Editor: Gấu Lam
Giang thị hiện tại gặp phải nguy cơ gì trong lòng Giang Dương tự nhiên là so với ai khác đều rõ ràng, hắn ghé vào tay lái mau chóng cắn chặt hàm răng, hối hận đột nhiên sinh ra. Nếu trước đó hắn không nuốt lời, mà hết lòng tuân thủ hứa hẹn ngoan ngoãn đem thù lao đã đáp ứng đưa cho Yến Tô, Yến Tô xem ở chính mình cũng là cổ đông Giang thị cũng không đến mức giống như bây giờ tìm mọi cách phá đổ Giang thị......
Nhưng mà hiện giờ nói cái gì đều chậm, có thể làm chỉ có tận hết khả năng ngăn tổn hại.
Thật lâu sau Giang Dương mới mệt mỏi nhéo nhéo mũi xuống xe.
"Ba, trong tay dì không phải còn có một ít cổ phần sao? Ba nói nói với dì đi, để Yến Tô đừng tiếp tục hại người mà chẳng ích ta, nếu cậu ta nguyện ý dừng tay, cậu ta nghĩ muốn cái gì cứ việc mở miệng." Giang Dương ôm hi vọng cuối cùng về nhà cùng Giang Triệu Lân thương lượng.
Giang Triệu Lân nghe xong nhịn không được trừng hai mắt, "Ý của con tất cả đều là Yến Tô làm? Ba đã sớm nghe nói lúc Yến Tô ở nước ngoài đã cứu con trai độc nhất của bí thư Lý, còn tưởng rằng đều là tung tin vịt, kỳ thật là sự thật?"
Giang Dương mặt vô biểu tình gật gật đầu, khóe mắt đuôi lông mày đều là hậm hực.
Giang Triệu Lân lập tức đỏ mắt, đột nhiên phách cái bàn một cái, "Tên bạch nhãn lang nuôi không nên thân! Giang gia cho nó ăn mặc, cho nó đi du học, vậy mà nó đen đến trong xương cốt thế nhưng cắn ngược lại một cái!"
Giang Dương thần sắc nan kham chớp mắt một cái, không hé răng, chờ Giang Triệu Lân thở hổn hển mà mắng xong mới nói: "Ba, hiện tại Giang thị bị Mạnh Khiêm cùng Phương Nghiên liên lụy, đoàn điều tra ở nhiều thêm một ngày đều bất lợi với Giang thị. Nói nhiều lời vô ích, Yến Tô hiện tại ở trong nhà Hoắc tiên sinh, Hoắc gia hiển nhiên là phải chống lưng cho cậu ta, chúng ta vẫn là ngẫm lại biện pháp như thế nào ngăn tổn hại đi."
Giang Triệu Lân không thể tin tưởng nói: "Nó như thế nào lại có quan hệ với Hoắc tiên sinh?"
"Cậu ta có ân với Hoắc tiên sinh. Diệp Thư Minh ba biết đi, cùng Hoắc Vân ẩn hôn nhiều năm, mấy năm trước một chút không tin tức còn tưởng rằng người này đã chết. Nghe Hoắc Vân nói là ngoài ý muốn hôn mê, chính là Yến Tô đem người chữa khỏi. Hiện tại Yến Tô ở Hoắc gia bên kia không biết phân lượng thế nào, nhưng đã có một tầng quan hệ như vậy chúng ta vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn." Giang Dương nói.
Giang Triệu Lân lúc này mới nhớ tới hơn một tháng trước Hoắc Thanh còn tới trong nhà tự mình đón Yến Tô đi.
Hiện tại Giang thị đã là cao ốc sắp sập, Giang Triệu Lân dù oán hận cái thằng con riêng ăn cây táo, rào cây sung cũng không nhấc nổi tâm lực tới thóa mạ, việc cấp bách là ngăn tổn hại, là vãn hồi, chính là ông ta ngẫm lại An Na gần đây căn bản chưa từng cho ông ta sắc mặt tốt, trong lòng liền bịt kín một tầng khói mù.
"An Na đau Tần Diệc Nhiên, huống hồ Yến Tô lại là con trai bà ấy, không nghĩ sẽ giúp chúng ta đâu." Giang Triệu Lân lo lắng sốt ruột nói.
"Trong tay dì rốt cuộc còn có chút cổ phần, hơn nữa Yến Tô làm tất cả hẳn có mục đích, cũng không có khả năng thật sự muốn phá đổ Giang thị, Giang thị suy sụp đối với cậu ta có chỗ tốt gì?" Giang Dương nói.
Hai cha con đã hoàn toàn bị buộc nóng nảy, trước mắt An Na rốt cuộc vẫn là vợ ông ta, chung vinh hoa chung tổn hại, Giang Triệu Lân vào giữa trưa vác bản mặt dày cản lại An Na đang muốn ra cửa.
"Chuyện gì? Tô Tô hẹn trước buổi thuỷ liệu pháp cho tôi, sắp trễ rồi." An Na kéo lại cổ áo, có chút không kiên nhẫn mà nhìn Giang Triệu Lân.
Trong ấn tượng vợ của ông ta ôn nhu như nước đã không giống hồi đó, Giang Triệu Lân nhìn An Na vẫn như cũ trẻ tuổi mỹ lệ mặt lại lộ ra một cổ lạnh nhạt, nhàn nhạt nghĩ.
"Yến Tô ở bên ngoài lâu như vậy, đem nó kêu về nhà đi." Giang Triệu Lân có chút không mặt mũi mà thanh thanh giọng nói mới mở miệng nói.
An Na hơi hơi nhướng mày, nở nụ cười: "Nhà? Tô Tô vẫn luôn ở nhà mà, ông bảo nó về nhà? Về nơi này? Nơi này là nhà Tô Tô sao, ông xem Tô Tô là con trai ông à?"
"Bà nói gì vậy!" Giang Triệu Lân không vui mà trừng mắt lên.
Sợi lạnh nhạt trên mặt An Na lúc này cũng không có, trong mắt tràn đầy tức giận cùng căm hận, bà ném cái túi một cái, đề cao âm lượng cả giận nói: "Giang Triệu Lân, Giang Dương năm đó hại Tô Tô như vậy, tôi cũng không tin nó một thằng nhóc mười tám tuổi thủ đoạn có thể cao siêu bao nhiêu ông thế nhưng nhìn không ra à? Ông không chỉ oan uổng Tô Tô, thậm chí còn gạt tôi không rên một tiếng đã đem Tô Tô đưa ra nước ngoài, làm tôi cũng hiểu lầm Tô Tô nhiều năm như vậy, hiện tại chân tướng sáng tỏ ông cùng Giang Dương đã nói xin lỗi Tô Tô chưa? Mười hai năm, con trai tôi bị ủy khuất lớn như vậy tôi vậy mà đến bây giờ mới biết được, ông biết người làm mẹ như tôi có bao nhiêu đau lòng sao! Giang Dương là cốt nhục của ông, Tô Tô cũng là tâm can bảo bối của tôi, tôi tự hỏi sau khi vào Giang gia đối Giang Dương tận tâm tận lực quan tâm làm bạn, đổi lấy chính là ông đối đãi con trai tôi như vậy?"
An Na rơi lệ đầy mặt thở hổn hển, bà phẫn nộ cùng đau lòng khó nói nên lời, khi bà nhìn thấy đoạn phỏng vấn kia của Mạnh Khiêm mới biết chân tướng năm đó, hận không thể lấy đao đem băm nát Giang Triệu Lân!
"Bà chính là muốn tôi xin lỗi Yến Tô, ít nhất tôi cũng phải nhìn thấy chứ." Giang Triệu Lân bị An Na mắng đến mặt mũi quét sạch, khó khăn mà baor bảo mẫu đi ra ngoài.
"Dì, hiện tại Giang thị biến thành như bây giờ, con biết là trong lòng Yến Tô tức giận. Yến Tô hiện tại không chịu nhìn con cũng không trở về nhà, con hy vọng ngài có thể thay con hướng Yến Tô chuyển lời xin lỗi của con. Khi còn nhỏ là con không hiểu chuyện, sợ Yến Tô cướp đi chú ý của ba mới để cậu ấy bị ủy khuất, con biết rõ chính mình thua thiệt Yến Tô, Yến Tô nếu có điều kiện gì con nhất định sẽ tận lực thỏa mãn cậu ấy, hy vọng ngài có thể khuyên nhủ cậu." Giang Dương ngồi không được mà đi vào phòng khách, lần đầu tiên buông xuống tự phụ của hắn, ăn nói khép nép thỉnh cầu An Na.
Bất quá sau khi An Na lau hết nước mắt phát ra một tiếng hừ cười không chút để ý.
"An Na, xem như tôi cầu bà, bà cũng là cổ đông Giang thị, chẳng lẽ bà thật sự muốn trơ mắt nhìn Yến Tô đem Giang thị phá nát sao? Đối với hai người cũng không có nửa điểm tốt nào." Giang Triệu Lân nói.
"Cổ đông? Tôi sớm đem cổ phần trong tay bán rồi, còn được mua một giá tốt đấy." An Na khinh thường nói.
Giang Dương tức khắc lộ ra kinh ngạc, An Na biết chuyện xảy ra như thế nào mới đem cổ phần bán đi? Chỉ có thể là ý tứ của Yến Tô...... Giang Dương bỗng nhiên có chút không rét mà run.
Một loạt sự tình phảng phất đều là bẫy rập trước đó Yến Tô dự bị tốt, chờ hắn một chân dẫm vào. Giang Dương cảm giác được một cổ rét lạnh theo dọc xương sống hắn như diều gặp gió, lúc này mới hoàn toàn hiểu được, hắn bị Yến Tô chơi!
"Giang Triệu Lân, ông chưa từng xem Tô Tô coi như một phần tử trong nhà, cũng chưa từng đem Giang Dương coi như người nhà, người như ông nếu không muốn cô độc sống quãng đời còn lại, thì nhớ đối đãi cô vợ bé đó cùng đứa con riêng đấy, đừng lại giẫm lên vết xe đổ." An Na không chút để ý mà nhìn thời gian, phát hiện chính mình sắp muộn, liền trực tiếp đẩy ra Giang Triệu Lân đang sửng sốt vội vàng rời đi.
Giang Dương như bị cảnh tỉnh, kinh giật mình mà nhìn Giang Triệu Lân: "Con riêng?"
Giang Triệu Lân á khẩu không trả lời được, lúc này trong lòng ông khϊếp sợ cũng không ít hone Giang Dương. Ông ta nuôi vợ bé, An Na vậy mà đã biết, hơn nữa vẫn luôn không lên tiếng cho tới hôm nay......
"Ba, ba ở bên ngoài nuôi người, còn có một đứa con phải không?" Giang Dương chất vấn nói.
Giang Triệu Lân miệng khô lưỡi khô há miệng thở dốc, xấu hổ buồn bực đến mặt già đỏ lên.
Giang Dương vừa thấy cha mình trầm mặc không lên tiếng rong lòng liền rõ ràng, hắn âm thầm cắn chặt răng, lạnh lùng mà câu môi cười, xoay người rời đi phòng khách.
Buổi chiều bà giờ, Tần Diệc Nhiên bồi An Na từ hội sở ra sau đó lại bồi bà đi dạo một hồi mới nghe theo An Na đem bà về nhà, theo sau mới nhàn nhã về công ty.
Vào văn phòng liền nhìn thấy Giang Dương sắc mặt âm trầm ngồi ở trên sô pha, hắn đã ở văn phòng Tần Diệc Nhiên đợi hơn một giờ.
"Ngượng ngùng, tôi bận quá, đã tới chậm." Tần Diệc Nhiên tháo xuống kính râm ném lên bàn, ngồi xuống đối diện Giang Dương, thanh thản gọi trợ thủ bưng ly hồng trà tiến vào, "Anh suy xét tốt rồi à? Văn kiện mang tới?"
"Tần chủ tịch hiện tại trong lòng rất đắc ý đi." Giang Dương rút ra một tá văn kiện nện phanh ở trên bàn, không biết lấy phong thế gì châm chọc mỉa mai.
Trợ thủ trước tiên đem văn kiện lấy đi, bắt đầu cẩn thận thẩm tra đối chiếu.
Tần Diệc Nhiên căn bản không phản ứng bộ dạng hắn ngu xuẩn chó cùng rứt giậu tự sa ngã, nhẹ nhàng nhấp chén hồng trà nhỏ sung sướиɠ mà cười nói: "Nếu không phải vận khí tôi tốt gặp được quý nhân, tôi đời này hẳn bị anh làm hỏng, kết cục có khi so ăn mày còn thảm hơn. Nhưng giờ anh nhìn xem, tôi hiện tại là chủ tịch Tần thị, phú hào hàng tỉ, anh đã từng lừa gạt tôi lợi dụng tôi hãm hại chết tôi vậy mà tra nam anh phải về đây cầu cứu tôi một mạng, anh nói tôi có nên đắc ý hay không nhỉ? Tôi đương nhiên đắc ý."
Trước kia quan hệ hôn nhân của bọn họ vẫn còn, Tần Diệc Nhiên chưa từng phản bác qua Giang Dương một câu, luôn ôn nhu săn sóc mà đứng phía sau hắn, không hề còn là tiểu thư nhà giàu tùy hứng.
Chính là hiện tại cô trang điểm mắt tinh xảo mắt đã nhìn không ra chút ôn nhu nào, thậm chí......
Cừu hận cũng không có, ánh mắt nhìn mình giống như đang quan sát một con chó không nghe lời.
Giang Dương an tĩnh ngồi ở trên sô pha cẫn còn tiêu hóa khuất nhục giờ này khắc này, không hề hé răng.