Editor: Gấu Lam
"Nghe nói ngươi kiêu dũng thiện chiến, có thể lấy một địch trăm, phải không?" Nhϊếp Gia dựa nghiêng trên bộ liễn, vê chén rượu hờ hững cười nói.
Tư Không Hàn khiêm tốn nói: "Đại vương cất nhắc, đều là chút lời đồn đãi ở biên quan, không thể coi là thật."
"Vương huynh, Tả tiên phong không chỉ kiêu dũng, mà còn trí dũng song toàn, thần đệ ở biên quan tận mắt nhìn thấy, Tả tiên phong ra một kiếm tức trăm người chết, võ nghệ cao tuyệt thế gian hiếm có, lại dụng binh như thần giữ nghiêm chiến tuyến khiến Tề nhân một bước khó tiến. Có Tả tiên phong cùng chư vị tướng quân ở đó, Vương huynh ở Trác Lộc, có thể kê cao gối mà ngủ." Quân Trường Duyệt nhân cơ hội hướng ngự tòa góp lời.
Lời này của hắn ý tứ thực rõ ràng, đem Tư Không Hàn thổi phồng giống như kiêu hùng trên đời không võ tướng nào so sánh được, lại chỉ là một Tả tiên phong hèn kém, khó tránh khỏi ủy khuất. Ở thế giới cũ Quân Trường Duyệt cũng nói như thế với Quân Trường Sinh, Quân Trường Sinh thấy thần đệ của mình ưu ái Đỗ Vũ Hiền, trực tiếp đặt cách phong làm Quy Đức tướng quân, tay cầm quân quyền Tây Bắc, cũng bởi vậy vô hình trung đem mệnh của mình cắt mất.
Lúc này tiểu quốc quân trên vương tọa đã đổi thành Nhϊếp Gia, hắn chỉ là giương mắt lười nhác nhìn Quân Trường Duyệt một cái, vẫn chưa phản ứng hắn, sau đó nhẹ nhàng hừ một âm tiết lười biếng, nói: "Ngươi thiện dùng kiếm?"
Tư Không Hàn quỳ gối dưới ngự tòa lên tiếng: "Hồi Đại vương, thông lược một vài."
Nhϊếp Gia cười cười, Thời Kham lập tức rút nhuyễn kiếm ra loảng xoảng ném ở trước mặt Tư Không Hàn.
Chỉ nghe tiểu quốc quân hứng thú dạt dào nói: "Chơi cho bổn vương nhìn xem."
Lưng Tư Không Hàn cứng đờ, hắn cúi đầu, không ai có thể nhìn liệt hỏa cừu hận cùng khuất nhục trong mắt hắn. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một Tả tiên phong nho nhỏ nhưng cũng vừa lập công trở về, hắn ở tiền tuyến vào sinh ra tử về tới vương cung thế nhưng lại trở thành con hát múa kiếm tạo niềm vui?! Hôn quân chính là hôn quân...... Hắn xem chiến sĩ biên quan là cái gì?
Đều là võ tướng, Vân Huy tướng quân rất lý giải tâm tình lúc này của Tư Không Hàn, đối với việc này cũng hơi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn chưa đứng ra nói cái gì, dù sao cũng là Đại vương phân phó, đổi lại người khác không chừng sẽ lấy việc biểu hiện trước mặt Đại vương mà cảm thấy vinh hạnh.
Tư Không Hàn tâm cao khí ngạo, khuất nhục đến hai mắt đỏ đậm, nhất thời không đi nhặt thanh kiếm kia, cố tình lúc này một tiếng vỗ tay đơn bạc lại nhiệt tình đùng vang lên. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, lại chính là Quân Trường Duyệt ở phía trong vội vàng vỗ tay, thậm chí lòng tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn.
Trong lòng Tư Không Hàn sụp đổ, như bị tát một bạt tai trước mặt mọi người.
Nhϊếp Gia kể từ khi Quân Trường Duyệt vỗ tay suýt nữa đã cười ra tiếng, vẻ mặt Tư Không Hàn nghẹn khuất hắn ta cũng chưa thấy, vì để Tư Không Hàn có thể ở trước mặt mình biểu hiện một phen, thế mà cũng mình biến hắn thành một con hát hoàn toàn không màng tới tôn nghiêm võ tướng của hắn.
Có Tĩnh Vương mở đầu, các triều thần cũng theo đó vỗ tay một bộ chờ mong nhân tài mới xuất hiện biểu diễn. Cuối cùng Tư Không Hàn đành phải nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, chắp tay thi lễ nói: "Vi thần bêu xấu."
Nếu không lấy Huyền Giáp ra so, Tư Không Hàn đích xác có thể xưng là võ nghệ cao tuyệt, lãnh kiếm ở trong tay hắn giống như một con rồng có sự sống, bắn ra tia sáng tích thủy bất lậu(?), theo dáng người tung bay của hắn, chiêu chiêu sắc bén, bất động thanh sắc mang theo uy hϊếp.
(?): một giọt nước cũng không lọt
Trong bữa tiệc võ tướng nhìn thấy không khỏi tự xấu hổ, Tả tiên phong có thể ở Tây Bắc cầm công đầu quả nhiên là có chút tài năng, nếu chính mình đi lên, chỉ sợ không tới ba hiệp đã bị soi ra hơn kém, người này nếu được trọng dụng, không lâu sau hẳn là nhân vật giống như đại tướng quân Tư Không Hàn.
Cũng không biết nếu so tài với thống lĩnh Huyền Giáp bên người Đại vương thì kết quả thế nào, nếu hắn có thể thắng Huyền Giáp, vậy Tư Không Hàn lại kém hơn nhiều.
Khánh Quốc Công ở trong bữa tiệc quan sát, sờ sờ bộ râu hoa râm bộ dáng như suy tư gì.
Trong lòng Tư Không Hàn khuất nhục, tay cầm binh khí hận không thể gϊếŧ người ở trên ngự tòa, hắn múa kiếm, nhẫn nhịn cắn chặt hàm răng, kiếm trán hàn mang, xuyên vân thứ vũ, một bước bước lên ngự toà, hàn kiếm tức khắc vọt tới!
Thanh kiếm dừng ở trước mặt tiểu quốc quân, mũi kiếm cách đôi mắt cậu chỉ có một quyền, sau đó dừng lại.
Hắn thoạt nhìn như muốn ám sát Đại vương, thị vệ phái dưới da đều căng thẳng, các triều thần cũng khẩn trương đến giảm nhẹ hô hấp. Chỉ có tiểu quốc quân vẫn đạm nhiên uống hết ly rượu, ba quang trong mắt lưu chuyển, phảng phất không phát hiện trước mặt mình có một vũ khí sắc bén đang muốn lấy mạng cậu, chỉ lấy ánh mắt gợn sóng bất kinh hờ hững nhìn lại.
Tư Không Hàn thật ra không có tâm ám sát, bất quá nương theo chiêu thức muốn dọa một phen.Trong lòng hắn biết giờ khắc này dù không suy xét hậu quả hắn cũng không gϊếŧ được tên hôn quân, chỉ sợ mũi kiếm vừa tiến tới trước nửa tấc, trung khuyển bên cạnh hôn quân đã chém một đao tới.
Nhưng Tư Không Hàn đã đánh giá cao điểm mấu chốt của trung khuyển, mũi kiếm của hắn bất quá mới ngừng ở trước mặt hôn quân một cái chớp mắt, đang muốn lui về sau một bước, Thời Kham bên cạnh đã ra tay.
Đinh một tiếng, mũi kiếm bị chén rượu đánh lên trời, Tư Không Hàn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nhìn thấy hắc ảnh loé một cái đến trước mặt, ngực bỗng đau nhức, cả người bị Thời Kham đạp xuống điện.
Tư Không Hàn không ngã cù quây, chỉ là vội vàng thối lui năm sáu bước mới ổn định lại thân hình, che lại ngực, nghẹn một búng máu trong yết hầu.
"Ngươi muốn chết." Thời Kham che ở trước ngự án của Nhϊếp Gia, đứng từ trên cao nhìn xuống Tư Không Hàn đang chậm rãi quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn ngập sát khí. Nhϊếp Gia bị hắn che ở phía sau, nghe hắn cảnh cáo người ta bảo vệ mình, nhịn không được cười cười.
"Vi thần lỗ mãng, thỉnh Đại vương giáng tội." Tư Không Hàn ấn kiếm quỳ một gối, cúi đầu thỉnh tội.
Tay hắn hơi run, mặc dù biết mình hiện giờ là Đỗ Vũ Hiền, hôn quân cùng Huyền Giáp đều không thể biết hắn là Tư Không Hàn, nhưng sợ hãi đã cắm rễ sâu trong nội tâm hắn cũng khiến hắn hoàn toàn vô pháp nhìn kẻ địch của mình.
"Vương huynh, Tả tiên phong không phải cố ý muốn mạo phạm huynh!" Quân Trường Duyệt vội vàng giải thích, hắn cũng không dám nhiều lời sợ sẽ đưa tới hoài nghi, chỉ có thể khô khốc nói một câu như vậy.
Người dù sao cũng là Vân Huy tướng quân đề bạt, lúc này bị đá xuống điện, Vân Huy tướng quân cũng vội vàng cầu tình, sợ tiểu quốc quân từ trước đến nay tàn bạo vừa mở miệng miệng đã hạ lệnh kéo người xuống chém đầu.
Trong bữa tiệc triều thần châu đầu ghé tai, sôi nổi cầu tình giúp vị công thần Tây Bắc. Hiện giờ Đại Tề còn chưa diệt, chiến thần vừa chết đã làm rét lạnh quân tâm Tây Bắc, nếu lại ở bữa tiệc khánh công gϊếŧ chết tân tướng, vậy không đợi Đại Tề đánh tới quân Tây Bắc đã làm phản!
"Ngươi đang khıêυ khí©h bổn vương? Bổn vương bảo ngươi múa kiếm, ngươi cảm thấy bổn vương đang bỡn cợt ngươi?" Nhϊếp Gia căn bản không thèm quản triều thần rối loạn cầu tình, chỉ thong thả ung dung buông chén rượu, ngâm ngâm cười nhìn Tư Không Hàn.
"Vi thần không dám." Tư Không Hàn cứng rắn nói.
Nhϊếp Gia câu môi cười nói: "Ngươi thực ngạo mạn."
Tư Không Hàn quỳ không đáp lời, Nhϊếp Gia lạnh lùng nói: "Người tới!"
Vừa dứt lời, Quân Trường Duyệt không thèm màng tới mọi thứ chạy ra quỳ gối dưới ngự tòa phẫn nộ nói: "Vương huynh muốn nhìn Tả tiên phong múa kiếm, hắn múa, huynh hiện tại lại tính làm gì? Nếu Tả tiên phong xảy ra chuyện gì ở ngay đây, quân Tây Bắc đóng ở ngoài thành Trác Lộc sẽ làm gì? Vương huynh, xin huynh ngẫm rõ ràng!"
Các triều thần tức khắc cũng chạy theo Tĩnh Vươn, cho rằng Đại vương muốn gϊếŧ người, sôi nổi quỳ gối thay Tả tiên phong cầu tình.
Đúng như Tĩnh Vương điện hạ nói, quân Tây Bắc còn đóng ở ngoài thành Trác Lộc, Đỗ Vũ Hiền tuy chỉ là Tả tiên phong, nhưng lại có quân tâm, những việc này tiểu quốc quân vẫn luôn ở vương cung hẳn không nhìn thấy, nhưng văn võ triều thần lại nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua trước nay không ai đề cập trước mặt tiểu quốc quân. Nếu đêm nay Tả tiên phong phơi thây nơi vương cung, nói vậy quân Tây Bắc liền gϊếŧ vào.
Đây là trường hợp quần thần nghe ngóng được, nhưng Đại Tề đối với Yến quốc như hổ rình mồi, vương cung có 21 Huyền Giáp, quân Tây Bắc dù cho huyết tẩy vương cung cũng thiệt hại hơn phân nửa, sau này ai chống lại Tề quốc? Thật sự là mất nhiều hơn được.
Vân Huy tướng quân càng tức giận đến sắc mặt đỏ lên, động một chút đã đòi gϊếŧ công thần, hắn khi nào mới biết bản thân mình có thể nhàn nhã ngồi trên ngự tòa uống rượu chính là nhờ vào các tướng sĩ ở biên quan rơi đầu chảy máu!
Quần thần đối với tiểu quốc quân đã bất mãn tới đỉnh điểm, thống nhất quỳ xuống đất cầu tình, có thể nói là bức bách, lấy quân Tây Bắc đóng ở ngoài thành để áp chế.
Tư Không Hàn không nói chuyện, đối với cảnh tượng thế này thập phần vừa lòng.
Cái gì kêu là dân tâm mất hết? Chính là đây. Bằng một kẻ tàn phế như hắn ta, có lăn lộn đi xuống bất quá cũng là mua dây buộc mình.
Nhϊếp Gia chỉ cười lạnh một tiếng: "Bổn vương bộ có nói muốn gϊếŧ hắn? Bất quá là muốn luận bàn một chút thôi."
Cậu giơ tay, Thời Kham lập tức rút huyết nhận bên hông ra dâng lên.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu quốc quân ốm yếu đi đứng không tốt xách theo huyết nhận đứng lên, cậu dẫm lên bàn ăn nhảy xuống điện, dáng người tùng trúc cao dài đứng ở trước mặt Tư Không Hàn đang sửng sốt, trở tay đem đao kề trên khuỷu tay, tà khí cười cười: "Ngươi nếu có thể thắng, bổn vương không trị ngươi tội ngự tiền thất nghi."
Toàn bộ Cửu Long điện đều an tĩnh đến độ châm rơi cũng có thể nghe, cung nhân, thị vệ, triều thần, Tư Không Hàn, Quân Trường Duyệt, khϊếp sợ như thấy quỷ nhìn Đại vương đứng ở trước mặt bọn họ.
Chân, chân hắn ta bình phục rồi?
Sao có thể!
Tư Không Hàn cả kinh trái tim suýt nữa ngưng đập, 5 năm trước hắn tận mắt nhìn thấy gân chân Quân Trường Sinh đứt đoạn, loại thương thế như vậy, căn bản không có khả năng chữa khỏi! Nửa năm trước hắn còn ngồi ở trên bộ liễn đòi gϊếŧ mình, ngắn ngủn nửa năm đã có thể đi lại?!
Thật là...... Trời xanh không có mắt!
Tư Không Hàn hận đến suýt nữa đem máu mới vừa nuốt xuống lại phun ra.
Người khϊếp sợ nhất không ai khác ngoài Quân Trường Duyệt, hắn là y giả, hắn là người rõ nhất chân Vương huynh có khả năng khỏi hay không, đáp án đương nhiên là không có khả năng. Dù hắn tẫn lực, bất quá chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ hai chân không đến mức phải cắt bỏ...... Hay là sau khi hắn đi Vương huynh đã đi tìm thần y có y thuật siêu tuyệt hơn hắn? Không, không có khả năng! Chân Vương huynh dù có là thần tiên hạ phàm cũng không trị được!
Quân Trường Duyệt thở dồn dập, liên tưởng đến mục đích hắn theo quân Tây Bắc trở về lần này, tức khắc có chút tuyệt vọng, chân hắn ta lành rồi......
"Ngươi không dám sao?" Nhϊếp Gia hướng Tư Không Hàn cười nhạt.
Tư Không Hàn cầm kiếm mê mang đứng lên, đinh một tiếng, kiếm trong tay đã bị tiểu quốc quân nhẹ nhanhg đánh bay ra ngoài, chỉ nghe cậu nhàn nhạt nói: "Đi nhặt lên."
Tư Không Hàn nháy mắt bị chọc giận, cừu hận trong ngực hắn tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt, xoay người nhặt kiếm lên, cúi người: "Vi thần bêu xấu."
Hắn cháy chứa cừu hận to lớn, nghĩ đến người nhà mình bị lăng trì hắn bị mũi tên bắn đâm thủng yết hầu, trong lòng rốt cuộc không áp chế được cảm xúc kịch liệt, dưới sự mất khống chế mỗi kiếm đâm tới đều là chỗ chết! Hắn muốn gϊếŧ hôn quân!
Gϊếŧ hắn ta!
Mỗi kiếm sắc bén lại cường thế, là sát ý của chiến thần Yến quốc.
Nhϊếp Gia đứng ở tại chỗ không động, nghênh diện thanh kiếm đâm tới, lại một tiếng đinh thật nhỏ, huyết nhận chặn mũi kiếm nháy mắt đã phá chiêu, Tư Không Hàn giống như đánh vào bức tường bị phản lại, hàn kiếm trong tay run lên, suýt nữa cầm không được!
Dùng một tri thức vật lý rất đơn giản, Nhϊếp Gia không có nội lực như người tập võ ở thế giới này, nhưng không sợ chút nào.
Chiêu đầu của Tư Không Hàn bị chặn lại sát ý trong lòng bị kinh ngạc hòa tan một ít, hắn vội vàng thối lui hai bước, mới vừa ổn định thân hình, tiện nhân tiểu quốc quân đã vươn đao tới, sắc nhọn bức người!
Một đao này thật sự quá nhanh, không hề có kết cấu —— hoặc là nói tiểu quốc quân vận dụng đao pháp ngay cả Tư Không Hàn cũng chưa từng nhìn thấy, căn bản không thể nào phòng bị chỉ có thể liên tục lui về phía sau. Nhϊếp Gia đầu tiên là phá sát chiêu của Tư Không Hàn, sau đó không hề nhường tay, cơ hồ là đè Tư Không Hàn mà đánh, lưỡi đao sắc bén bay lộn ở trên người Tư Không Hàn lưu lại từng vết thương nhỏ.
Tư Không Hàn ra tay thất bại sau đó tuy rằng cầm kiếm trong tay, nhưng leng keng leng keng tự bảo vệ mình đã cực kỳ miễn cưỡng, kiếm pháp lại khó thành thế, tán loạn giống như trong mưa rền gió dữ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại ngọn lửa.
Nhϊếp Gia thăm dò Tư Không Hàn xong lại vô cùng thất vọng, không có hứng thú chiến nữa, trở tay đâm thẳng.
Mọi người chỉ thấy Tả tiên phong ngắn ngủi kêu đau một tiếng, hàn kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, một dải máu chảy dọc theo tay hắn. Quân Trường Duyệt rốt cuộc nhịn không được, lo lắng tiến lên xem xét, cả kinh hít một hơi, gân tay của tình lang đã bị hắn ta nhẫn tâm chém đứt!
"Ngươi quả nhiên là tới bêu xấu." Nhϊếp Gia khinh miệt lại hờ hững cười.
Cả người Tư Không Hàn đều là vết thương rất nhỏ, bị chặt đứt gân tay cũng không phát hiện, chỉ là không thể tin nhìn thanh kiếm trên mặt đất, cuộc đời hắn lần đầu tiên...... bị người ta đánh bay thanh kiếm, còn là bị một kẻ tàn phế......
Quân Trường Duyệt đau lòng cực kỳ, cũng rất tức giận, trong đầu óc đều là gân tay của tình lang bị chặt đứt, hắn rốt cuộc không biết cầm kiếm! Nhất thời lệ nóng doanh tròng quay đầu phẫn nộ muốn nói cái gì, lại bị thanh âm quần thần che lại.
Các triều thần nhìn thấy một màn này cũng không dám nữa tiết thêm chút oán hận nào, quỳ đầy Cửu Long điện, cùng kêu lên: "Chân Đại vương đã khỏi hẳn, quả thật trời phù hộ Đại Yến!"
Vân Huy tướng quân lúc này mặt đỏ lên cũng bái phục dập đầu, hắn mới vừa rồi còn cảm thấy Đại vương bất quá là một người tàn cái gì cũng không hiểu, không nghĩ tới vừa ra tay, thế nhưng đến chiến thần kiêu dũng khó có trên đời như Tả tiên phong cũng đánh không lại một chiêu......
"Trời phù hộ Đại Yến? Có mấy kẻ ngu xuẩn gió chiều nào theo chiều ấy như các ngươi, trời xanh cũng không phù hộ nổi Đại Yến!" Nhϊếp Gia lạnh giọng quát lớn, các triều thần quỳ trên mặt đất dù giận cũng không dám thể hiện ra, hận không thể chui vào luôn bàn ăn.
Ánh mắt Thời Kham ôn nhu dừng ở trên người Nhϊếp Gia, không nói một lời đứng ở chỗ đó.
"Tống Ngọc Uy đâu!" Nhϊếp Gia bỗng giận lạnh mặt, gầm lên một tiếng.
Vân Huy tướng quân bị điểm danh, thình lình trong lòng run lên, quỳ xuống, "Vi thần Tống Ngọc Uy bái kiến Đại vương."
Nhϊếp Gia khẩu khí tan ra: "Thi cốt phía sau sườn núi, là ngươi an táng?"
"Hồi Đại vương, là thần làm." Vân Huy tướng quân không nghĩ tới chút chuyện như vậy cũng bàn đến trên ngự tiền, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Da đầu Quần thần đều nứt toác, Vân Huy tướng quân thật to gan, thi cốt của Tư Không nhất tộc cũng dám an táng?
"Thật can đảm, ngươi dám nhặt xác cho Tư Không nhất tộc." Nhϊếp Gia tối tăm hừ lạnh một tiếng.
Vân Huy tướng quân bỗng ngốc...... xương khô phía sau sườn núi, là Tư Không nhất tộc?!