấn ấn cái trán của cô ấy, " Con người anh ấy cũng không tồi, không đáng sợ như những gì người khác nói, có điều....có vẻ khó có thể tiếp cận."

Nghĩ đến trong thời khác chính mình đối diện với mặt lạnh tuấn tú của Hứa Sí, Ôn Du cảm giác áp lực thật lớn.

Làm một vai ác nữ miêu hồng nữ ( một người có xuất thân từ gia đình tốt), cô rất có thể tự mình hiểu rõ ràng Hứa Sí cơ hồ đối với nàng có quá nhiều hảo cảm, xem anh muốn tránh còn không kịp, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải phản ứng, hiện giờ đối với cô thậm chí có thể nói có vài phần cảm xúc chán ghét, lại không thể không hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ anh nâng cao thành tích.

Ôn Du bất đắc dĩ liếc nhìn quyển sách giáo khoa toán như sách trên trời, âm thầm đối với chính mình nói, nỗ lực học tập đi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.