Editor: Gấu Lam
Cũng không ai biết Tần Diệc Nhiên vào bằng cách nào, Giang Dương không thể mời vợ trước của mình được, ở đây khách mời tự nhiên cũng không nghĩ tới có thể ở đây nhìn thấy Tần Diệc Nhiên, thấy thế đều dồn dập lộ vẻ khϊếp sợ.
Ngay cả Giang Dương cũng không nghĩ tới Tần Diệc Nhiên sẽ lén lút trà trộn vào, còn hướng mình giương đao tuyên bố muốn gϊếŧ hắn, đột nhiên không kịp chuẩn bị, hắn và Mạnh Khiêm dĩ nhiên đều ngây ngẩn cả người.
Tần Diệc Nhiên lúc kêu len đã cách Giang Dương rất gần rồi, đặc biệt là cuối cùng còn chạy lấy đà vài bước, một đao kia Giang Dương không phản ứng kịp, nghiễm nhiên sắp thấy máu.
Giang Triệu Lân đơn độc ở lầu hai tiếp đãi vị khách nhân tôn quý Hoắc Thanh, đàm luận một chút tình trạng gần đây sau đó thì Hoắc Thanh muốn đứng dậy rời đi, Giang Triệu Lân đưa Hoắc Thanh ra cửa phòng ăn liền nhìn thấy màn này, sợ đến lão mặt mũi trắng bệch. Ông đang muốn gọi bảo an, bên cạnh dáng người một người đàn ông cao to ánh mắt thanh lãnh bỗng nhiên trầm mặc giơ tay ngăn ông lại.
Đêm khuya mưa sa trầm thấp cũng không che được tiếng nói ầm ĩ ở hiện trường, Hoắc Thanh không chớp mắt nhìn phương hướng rối loạn hờ hững nói: "Ngậm miệng."
Giang Triệu Lân bối rối mộng, lòng như lửa đốt, vậy cũng là con của ông, ông câm miệng sao chứ?! Mà khi Hoắc Thanh vừa dứt lời, Giang Triệu Lân chợt thấy một đạo bóng người màu trắng đúng lúc chắn trước mặt Giang Dương, hoặc nói là cản lại Tần Diệc Nhiên. Định thần nhìn lại, chính là con riêng Yến Tô.
"Tô Tô!" Đứng ở cách đó không xa An Na thấy cảnh này sợ đến kinh hô một tiếng, bà cách không xa, nhìn ra mọi việc, Yến Tô trực tiếp nắm lấy tay cầm đao của Tần Diệc Nhiên, thanh dao xếp không biết có cắt trúng con trai không!
Nhϊếp Gia một tay siết tay cầm đao có ý đồ hành hung của Tần Diệc Nhiên, một tay giữ lại cổ của cô hoàn toàn hạn chế cô giãy dụa.
"Cô muốn vào ngục giam sao?" Nhϊếp Gia ở bên tai Tần Diệc Nhiên thấp giọng nói, âm thanh lộ ra một loại sát khí quỷ quyệt cùng lạnh lùng.
Cậu cũng không muốn cứu Giang Dương, cậu đang cứu Tần Diệc Nhiên.
Nguyên bản Tần Diệc Nhiên một đao trực tiếp đâm vào vai Giang Dương, Giang Dương chỉ chịu chút nỗi khổ da thịt, lại bị chọc giận, lập tức liền khởi tố vợ trước của mình, Tần Diệc Nhiên bởi vì gϊếŧ người chưa thành xử nặng mười năm, cả đời nàng toàn bộ phá huỷ, Tần gia cũng triệt để sa sút.
"Còn không mau đem cô ta kéo ra đi!" Giang Dương rốt cục phản ứng lại, phẫn nộ đến lông mày dựng lên giống như bị kéo, chỉ vào bảo an vây Tần Diệc Nhiên quát mắng.
Lúc này các nhân viên an ninh mới đầy người mồ hôi lạnh mà dâng lên trên, đội cảnh sát nhanh chóng xin lỗi Giang Dương, sau đó liền muốn kiềm chế Tần Diệc Nhiên, lại tiếp xúc đến tầm mắt lạnh lẽo của Nhϊếp Gia, nhất thời sững sờ tại chỗ cũ không biết làm sao.
"Giang Dương, đồ lòng lang dạ sói không chết tử tế được!" Sau khi Nhϊếp Gia buông lỏng tay ra, Tần Diệc Nhiên không để ý yết hầu không khỏe lệ rơi đầy mặt mà mắng Giang Dướng: "Mày uy hϊếp tao không ký tên ly hôn thì rút lại tiền của Cố thị, chữ tao ký, kết hôn ta xé, tại sao mày còn muốn rút lại tiền của Cố thị! Mày hại chết nhà tao, đời này tao cũng không bỏ qua mày!"
Một giây trước Tần Diệc Nhiên còn bị mọi người xem là con mụ điên gây sự, nghe xong cô lên án đều đổi sắc mặt, không nghĩ tới trong đó còn có tin tức như vậy, trong lòng mọi người đối Giang Dương ít nhiều gì đều sinh ra một tia xem thường, dù sao Giang Dương cùng Tần Diệc Nhiên ly hôn không lâu sau xác thực rút lại tiền khỏi một hạng mục công trình lớn của Cố thị. Giang Dương cùng Tần Diệc Nhiên là thương mại thông gia, ai có thể nghĩ kết hôn không tới một năm cha Tần Diệc Nhiên gặp tai nạn xe qua đời, Tần gia nhanh chóng sa sút, Giang Dương bên này lại rút lui đầu tư cho Cố thị, Cố thị mất đi minh hữu Tần thị, bị đánh đến đột nhiên không kịp chuẩn bị trong thời gian ngắn căn bản không lấy ra được khoản tài chính khổng lồ, trực tiếp phá sản.
Cố thị lão thái thái trong cơn tức giận tiến vào bệnh viện liền không thể đi ra, mà Cố lão thái thái lại chính là bà ngoại của Tần Diệc Nhiên.
Giang Dương dĩ nhiên dùng tồn vong của Cố thị uy hϊếp Tần Diệc Nhiên ly hôn, quay đầu lại nuốt lời, đem cả bao nham hiểm đặt ở trên người vợ trước của mình, không khỏi quá vô lương tâm!
"Tần tiểu thư, Giang Dương hẳn là không có nghĩa vụ nâng đỡ Cố thị đi?" Mạnh Khiêm cau mày nói: "Huống hồ Giang Dương đã cùng cô ly hôn, cùng Cố thị cũng không tồn tại tình cảm gì mà nói chuyện, Cố thị phá sản nguyên nhân lớn là do chính cô không có năng lực xử lý, cô làm sao có thể chỉ trách Giang Dương?"
"Tần Diệc Nhiên, cút ngay ra ngoài, xem ở tình cảm trước đây việc cô lấy đao xông tới tôi không truy cứu." Giang Dương không vui nói.
Giang Dương chỉ cảm thấy mất mặt, hận không thể ngay lập tức liền đem Tần Diệc Nhiên ném đi, nhưng ở trước đông đảo khách hắn nhất định phải duy trì phong độ mặt ngoài, dù sao hắn vừa nãy đã chú ý tới Hoắc tiên sinh đứng ở thang cuốn lầu hai.
Hắn có thể không để ý ánh mắt khách mời khác vứt Tần Diệc Nhiên, nhưng tuyệt đối không muốn Hoắc tiên sinh lưu lại chút ấn tượng xấu nào.
Lúc này Nhϊếp Gia nhàn nhạt nói: " Anh có mặt để truy cứu sao?"
Nguyên bản hiện trường phi thường náo nhiệt cũng sớm yên tĩnh lại, các tân khách đứng xem tình cảnh này, thần sắc khác nhau, nhưng tuyệt đối không có ai tiếc hận tiệc rượu đã bị phá hủy. Giang Hách nhìn Yến Tô đáng lẽ phải giúp Tần Diệc Nhiên nói chuyện, bỗng nhiên để chén rượu xuống lặng lẽ đi ra ngoài.
"Yến Tô, cậu đừng tự gây phiền phức." Giang Dương cắn răng thấp giọng cảnh cáo nói.
Nhϊếp Gia vẫn đau dạ dày, đau đớn làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của cậu không có một chút huyết sắc nào, vốn là màu da liền có chút quá trắng lúc này càng làm cho cậu cùng xung quanh hoàn toàn không hợp. Cậu mặc áo sơ mi mở rộng cổ áo, lộ ra tầng mồ hôi mỏng trên mấy tấc l*иg ngực, đứng ở trong yến hội xa hoa cậu lại đơn độc trái lại có một loại cảm giác kỳ dị hoa lệ.
Nhϊếp Gia đau dạ dày, nhưng trên mặt lại không có một chút đau đớn, cậu nhìn Giang Dương, đôi mắt màu náu nhạt sau lớp kính phảng phất như những ngôi sao xa xôi.
"Anh trước lừa hôn, sau lại đùa giỡn ám chiêu, bây giờ còn muốn truy cứu người bị hại cái gì? Huống hồ anh là cùng Tần Diệc Nhiên ly hôn, nhưng cô ấy lại là con gái nuôi của mẹ tôi, có tư cách bước vào, anh bảo ai cút ra ngoài?" Khóe môi Nhϊếp Gia phút chốc câu lên cười lạnh.
Lừa hôn?! Cái từ này vừa ra, các vị tân khách nhất thời như ong vỡ tổ, cùng người bên cạnh xì xào bàn tán.
"Yến Tô!" Giang Dương quát mắng.
Giang Triệu Lân trong mắt toát ra đốm lửa nhỏ, ông biết tên con riêng này nhất định không nói ra cái lời gì tốt, đang muốn tiến lên ngăn cản Hoắc Thanh lại hướng hắn quăng tới một đạo ánh mắt không thích, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn. Bước chân Giang Triệu Lân nhất thời cứng lại.
Tần Diệc Nhiên đỏ mắt gắt gao trừng mắt về phía Giang Dương.
Mạnh Khiêm cũng mặt đỏ lên cả giận nói: "Yến Tô mày không cần loạn nói chuyện! Giang Dương ly hôn sau đó mới đến với tao, chúng tao quang minh chính đại, làm sao lại là lừa hôn? Mày đừng ngậm máu phun người!"
Nhϊếp Gia hờ hững quét cậu ta một cái, "Trùng hợp như thế, Tần gia chân trước vừa ra, Giang Dương chân sau liền cùng Tần Diệc Nhiên ly hôn, lại trùng hợp như thế chân trước ly t hôn, chân sau lại muốn với tên đàn ông như cậu kết hôn rồi. Cậu nói cho tôi, đây không phải lừa hôn là cái gì? Cậu nên nghĩ nếu Tần gia vẫn còn, cậu sẽ gặp chuyện gì nhỉ?"
Mạnh Khiêm hô hấp dồn dập, trừng Nhϊếp Gia nhưng cũng chẳng thể phản bác gì.
Trải qua việc này, các tân khách nhất thời nghị luận sôi nổi lên. Quan hệ Giang Dương cùng Mạnh Khiêm từ đâu nói quang minh chính đại chứ, nói cẩn thận thì là Giang Dương là vì cậu ta ly hôn, khó nghe thì là Mạnh Khiêm là tiểu Tam...Giang Dương vong ân phụ nghĩa, Mạnh Khiêm chen chân hôn nhân người khác, thật đúng là một đôi xứng đôi vừa lứa.
"Giang Dương, tôi đã làm gì có lỗi với anh, anh tại sao muốn hại tôi như thế!" Tâm trạng của Tần Diệc Nhiên thống khổ không ai có thể hiểu được, cô cật lực nhẫn nhịn nước mắt, nhịn đến cả người đều đang run rẩy.
Giang Dương đắm chìm trong ánh mắt khác thường ở xung quanh, sắc mặt tái xanh.
Lúc này An Na đi sang xem xem tay Nhϊếp Gia, xác định tay cậu không có bị thương mới thả ra, sau đó lấy khăn tay xoa xoa nước mắt cho Tần Diệc Nhiên, nhẹ nhàng vuốt tóc của đứa bé này, an ủi: "Đừng khóc đừng khóc nữa, bé ngoan."
Có trưởng bối quan tâm, nước mắt của Tần Diệc Nhiên nhất thời nhịn cũng không nhịn được, một tay che mắt phát ra tiếng khóc thống khổ tuyệt vọng.
"Mẹ, ngài trước tiên mang cô ấy về phòng đi." Nhϊếp Gia nói.
Tần Diệc Nhiên hai năm ở Giang trạch, quan hệ cùng An Na rất tốt, Giang Dương cùng nàng ly hôn An Na còn thương tiếc cho Tần Diệc Nhiên cực kỳ, không để ý Giang Triệu Lân phản đối đem Tần Diệc Nhiên nhận làm con gái nuôi. Bà lau nước mắt cjo Tần Diệc Nhiên, hoàn toàn không thèm để ý sắc mặt Giang Dương cùng Mạnh Khiêm đem người dẫn đi.
"Yến Tô, cậu muốn làm gì?" Lễ đính hôn bị hủy, tia vui mừng còn sót lại bên trong mặt mày Giang Dương lúc này cũng mất.
"Tôi cứu anh, anh không nói tiếng cám ơn với tôi sao?" Nhϊếp Gia cười nói.
"Cậu!" Giang Dương nổi giận ở trong lòng, Yến Tô vừa nãy trước mặt mọi người nói những câu nói kia không khác nào ở trên mặt hắn quăng mười mấy bạt tai, lúc này ở trồng đám khách mời không biết có bao nhiêu người đang ở trong lòng mắng hắn đây, còn muốn hắn nói cảm tạ? Không có Mạnh Khiêm lôi kéo, Giang Dương hận không thể đánh cậu ta mấy quyền!
Dạ dày Nhϊếp Gia bỗng nhiên đau đớn, cậu nhất thời lộ ra buồn bực, giữa hai lông mày cuồn cuộn một luồng hung lệ, cậu dùng lòng bàn tay đặt teen dạ dày quay người muốn đi, người chung quanh nhanh chóng nhường một con đường cho cậu.
Trước đó chạy ra ngoài Giang Hách không biết cái gì mà quay trở lại, ghé vào bên người Giang Dương cười trên sự đau khổ của người khác thấp giọng nói: "Em họ, em chờ xem kịch vui đi."
Giang Dương đang phiền lắm, vừa muốn đem hắn đuổi sang một bên, chợt thấy một bóng người chạy như bay tiến vào, răng rắc một chút dứt khoát quỳ gối bên chân Yến Tô, ôm bắp chân của cậu liền thê thảm kêu rên lên: "Yến Tô con mau cứu ba ba nha, ba ba thực sự không có tiền con lại cho ba ít tiền, ba bảo đảm đây là lần cuối cùng, nếu không đám người kia sẽ chém tay của ba mất!"
Đó là một người đàn ông trung niên cực kỳ gầy gò, trên mặt hiện ra một tầng hắc khí lúc ẩn lúc hiện, một diện mạo kẻ nghiện tiêu chuẩn. Ông quỳ gối ở bên chân Yến bác sĩ đại danh đỉnh đỉnh, hoàn toàn không để ý hình tượng gào khóc, đáng thương cầu xin, siết ống quần bác sĩ cầu cậu bố thí ít tiền để qua thời kỳ bị đòi nợ.
Đây là cha ruột Yến Tô, Yến Du. Ông ta vừa ra, động tĩnh này lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người ở đây, không người nào không kinh sợ khung cảnh này, không nghĩ tới Yến bác sĩ còn có người cha du côn vô lại giống như vậy... Không, nói ông ta là du côn vô lại còn có chút nhẹ, này căn bản chính là tội phạm chơi ma túy đánh bạc!
Giang Dương nhìn bóng lưng Yến Tô đứng tại chỗ trong nháy mắt cứng đờ, tâm lý phát ra tiếng cười lạnh khoái ý, cứ việc đây là lễ đính hôn của hắn, nhưng hắn cũng không tính tiến lên ngăn cản, liền để Yến Tô cũng nếm thử tư vị mất mặt trước mặt mọi người đi!
Nhϊếp Gia cảm thấy mất mặt sao? Cũng không có. Cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, là vì cậu không nghĩ tới Yến Du lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng Yến Du cần phải sau khi ông Mạnh Khiêm qua đời mới xuất hiện, thời gian ông xuất hiện vì sao lại sớm!
Cái chi tiết nhỏ mất khống chế này khiến năm ngón tay Nhϊếp Gia cật lực nắm cùng nhau, trong mắt che kín cảm giác nguy hiểm nghiêm nghị.
Hệ thống khϊếp sợ nhắc nhở: 【 Nhϊếp tiên sinh, cảm xúc của ngài đang từ từ mất khống chế, mời ngài tỉnh táo lại! 】 nhưng mà không quản hệ thống nhắc nhở ra sao, tâm tình tiêu cực của Nhϊếp Gia vẫn điên cuồng dâng mạnh, đã hoàn toàn đột phá giới hạn giá trị phẫn nộ phóng sát khí, nó không nghi ngờ chút nào Nhϊếp Gia sẽ ở giây tiếp theo rút đao gϊếŧ người.
Chủ nhân từng nói Nhϊếp tiên sinh là một người cực kỳ ôn nhu, nhưng nó hiện tại chỉ cảm thấy Nhϊếp tiên sinh thập phần đáng sợ.