Chương 59

Việc Tần Nguyệt tìm đến tận cửa, mặc dù khiến Hạ Văn Xuyên cực kỳ không vui nhưng chút buồn phiền ấy nhanh chóng biến mất, bởi Hạ Miên Miên hệt như viên kẹo nhỏ luôn dính bên người anh.

Hạ -mặt lạnh - Văn Xuyên hoàn toàn kiềm chế không được, nhìn thấy cô nhóc này là muốn ôm ôm, hôn hôn. Đường đường là tổng giám đốc Hạ thị cao lãnh, chỉ trong giây phút đã biến thành một chú cún bám người.

Không có cách nào khác, cô nhóc này quá ngọt ngào. Cô ấy thật sự quá dễ thương, khiến người ta muốn sủng ái, chiều chuộng, ôm trong lòng, anh thích nhất là khi cô quấn lấy anh, ngọt ngào cười, nhẹ nhàng nói 3 chữ “Em yêu anh”.

Khi bị anh ôm trong lòng hôn đến không thở nỗi, ngữ điệu của cô cực kỳ giận dữ, nhưng một giây sau, chạm đến đầu ngón tay hơi lạnh của anh, lại vội vã ấm vào lòng, nói muốn giúp anh ủ ấm.

Mỗi lần bị anh đè lên giường, cô sẽ nghiêm nghị cường điệu cảnh cáo chỉ cho làm 2 lần, nhưng sau đó anh nài nì muốn thêm, cô cũng rất ít khi cự tuyệt, có đôi khi mệt đến không nhúc nhích nổi nữa, sẽ rêи ɾỉ thút thít cầu xin anh nhanh lên, thanh âm mềm mại đó giống hệt một con thú nhỏ, nhưng lại thành công khơi dậy thú tính trong anh.

Rõ ràng hờn dỗi nói “em không để ý đến anh nữa”, nhưng hôm sau rời giường, cái gì cũng quên hết, đưa cho anh loại kẹo mình thích ăn nhất, thỏ thẻ nói cái này ăn siêu ngon. Hạ Miên Miên dễ thương như thế, trong sáng như thế, khiến Hạ Văn Xuyên hoàn toàn không có sức kháng cự.

Sự yêu thương cô dành cho anh vô cùng tự nhiên, giống như ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, lại giống như bầu không khí xung quanh anh, khiến trái tim băng giá, cô độc của anh được sưởi ấm.

Tình yêu đó đủ mạnh mẽ, bao dung để hái trái tim lãnh đạm chỉ toàn thù hận, mưu mô của anh xuống, bỏ trong lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của cô, tha hồ nhào nặn, nhưng sự tác động đó không có tính toán, không có âm mưu chỉ có sự dịu dàng, ngọt ngào vô hạn.

Mùa xuân này đối với Hạ Văn Xuyên mà nói trôi qua cực kỳ thoải mái, ấm cúng, từ thân thể, đến tâm lý đều được dỗ dành, sưởi ấm. Rất nhiều năm rồi anh không được trải qua một cái tết an nhiên, đầm ấm như thế.

Trước kia cơm tất niên đều chỉ là hình thức, hai anh em họ sẽ ngồi ăn cơm giao thừa cùng dì Liên nhưng cơ hồ không nói chuyện phiếm, Hạ Miên Miên ăn no rồi sẽ nhanh chóng buông đũa, nhảy tót lên tầng nghịch điện thoại.

Hạ Văn Xuyên thỉnh thoảng sẽ ngồi trong phòng khách xem chương trình đón xuân cùng dì Liên, nhưng xem được tầm nửa giờ không có gì thú vị lại trở về phòng xem hồ sơ dự án và kế hoạch phát triển của công ty. Rất nhiều năm rồi, tất niên đều trôi qua ảm đạm như thế.

Nhưng giao thừa năm nay khác hẳn, như thế một chiếc bút màu nhỏ xuống chuỗi ngày toàn trắng đen u ám của anh, đột nhiên bừng lên vô vàn màu sắc.

Sáng sớm Hạ Văn Xuyên đã bị Hạ Miên Miên đánh thức, hai người thay quần áo, vì là năm mới cả hai đều mặc quần áo đỏ rực, nhìn cực kỳ tươi mới, nhưng phong cách có chút trẻ con, tuy thế Hạ Văn Xuyên cũng không hề ghét bỏ.

Miên Miên đưa cho anh cái gì anh liền mặc cái đó, với giá trị nhan sắc và dáng người cực phẩm này, dù là một nhúm rẻ rách được anh mặc lên vẫn sang trọng như một bộ sưu tập hàng hiệu mang đậm phong cách thời trang sang trọng của PARIS.

Hạ Miên Miên mặc áo đỏ lên càng xinh đẹp, rực rỡ. Màu đỏ thắm khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô thêm hồng hào, khả ái, đáng yêu đến mức chỉ muốn hôn vài cái.

Sau đó Hạ Văn Xuyên được Hạ Miên Miên điều động đi cắt giấy hoa, dán câu đối lầu trên, lầu dưới, phòng khách. Hai người tất bật hơn nửa ngày mới xong.

Rõ ràng giữa thời tiết lạnh giá, khắc nghiệt nhưng cả hai đều đổ một thân mồ hôi nóng. Ăn một bữa trưa đơn giản, Hạ Miên Miên xung phong nhận làm trợ thủ cho dì Liên bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, nhà họ Hạ có một đầu bếp nữ riêng, nhưng giữa trưa đã cho cô ấy nghỉ tết về với gia đình, cho nên bữa cơm tất niên do chính tay dì Liên tự chuẩn bị.

Kỳ thực, tay nghề dì Liên không hề kém, chỉ là bình thường anh em Hạ gia sợ bà mệt mỏi cho nên không để bà làm. Hạ Miên Miên ở trong bếp phụ giúp dì Liên, Hạ Văn Xuyên tựa như một con cún to, theo sát sau lương Hạ Miên Miên, thi thoảng cũng giúp cô rửa hoa quả, lau chén đĩa.

Kho không giúp thì ôm eo cô làm nũng.

May mắn bếp nhà họ Hạ cực kỳ rộng rãi cho nên ba người dù có tất bật đi tới đi lui cũng dư dả không gian. Mắt thấy đôi tình nhân trẻ cứ nhất định phải dán lấy nhau thân thân thiết thiết, dì Liên ghét bỏ nhíu mày, ra lệnh đuổi người:

“Hai đứa ra ngoài chơi. Tự dì có thể làm được. Hai người ở đây không chỉ làm vướng tay vướng chân bà già này mà còn gây chướng mắt nữa.”

Hạ Miên Miên bĩu cánh môi bị Hạ Văn Xuyên hôn đến sưng đỏ, trừng mắt lườm anh:

“Đều tại anh cả, anh đi ra ngoài.”

Hạ Văn Xuyên vẫn chưa thỏa mãn, liếʍ môi, giở thói ăn vạ: “Không đi, dì Liên có đuổi mỗi anh đâu.”

Dì Liên cầm muôi gõ “bang bang” vào chảo, nghiêm nghị nói:

“Cả hai đứa đều đi ra ngoài hết cho dì! Hai người còn dính lấy nhau ở trong này cơm tất niên chắc phải sáng mai mới xong.”

Cuối cùng Hạ Miên Miên bị Hạ Văn Xuyên cưỡng ép bế ra phòng khách. Hạ người ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, xem tivi, chơi điện thoại, thi thoảng lại lặn lộn ôm hôn.

Hạ Miên Miên cầm điện thoại nhắn tin với Chu Khả Nhi, Chu Khả Nhi nói nhà cô ấy thân thích đến rất đông, ồn ồn ào ào, tam cô lục bà, còn có cả một đám trẻ con huyên náo đến mức đầu cô ấy sắp nổ tung rồi.

Chu Khả Nhi: [Nhà em thì sao? Đông người đến không?]

Hạ Miên Miên: [Không có ai, chỉ có em, anh hai và dì Liên thôi.]

Chu Khả Nhi: [Nhà em không còn ai thân thích nữa ư?]

Hạ Miên Miên: [Họ hàng xa có lẽ còn, gần thì có dì nhỏ… Anh em không thích náo nhiệt cho nên mấy người họ hàng xa kia cũng không thường ghé qua.]

Chu Khả Nhi: [Anh trai đúng là khó ở, xấu tính cho nên không có nhiều bạn bè, cũng chẳng có mấy người thân thích.]

Hạ Miên Miên: [Bạn bè vẫn có nha.]

Chu Khả Nhi: [Ví dụ.?]

Hạ Miên Miên: [Viện trưởng bệnh viện lần trước chị đến khám, Mạc Nhất Uy là anh em tốt của anh em đó, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài nhậu.]

Chu Khả Nhi: [À, cũng chỉ có một người thế thôi hả?]

Hạ Miên Miên: …

Chu Khả Nhi: [Em nghĩ rằng anh trai của em tốt, và anh ta cũng chỉ tốt khi ở với em thôi. Chứ hầu hết người bên ngoài ai chẳng sợ anh ta.]

Hạ Miên Miên: [Nếu chị còn nói xấu anh trai em nữa, chúng ta tuyệt giao thật đấy.]

Chu Khả Nhi: [Ok. ok. Chị không nói nữa. Ngày mai là ngày đầu năm mới, chị qua nhà em chơi nhá?]

Hạ Miên Miên:

[Ok. mùng 8 em cùng bạn học đi du lịch, đi một 1 tuần cơ.]

Chu Khả Nhi:

[Du lịch á! Sướиɠ thế! Chị của em cũng muốn đi du lịch. Đáng tiếc không có thời gian. Vì vụ kiện cáo của Sở Thị, Sở Tuấn An chắc chắn sẽ đến tìm chị. Bạch Mộng Lam đoán chừng sẽ nổi cơn tam bành.]

[Vì thế a… he he qua tết đương nhiên chị của em sẽ bận rộn vô cùng.]

Hạ Miên Miên: [Khi nào chị không cần quay cuồng trong đống thị phi đó nữa, hai chúng ta đi du lịch.]

Chu Khả Nhi

[Được luôn. Hi vọng sẽ có cơ hội này.]

Bởi vì Hạ Miên Miên quá chăm chú buôn chuyện phiếm với Chu Khả Nhi không để ý gì đến người đàn ông bên cạnh cho nên Hạ Văn Xuyên cực kỳ khó ở chống đầu, cau mày nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa rút điện thoại di động ra khỏi tay cô, ghét bỏ nói:

“Người phụ nữ này quá giảo hoạt, mưu mô. Em ít qua lại với cô ta thôi.”

Hạ Miên Miên cười: “Chị ấy bảo ngày mai qua nhà mình chơi với em đó.”

Hạ Văn Xuyên: …

Bữa cơm tất niên mặc dù chỉ có ba người ăn nhưng cả một bàn toàn mỹ thực, vô cùng phong phú, đầy đủ. Hạ Văn Xuyên còn chọn bình rượu ngon nhất mở ra, ba người đều uống một chút. Sau bữa ăn, dì Liên phát hồng bao cho hai anh em, kèm những lời dặn dò hết sức bình dị, nhưng dịu dàng, quan tâm, như một vị trưởng bối:

“Hai đứa sau này cần cẩn thận hơn, chú ý giữ gìn sức khỏe, kiên kiện khang khang, tương thân tương ái.”

Hạ Miên Miên nhận hồng bao, nói cảm ơn, còn nghịch ngợm dơ lên cao soi xem được dì mừng tuổi bao nhiêu. Người Hạ gia không thiếu nhất là tiền, giá trị hồng bao không nằm ở số tiền được mừng tuổi mà chính là tấm lòng người tặng.

Hạ Miên Miên cũng lấy từ trong túi ra hai cái hồng bao, một cái cho dì Liên. Cô lại gần, ôm chặt dì, nói:

“Chúc dì luôn luôn mạnh khỏe sau này còn giúp chúng con bế cháu nữa.”

Hạ Văn Xuyên không nhịn được thấp giọng cười:

“Em đang nhắc khéo chuyện cưới xin đấy à?”

Hạ Miên Miên lườm anh một cái nói: “Chẳng lẽ anh không định cưới em sao?”

Ý cười trong mắt anh càng ngày càng sâu lan đến cả khóe miệng:

“Chờ em đến tuổi trưởng thành, lập tức đi đăng kí kết hôn.”

“Đến lúc đó đừng quên mang chiếc nhẫn kim cương lớn nhất đến cầu hôn đó.”

Hạ Miên Miên nói, lại lấy một chiếc hồng bao khác đưa cho anh, nói:

“Chúc anh em ngày nào cũng vui vẻ, an yên, ít làm mặt lạnh.”

Hạ Miên Miên nói xong, cười đến híp cả mắt. Trước khi ăn cơm Hạ Miên Miên đã cẩn thận nhắc Hạ Văn Xuyên chuẩn bị hồng bao, còn quan tâm đưa sẵn cho anh hai cái, để anh đựng tiền mừng tuổi. Giờ Hạ Miên Miên và dì Liên đều đã chúc xong, liền trông chờ người đàn ông có tiền nhất nhà phát hồng bao.

Hạ Văn Xuyên quả nhiên móc hai cái hồng bao từ trong túi ra phát cho mỗi người một cái từ tốn nói:

“Chúc hai người phụ nữ của gia đình càng ngày càng xinh đẹp, rực rỡ. Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Hạ Miên Miên sờ sờ hồng bao anh đưa đột nhiên nhíu mày: “Tại sao lại ráp ráp thế?”

Dì Liên cũng cảm thấy kỳ quái bèn thử mở ra xem, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng.

Hạ Miên Miên: …

Dì Liên: ….

Hạ Văn Xuyên đắc ý chờ được em gái khen ngợi, kết quả chờ hồi lâu hao người sau vài giây ngơ ngác trăm miệng một lời nói:

“Tục.”

Hạ Văn Xuyên:...

Kết thúc bữa cơm tất niên, dì Liên đắc ý đi xem chương trình Xuân Vãn đêm giao thừa.

Hạ Miên Miên theo Hạ Văn Xuyên ra ngoài xem bắn pháo hoa, trung tâm thành phố Bản Thành trước kia cấm pháo hoa nhưng hai năm gần đây không còn lệnh cấm này nữa, ở vùng ngoại thành thì càng không phải nói, có thể nói là thoải mái, tùy tiện.

Cư dân sống trong những tòa biệt thự nằm sát cạnh hồ này cơ bản chỉ những người giàu có bậc nhất Bản Thành, đốt chút pháo sáng cũng không vấn đề.

Trời tối xung quanh ven hồ những đốm sáng rực rỡ được liên tục thắp lên. Hai ngày trước Hạ Văn Xuyên đã dặn lão Hoàng lái xe chuẩn bị ít pháo hoa, và pháo sáng chỉ chờ đêm 30 này lấy lòng bạn gái, dỗ cô vui vẻ.

Hai người chọn một bãi đất rộng rãi, Hạ Văn Xuyên ngậm điếu thuốc, mỗi lần đi đốt pháo đều nhấp một ngụm khói để cháy đầu thuốc để châm pháo. Hạ Miên Miên đứng xa hơn một chút, bị lỗ tai, nhìn anh đầy chờ mong.

Mỗi lần nhìn Hạ Văn Xuyên châm ngòi nổ, cô đều vô cùng khẩn trương, chờ pháp bay lên không trung, mở ra muôn vàn đóa hoa rực rỡ, cô lại càng cao hứng hơn, phấn khởi trầm trồ kêu lên như một đứa trẻ. Hạ Văn Xuyên thấy cô thích thú đến vậy, bèn liên tục châm ngòi, anh không sợ tiếng động lớn.

ngậm điếu thuốc trong miệng, ung dung châm ngòi nổ, lại điềm nhiên, ung dung lùi về phía sau mấy bước. Hai người ngồi bên hồ, một người phụ trách bắn pháo hoa, một người phụ trách “tạo hiệu ứng cảm xúc”, nửa giờ sau đốt hết pháo hoa, Hạ Văn Xuyên tiếp tục đốt đến pháo “gậy tiên nữ”(1), đốt hết cây này, đến cây khác.

Hạ Miên Miên cầm cây “gậy tiên nữ” sáng lung tinh như muôn vạn tinh tú trên tay, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh nhìn cô, cảm thấy cô gái nhỏ bé, khả ái này chính là tiên nữ của lòng anh.

Càng về say, bên hồ càng tụ tập nhiều người đốt pháo hoa, Hạ Miên Miên nắm tay Hạ Văn Xuyên,

“Chúng ta lên nóc nhà ngắm pháo hoa đi, chắc chắn đẹp vô cùng.”

Cô bé đã nói vậy anh đương nhiên sẽ không phản bác, trên nóc nhà gió lpns, lúc lên lầu Hạ Văn Xuyên muốn lấy thêm một chiếc áo khoác giày cho cô, Hạ Miên Miên lắc đầu nói:

“Anh mặc ấm là được rồi, lạnh quá em sẽ trốn trong ngực anh.”

Giờ khắc này, trái tim Hạ Văn Xuyên như tan thành vũng nước ấm. Hai người trèo lên nóc nhà ngồi một lúc, mặc dù cả một trời pháo hoa rực rỡ cực kỳ đẹp mắt, nhưng thực sự gió quá lớn, khiến cả người Hạ Miên Miên run lên từng hồi. Hạ Văn Xuyên sợ cô bị ảm lạnh, vì thế trực tiếp bế cô xuống lầu ba.

“Anh còn nhớ lần gần nhất anh bế em lên phòng không? “

Hạ Miên Miên được anh bế xuống thích thú hỏi. Hạ Văn Xuyên nghĩ ngợi một chút nói:

“Không có ấn tượng.”

“Thế lúc đó chắc chắn anh say khướt rồi nhỉ.”

Hạ Miên Miên nói, lúc đó anh không làm gì cô cả, chỉ bế cô lên sân thượng ngắm cảnh mà thôi, nhưng vẫn đủ khiến Hạ Miên Miên sợ chết khϊếp. Hiện tại nhìn người đàn ông trước mặt, dễ thương như một chú cún con, mặc cô bắt nạt.

Hai người trở lại lầu ba, tại phòng khách nhỏ, bên cửa sổ sát đất lớn. Đây là vị trí đẹp nhất của tòa biệt thự. Phóng mắt ra xa có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh ngoài hồ, Hạ Miên Miên nhịn không được bật cười khanh khách:

“Chúng ta ngốc thật. Có chỗ ngồi view đẹp lung linh, ấm cúng thế này mà cứ khăng khăng trèo lên sân thượng hóng gió.”

Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh cô, rũ mặt nhìn khuôn mặt rực rỡ, xinh đẹp như hoa như ngọc của Hạ Miên Miên, trái tim lập tức rung động, ôm cô nói:

“Vậy chúng ta làm ở đây đi, vừa làm vừa nhìn.”

Nói xong cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt.

Hạ Miên Miên: …

Con người này trong đầu ngoài chuyện đó ra không thể nghĩ được cái gì lãng mạn hơn hay sao?