Liễu Linh Nhi nói xong, liền chân thành rời đi. Lưu lại Tần Khai Dịch hóa đá đứng đó, mà đứng vây xem toàn bộ quá trình, Viêm Cốt há há phá lên cười.
Tần Khai Dịch không tự đi tìm mất mặt hỏi Viêm Cốt cười cái gì, mà vung tay lên phất tay đóng cửa động phủ. Rất sợ Liễu Linh Nhi lần thứ hai xuất hiện, làm lòng tự trọng yếu ớt của hắn lại vỡ nát.
“Ôi ôi, cười chết ta, cười chết ta mất … ha ha ha ha ha…” Giọng Viêm Cốt vang ngay bên tai. Hắn không chút lưu tình cười nhạo Tần Khai Dịch: “Tiểu sư muội kia của ngươi thật sự rất đáng yêu, ha ha ha ha! Ngươi cho rằng nàng thích ngươi sao? Cười chết ta mất, ha ha ha ha … Tần Thạch, sao ngươi lại đáng yêu vậy chứ … Ha ha ha ha.”
“Thích cười nhạo ta lắm sao?” Đen mặt, Tần Khai Dịch ngữ khí không tốt hỏi lại.
“Ách … Không có, không có.” Biết đây là dấu hiệu Tần Khai Dịch muốn phát hỏa, Viêm Cốt ngượng ngùng nói: “Ta chỉ nói đùa một chút thôi.”
“Cái này thật sự không buồn cười a … a … a.” Tần Khai Dịch nhấn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
“…” Viêm Cốt nhanh chóng câm miệng, lưu lại một người Tần Khai Dịch tiếp tục rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn trầm tư thật lâu, rời Linh Sơn phái không phải là kế lâu dài. Dù sao trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Phi Tiếu sẽ không thể nào ra tay với mình. Nơi càng nhiều người, mình càng bảo đảm. Nhưng nếu rời Linh Sơn phái, mình mà gặp phải Thẩm Phi Tiếu chẳng phải như cá nằm trên thớt sao…
Nghĩ vậy, Tần Khai Dịch quyết định. Trước khi Thanh Hư Tử xuất quan phải hạn chế gặp Thẩm Phi Tiếu, nhất định phải tránh bất luận tình huống có tính chất xung đột chính diện.
Đây là do không có biện pháp a, Tần Khai Dịch thầm cảm thán. Thẩm Phi Tiếu không dễ chọc, tự nhiên không hiểu sao có chút ủy khuất. Lúc trước vì cái gì lại tiện tay viết Thẩm Phi Tiếu mạnh vậy a. Nếu hắn viết tiểu thuyết ngôn tình … thật quá tốt rồi? Đương nhiên, lúc này bạn học Tần Khai Dịch đã hoàn toàn quên, lúc trước hắn cho rằng mình là nam nhân tiêu chuẩn, ngay cả một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũng không thèm đọc.
Tính tính, Thẩm Phi Tiếu quyết định phạm vi hoạt động của mình giảm bớt đến bán kính 100 mét, lấy động phủ mình làm tâm. Dù sao hắn cũng không cần ăn cái gì, mỗi ngày ngây ngốc trong động phủ đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà sự thật chứng minh … Tần Khai Dịch thật sự quá ngây thơ rồi.
Một tháng sau, vào một ngày đẹp trời nào đó. Khi Tần Khai Dịch định đi lấy một ít linh dược về tu luyện, bỗng nhiên kim đan hắn mới kết thành chợt nhói lên đau đớn.
Cái loại đau đớn này, Tần Khai Dịch không biết miêu tả ra làm sao. Nếu nói cơn đau chia làm mười hai cấp bậc, sinh hài tử là cấp đau đớn nhất thì bây giờ hắn có thể hình dung – hắn thật giống như đang sinh ra tới mười hai hài tử!
Vốn định niệm pháp quyết, Tần Khai Dịch giống như con chim gãy cánh rớt từ trên trời xuống. Nếu không phải Viêm Cốt trong ý thức hải kêu tên hắn làm hắn khôi phục chút ít ý thức niệm xong pháp quyết. Hắn sợ là hắn không có cứng đến nổi đi so người mình với nền đất.
“Đau quá!” Sắc mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy dài. Tay ôm bụng đối với đau đớn đến bất chợt không có cách nào xử lý.
“Ngươi làm sao vậy? Đau chỗ nào? Tần Thạch? Tần Thạch?” Giọng Viêm Cốt tràn đầy lo lắng. Hắn biết tình hình Tần Khai Dịch hiện tại không đúng lắm nhưng lại không biết đầu sỏ gây nên tình trạng hiện giờ.
Nghi hoặc này sau khi Tần Khai Dịch mở miệng nói mới có đáp án. Cả người Tần Khai Dịch run rẩy, chỉ trong chốc lát, hắn như bị vớt từ trong nước ra: “Đan điền … cổ … cổ trùng.”
“A?!” Viêm Cốt trợn tròn mắt. Hắn biết ngay lúc Tần Khai Dịch kết đan cổ trùng biến mất nhưng không hề sốt ruột. Dù sao kết đan đối với bất luận một người tu hành nào mà nói chính là chuyện đại sự. Mà cổ trùng có cường hãn đến cỡ nào bị luyện hóa thành kim đan sao có thể tác quái được nữa? Nhưng tình trạng hiện giờ của Tần Khai Dịch lại trực tiếp tát hắn một cái thật vang dội. Vì hắn nhất thời sơ sẩy nên Tần Khai Dịch mới lâm vào tình trạng nguy hiểm.
“Mợ nó, đau quá …” Sức lực cả người giống bị đau đớn bòn rút hết, Tần Khai Dịch nằm mềm nhũn trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Vì để giảm bớt đau đớn, Tần Khai Dịch thậm chí không tự chủ được định sử dụng ma khí áp chế con cổ trùng đang tác quái bên trong kim đan.
“Tần Thạch, đừng dùng ma khí, đừng dùng ma khí!” Viêm Cốt biết Tần Khai Dịch rất đau, nhìn thấy động tác của hắn thì sốt ruột. Bí pháp hắn đưa cho Tần Khai Dịch tuy có thể ẩn giấu ma khí Tần Khai Dịch tiết ra nhưng đây là do tu vi đối phương không cao. Một tháng trước gặp Thẩm Phi Tiếu, Viêm Cốt biết nếu Tần Khai Dịch sử dụng ma khí nhất định Thẩm Phi Tiếu sẽ phát hiện!
Trong địa bàn đạo tu, nếu ma tu bị phát hiện kết cục rất bi thảm.
“Đau quá, đau quá …” Hoàn toàn nghe không thấy lời Viêm Cốt nói. Tần Khai Dịch cuộn người lại, cắn chặt răng máu chảy đầm đìa, hắn nhỏ giọng thì thào. Nhìn bộ dạng kia rõ ràng là hắn bị tra tấn đau đớn đến mức thần chí không rõ.
“Tần Thạch, Tần Thạch!” Viêm Cốt lần đầu tiên thống hận mình sao lại bất lực như vậy. Hắn không chỉ một lần nghĩ qua, nếu hắn có thực thể thì tốt biết bao. Không cần cứ trừng trừng mở mắt nhìn Tần Thạch bị tra tấn, mà mình thì cái gì cũng không làm được. Nghĩ vậy, Viêm Cốt không tự chủ được nhìn xuyên qua giới chỉ Tần Khai Dịch nhìn chiếc ô cũ trong bí cảnh.
“Tiết Hiền.” Nhẹ giọng thì thào, cả người Viêm Cốt có chút hoảng hốt: “Thứ ngươi cho ta … hữu dụng sao?”
Đau đến mức tận cùng Tần Khai Dịch và không thể nhúc nhích Viêm Cốt không biết, ngay khi Tần Khai Dịch rơi xuống mặt đất. Cách đó không xa có một thiếu nữ tình cờ thấy một màn này, mà thiếu nữ mặt đầy kinh hoàng kia chính là Liễu Linh Nhi.
Liễu Linh Nhi từ đằng xa nhìn thấy cả người Tần Thạch tản ra ma khí trong lòng lo sợ không yên. Ý nghĩ đầu tiên chính là Đại sư huynh tu ma? Sau đó quyết đoán phủ quyết ý tưởng này. Nguyên nhân rất đơn giản, trong quan niệm của Liễu Linh Nhi, tất cả ma tu đều là người cực ác. Đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tu ma. Vậy người có bộ dạng giống hệt Đại sư huynh có thân phận gì? Trong đầu Liễu Linh Nhi toát ra hai chữ làm nàng kinh hãi – đoạt xá.
Nói tới đây, không thể không cảm thán một chút nội dung câu chuyện. Trong tiểu thuyết, Liễu Linh Nhi cũng gặp cảnh tượng Tần Thạch tu ma. Nhưng có thể xác định người tu ma kia chính là sư huynh nàng. Mà giờ, vì Tần Khai Dịch và Thẩm Phi Tiếu cùng rơi xuống vực sâu. Khoảng thời gian nửa năm, đủ không gian để Liễu Linh Nhi tưởng tượng vô số điều. Tất nhiên giữa hai ngưỡi cũng không có gì khác biệt bởi vì kết cục đều là trăm sông đổ về một biển – Liễu Linh Nhi do dự thật lâu, quyết định đi nói với Thẩm Phi Tiếu.
Được rồi, từ góc độ nào đó mà nói … FA thì vẫn mãi là FA.
Đau đớn đến mơ hồ, Tần Khai Dịch không hề biết tiết mục Liễu Linh Nhi phản bội đã bắt đầu bán vé. Lúc này, hắn hận không thể lấy tay móc kim đan mình ra nhưng đau đớn đã cướp đi tất cả sức lực của hắn. Cho nên hắn không hề nhìn thấy Liễu Linh Nhi đã quan sát tất cả rồi lặng lẽ rời đi.
“Đau quá a …” Mặt đã trắng không thể trắng hơn được nữa. Tần Khai Dịch suy yếu rêи ɾỉ, hắn nằm úp sấp trên mặt đất. Vì giãy dụa lăn lộn nên quần áo trên người dơ bẩn hỗn loạn. Mồ hôi theo hai má chảy xuống cổ. Đáng lẽ cảnh tượng này nguyên bản tàn khốc lại bởi vì biểu tình Tần Khai Dịch yếu ớt mang chút mỹ cảm vặn vẹo.
“Ta muốn về nhà … ta muốn … đậu mợ.” Rốt cục đau đến ngất xỉu, trước khi ngất đi Tần Khai Dịch không tự chủ được thở phào.
Sau khi Tần Khai Dịch mất ý thức một lúc lâu, một cánh tay thon dài chậm rãi nâng cằm Tần Khai Dịch lên. Chủ nhân bàn tay mặt không đổi sắc ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch đã không còn tri giác.
“Sao? Luyến tiếc?” Giọng nói trêu đùa từ miệng nam nhân phát ra.
“…” Không trả lời, Thẩm Phi Tiếu hờ hững nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch suy yếu, lại nhẹ nhàng mở miệng: “Hắn tu ma?”
“Không phải đã biết sao mà còn cố hỏi.” Hóa trang thành người qua đường giáp, Tử Dương Bội không biết làm sao mắt nhìn cảnh tượng này trong lòng lại có chút không thoải mái. Hắn kiềm nén khó chịu trong lòng, hỏi: “Kế tiếp ngươi định làm gì?”
“Làm thế nào sao?” Thẩm Phi Tiếu kỳ quái nhìn Tử Dương Bội một cái: “Chẳng lẽ ngươi có ý kiến?”
“Không có.” Nhìn người nằm trên mặt đất, Tử Dương Bội lại có chút buồn cười đứng lên. Thẩm Phi Tiếu, hy vọng sau khi ngươi biết được chân tướng – ngàn vạn lần đừng khóc nha.
“Ngươi biết sư huynh ta?” Biểu tình Thẩm Phi Tiếu lạnh xuống, giọng nói cũng lạnh lùng.
Tử Dương Bội không để ý đến thái độ của Thẩm Phi Tiếu. Dù sao giữa hai người cũng chỉ là một màn giao dịch mà thôi. Thẩm Phi Tiếu nghĩ gì về hắn, đối với hắn mà nói không có chút ảnh hưởng nào.
“Làm sao ngươi hạ được cổ trùng vào thân thể hắn?”
Tử Dương Bội cười như không cười.
Biết mình hỏi một câu ngu ngốc, Thẩm Phi Tiếu cũng không để ý đến biểu tình trào phúng của Tử Dương Bội. Hắn nắm cằm Tần Khai Dịch khẽ dùng sức, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ.
“Đi thôi.” Thả Tần Khai Dịch ra làm Tần Khai Dịch lần thứ hai ngã xuống đất, Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói.
Thấy một màn này, Tử Dương Bội vô cùng muốn vỗ tay hoan hô. Tần Thạch a Tần Thạch, sư đệ ngươi tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ thật đúng là một người ngoan độc a … Nhìn ngươi ngã xuống nhận hết tra tấn nhưng lại thờ ơ. Người như vậy, ngươi vẫn coi trọng hắn sao?
Nếu Tần Khai Dịch tỉnh lại nghe thấy những lời này, hắn nhất định sẽ gào thét – coi trọng mẫu thân ngươi! Ngươi mới coi trọng Thẩm Phi Tiếu, cả nhà ngươi mới coi trọng Thẩm Phi Tiếu! Chúc đôi cẩu nam nam các ngươi, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!
Đương nhiên, hiện tại Tần Khai Dịch còn hôn mê, tất nhiên không có biện pháp biểu đạt nội tâm phẫn nộ của mình, chỉ có thể giống như bao cát nằm trên mặt đất. Tùy ý để hai tên cờ hó kia xăm xoi cho đã rồi rời đi.
|Tà Mị| Chương 55