Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 80

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Khai Dịch từng nghĩ rất nhiều về kết cục giữa hắn cùng Thẩm Phi Tiếu. Nhưng hắn lại không thể ngờ được tình huống này phát sinh.

Hắn dại ra nhìn Viêm Cốt như muốn thốt ra điều gì nhưng Viêm Cốt lại không thể nghe hắn nói cái gì.

“Tần Thạch? Tần Thạch? Ngươi sao vậy?” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch như là bị mất đi linh hồn. Thấy hắn không phản ứng với mình cũng nhất thời luống cuống: “Tần Thạch?”

“Không có việc gì…” Bị Viêm Cốt lắc lơ một hồi, Tần Khai Dịch mới dùng tay vuốt mặt một phen, miễn cưỡng cười một cái, nói: “Viêm Cốt, ta sẽ kêu Thẩm Phi Tiếu thả ngươi… Ngươi… chạy nhanh đi thôi.”

“…” Viêm Cốt nhìn bộ dạng khác thường của Tần Khai Dịch liền nhíu mày. Hắn muốn nói điều gì đó an ủi Tần Khai Dịch, lại phát hiện mình thật sự không có gì có thể nói. Thật sự ngay từ đầu hắn liền không hiểu vì sao Tần Khai Dịch lại đối xử như vậy với Thẩm Phi Tiếu.

“Ngươi đi đi.” Tần Khai Dịch trở lại bên giường nằm xuống, thần sắc tràn đầy mệt mỏi: “Ta muốn yên tĩnh một lát.”

“Được rồi.” Viêm Cốt chỉ có thể tạm thời đáp ứng. Hắn biết dù mình có nói thêm gì nữa cũng không làm nên chuyện gì, đành phải thở dài rồi rời đi.

“… Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch cắn răng nghiền ngẫm từ chữ, sau đó lại không biết nói cái gì.

Viêm Cốt đi vào hiển nhiên chính là do Thẩm Phi Tiếu an bài. Ngay từ đầu Tần Khai Dịch còn có chút nghi hoặc dụng ý của Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc là cái gì, nhưng khi Viêm Cốt nói ra câu kia: ‘Thế giới này đối với ngươi mà nói không phải thật sự.’, Tần Khai Dịch đã không còn cách nào tiếp tục lừa gạt bản thân mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa… Thẩm Phi Tiếu, nhất định đã biết được cái gì đó.

Có lẽ hắn đã biết mục đích cuối cùng của mình… có lẽ hắn đã biết thế giới này đối với Tần Khai Dịch mà nói căn bản là hư ảo… có lẽ hắn đã biết…

Tần Khai Dịch không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc đã biết cái gì. Hắn chỉ biết là Thẩm Phi Tiếu từ Đường Sa Uẩn đã nắm được tin tức trí mạng. Có khả năng hắn đã rời vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng điều hấp dẫn lực chú ý của hắn ngay lúc này lại không phải vấn đề này.

Hiện tại thứ hắn nghi ngờ nhất chính là — Thẩm Phi Tiếu hạ phong thần cổ vào người hắn rốt cuộc có dụng ý gì.

“Không thể nào…” càng nghĩ càng hoảng sợ. Một lát sau trán Tần Khai Dịch đã phủ đầy mồ hôi lạnh. Hắn thầm hít một hơi đứng lên.

Ngày hôm qua bị cường bách nên thương tổn trên người hắn còn chưa lành. Tần Khai Dịch cảm giác thắt lưng của mình giống như bị đứt lìa ra. Hắn vừa hít sâu vừa đỡ thát lưng, lảo đảo đứng lên.

Phong thần cổ… Sau khi nghe Viêm Cốt nói ra hiệu quả, trong đầu Tần Khai Dịch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị — Đương nhiên, suy nghĩ này cùng với nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra có quan hệ mật thiết với nhau.

Mạng Thẩm Phi Tiếu cùng mạng của hắn bị cột lại với nhau. Điều này cũng đại biểu, nếu Thẩm Phi Tiếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn từ một góc độ nào đó mà nói thì chính hắn đã hại chết mình… Đúng thế, Phong thần tồn tại đã mở ra một con đường sáng trong bóng tối vô vọng của Tần Khai Dịch.

Chẳng qua con đường này lại làm cho tâm Tần Khai Dịch lạnh tới cực điểm.

Thẩm Phi Tiếu vì cái gì lại đột nhiên hạ Phong thần với mình? Nghĩ đến tất cả những sự kiện xảy ra ngày trước khi Phong thần nhập thể, Tần Khai Dịch không khỏi thấp giọng mắng vài câu. Cho đến khi Thẩm Phi Tiếu lần thứ hai làm những chuyện không tưởng đối với hắn, tồn tại của Thẩm Phi Tiếu đối với hắn mà nói quả thật giống như ma quỷ hiện hình. Thế nên khi Tần Khai Dịch mỗi khi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu đều nhịn không được run rẫy liên hồi.

Nhưng mà khi Tần Khai Dịch nghiêm túc tự hỏi mục đích khi Thẩm Phi Tiếu làm ra tất cả những hành động này, càng nghĩ lại càng sợ.

Hắn phát hiện… Thẩm Phi Tiếu trao lại quyền khống chế Phong thần vào tay hắn.

Thì ra trở về nhà đã không còn là chuyện xa xôi nữa. Chỉ cần hắn… hắn gϊếŧ Thẩm Phi Tiếu… là hắn có thể… trở về?

Đúng vậy, chỉ cần ngươi gϊếŧ Thẩm Phi Tiếu, ngươi có thể trở lại thế giới trước kia.

Trong đầu dường như đang có âm thanh mê hoặc Tần Khai Dịch: mạng ngươi cùng mạng của hắn đã cột lại với nhau. Ngươi gϊếŧ hắn… ngươi cũng sẽ chết. Mà hắn chết không đi… như vậy không phải là đã hoàn thành nhiệm vụ sao… Đúng không? Tần Khai Dịch…

“Không có khả năng, không có khả năng …” Đầu Tần Khai Dịch như bị bổ ra. Hắn lớn tiếng phản bác: “Không thể như thế được… nhất định còn có cách khác!!”

Không… Âm thanh kia tiếp tục dụ dỗ: chỉ còn một cách duy nhất này thôi. Thẩm Phi Tiếu ỷ lại ngươi như thế, sao có thể gϊếŧ gười. Hắn đã không còn gì để mất, hắn tuyệt đối sẽ không gϊếŧ ngươi…

“Ta đây cũng không thể gϊếŧ hắn a.” Tần Khai Dịch cười lại như đang khóc: “Ta… Ta… Ta sao có thể gϊếŧ hắn?”

Ngươi vì cái gì không thể gϊếŧ hắn? Là chính hắn hạ cổ ngươi, là tự hắn đáng kiếp!! Vả lại hắn còn cường bách ngươi, ngươi cần gì phải mềm lòng? Tần Khai Dịch, ngươi là tên nhu nhược… Nhanh đi gϊếŧ hắn… gϊếŧ hắn là ngươi có thể trở về rồi. Ngươi cố gắng lâu như vậy là vì cái gì… còn không phải là để được trở về nhà hay sao…

Tần Khai Dịch không nói, hắn hờ hững nhìn sàn nhà, giống như đã không thể phản bác được gì nữa.

Ngay khi âm thanh quái dị kia tiếp tục muốn nói tiếp, lại bị âm thanh từ bên ngoài đến đánh gãy.

“Thẩm Phi Tiếu.” Nhìn thấy người tới, trong lòng Tần Khai Dịch trào lên một cảm xúc không nói nên lời. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu cười khổ nói: “Chuyện gì?”

“Chỉ là đến thăm sư huynh thôi.” Thẩm Phi Tiếu kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tần Khai Dịch: “Sắc mặt sư huynh thật khó nhìn, có chỗ nào không khỏe sao?”

“…” Không nói thì thôi, vừa nói Tần Khai Dịch liền cảm giác xương cốt toàn thân đều đau nhứt.

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu nhìn bộ dạng không được tự nhiên của Tần Khai Dịch liền cười cười: “Không thoải mái thì cứ nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Ân.” Tần Khai Dịch hàm hồ có lệ một câu, hắn không nghe lời nằm xuống giường nền ngồi dậy, trầm mặc đối kháng với Thẩm Phi Tiếu.

“Sư huynh, ngươi không phải rất ghét ta sao?” Dưới bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, Thẩm Phi Tiếu mở miệng trước. Lời vừa ra liền dọa Tần Khai Dịch nhảy dựng.

“Ngươi… Ngươi… sao ngươi lại nói thế.” Cũng không biết có phải là do suy nghĩ lúc nãy ảnh hưởng mà làm hắn cảm thấy áy náy hay không. Chỉ thấy trán Tần Khai Dịch thấm đẫm mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt men theo gò má hắn chảy xuống. Hiện tại chỉ cần thấy Thẩm Phi Tiếu, hắn liền thấy đáng sợ.

“Ta biết câu trả lời của sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu thấy bộ dạng gặp quỷ của Tần Khai Dịch liền cười tự giễu: “Nhưng mà… ta cũng không để ý. Sư huynh, từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành ta đều không có cơ hội đạt được thứ mình cần. Cho nên… một khi chiếm được… ta… tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.”

“Ân, ân.” Tần Khai Dịch mơ hồ có lệ mấy câu. Thật sự ngay lúc này hắn không hề có tâm tư nói những chuyện này với Thẩm Phi Tiếu.

“…” Thẩm Phi Tiếu thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tần Khai Dịch, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

“Nếu sư huynh thấy không được khỏe, ta đây rời đi trước.” Thẩm Phi Tiếu biết không lúc này không thể bức Tần Khai Dịch quá. Hắn đứng dậy đến gần Tần Khai Dịch, đưa tay sờ sờ đôi bờ vai đơn bạc hơi chút run rẩy, thản nhiên nói: “Ngày mai ta lại đến.”

“Được.” Tần Khai Dịch cầu còn không được.

Thẩm Phi Tiếu cũng không nói gì nhiều, nói xong liền nhanh chóng rời đi, như thể không để mắt đến phản ứng của Tần Khai Dịch.

Mà ngay khi Thẩm Phi Tiếu bước ra khỏi cửa, Tần Khai Dịch liền nhịn không được ôm chăn cuộn tròn người lại.

“Ngươi đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa…”Âm thanh nghẹn ngào tiếng nức nở, Tần Khai Dịch tựa như con thú bị bức vào đường cùng. Hắn thống khổ kêu la: “Ta không thể gϊếŧ Thẩm Phi Tiếu… Ta không thể gϊếŧ Thẩm Phi Tiếu… Ta không thể… gϊếŧ… Thẩm Phi Tiếu.”

Vì cái gì không thể đâu? Hắn sẽ không làm hại ngươi… Ngươi chỉ cần lừa hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý liền đâm vào trái tim hắn. Tần Khai Dịch, ngươi đã gϊếŧ rất nhiều người… đến lúc này ngươi còn sợ gϊếŧ thêm một người nữa hay sao?

“Ta không thể gϊếŧ hắn.” Giọng Tần Khai Dịch càng ngày càng mỏng manh. Hắn cắn môi, phòng thủ một tia phòng tuyến cuối cùng: “Ta không thể gϊếŧ hắn a… Trừ cách này ra… đều được… đều được…”

Không còn cách nào khác. Ngươi chỉ có thể làm thế thôi. Ngươi không phải vẫn luôn muốn được trở về hay sao? Nghĩ đến người thân của ngươi đi, nghĩ đến bạn bè của ngươi đi… Ngươi đã đến bước đường này rồi… Chẳng lẽ muốn mọi chuyện thất bại trong gang tất? Mau đi gϊếŧ hắn đi… Mau đi…

“Fuck… con mie nó ai muốn gϊếŧ thì đi gϊếŧ đi. Đừng cứ lảm nhảm trong đầu ta. Câm miệng… câm miệng… câm miệng a!!!” Tần Khai Dịch thống khổ gào lên một tiếng, sau đó nháy mắt mất đi ý thức.

Ngay khi Tần Khai Dịch ngất đi không lâu, cánh cửa giam cầm lần thứ hai được mở ra. Thì ra người vốn nên rời đi trước đó lại lần thứ hai xuất hiện trong phòng của Tần Khai Dịch.

Trong tay hắn cầm một chiếc khăn lụa màu xanh. Hắn đến bên giường nhìn chăm chăm vào Tần Khai Dịch một lát liền buộc chiếc khăn tay lên cổ tay Tần Khai Dịch.

“Sư huynh.” Dùng tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Tần Khai Dịch, giọng nói Thẩm Phi Tiếu lộ ra nồng đậm bi ai: “Ta không bức ngươi. Nhưng ngươi cũng có thể đừng nên bức ta… có được hay không?”

— Bảo ta tự tay gϊếŧ ngươi? Chi bằng ngươi trực tiếp đào trái tim ta ra, nghiền nát linh hồn ta… Có thể sự đau đớn này có lẽ còn thoải mái hơn là ngươi dày vò ta.

“Ta không biết… ‘nhà’ của ngươi rốt cuộc là thứ gì…” Cúi đầu hôn lên trán Tần Khai Dịch một cái, nụ hôn ôn hòa lại mang theo ý lạnh. Thẩm Phi Tiếu chỉnh lý lại y phục bị nhàu trên người Thẩm Phi Tiếu: “Ta chỉ biết, Thẩm Phi Tiếu không có Tần Thạch, sẽ phát điên.”

— Ta đã từng thấy ngươi nói chuyện rất nhiều lần với Liễu Linh Nhi. Nụ cười ấm áp kia có thể bao dung hết thảy, có thể xóa nhòa tổn thương… Ta… rốt cuộc thiếu ngươi ở chổ nào? Nếu ngươi hận ta, thì cứ gϊếŧ ta đi. Nếu ngươi yêu ta, thì yêu thương ta đi. Cớ sao ngươi một mặt đóng vai là sự ấm áp duy nhất trong sinh mệnh ta… đồng thời một mặt lại đẩy ta vào tuyệt vọng sâu thẳm… Ngươi có thể vì một hỏa *** mà suy xét nhiều như vậy… Vì cớ gì lại chưa từng suy nghĩ vì ta một lần?

Giúp Tần Khai Dịch đắp chăn, Thẩm Phi Tiếu dùng tay vuốt ve khóe môi Tần Khai Dịch, miệng khẽ nhếch ý cười: “Nếu ngươi ngoan tâm muốn mạng của ta… thì cứ đến đây đi.”

— Nếu ngươi không ngoan tâm được… vậy theo ta cả đời đi.

|Tà Mị| Chương 81
« Chương TrướcChương Tiếp »