Edit by Link
-
Thịnh thế mỹ nhan của Phó Thư Dạng cũng không phải chỉ là lời nói suông. Anh vừa nói ra câu này, đám nữ sinh vây xem lập tức thét chói tai.
"Không tin, không tin."
"Dù sao tôi cũng không tin."
"Nếu tôi có bạn trai đẹp trai như vậy thì cần gì phải để ý đến người con trai khác?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
...
Quần chúng vây xem nghị luận như vậy khiến bạn gái của Vu Nham khó mà chấp nhận được: "Vẻ ngoài đẹp trai thì thế nào? Bạn trai tôi có tiền, còn mở một nhà..."
"Em gái à, tỉnh lại đi." Trong đám người, bỗng có một nữ sinh lớn tiếng nói: "Cô có biết chàng trai trước mặt cô là ai không?"
"Anh ấy là Dạng thần tiếng tăm lừng lẫy bên khoa công nghệ cách vách đấy!"
"Không chỉ có tướng mạo đẹp trai mà còn là học thần, cũng là Hacker đỉnh cấp đó."
"Gần đây anh ấy vừa bán một bản độc quyền giá ba ngàn vạn."
"Trong tay anh ấy còn có hai bản độc quyền chưa bán nữa."
"Người con trai như thế, tôi dám nói mọi người sẽ không thể nào tìm ra người thứ hai trong hai trường chúng ta."
"Không, toàn thế giới cũng rất ít ỏi."
"Chỉ cần bạn gái của anh ấy không phải đồ ngu thì người ta sẽ không thèm đi dụ dỗ bạn trai của cô đâu."
"Nghe cô miêu tả thì hoàn toàn là vấn đề của bạn trai cô rồi đấy, con gái người ta rất là vô tội."
"Loại tra nam kia có gì đáng giá mà phải lưu luyến? Cô mau tỉnh lại đi!"
...
Bạn gái của Vu Nham bị nói tới mức sắc mặt đỏ bừng, mấy người bạn đồng hành dũng cảm của cô ta càng muốn che mặt chạy đi.
"Chờ chút." Hứa Mân gọi bọn họ lại: "Phiền các cô dựng xe đạp lên."
Mấy nữ sinh kia không còn dám nói gì nữa, cúi đầu xếp lại xe đạp.
Phó Thư Dạng ôm Hứa Mân xoay lại, thấp giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Hứa Mân cảm thấy bả vai như thiêu như đốt. Cô rất muốn đẩy Phó Thư Dạng ra, nhưng cô còn nhớ rõ vừa rồi anh mới nói anh là bạn trai của cô, cô không thể làm anh mất mặt trước mặt mọi người được. Cho nên cô chỉ có thể chịu đựng, cả người cứng ngắc như bị bệnh liệt nửa người. Cô không nghe thấy câu hỏi của Phó Thư Dạng, cũng không kịp suy nghĩ mà lắc đầu lung tung.
Thẳng đến khi cô bị Phó Thư Dạng dẫn vào trong tiệm, Hứa Mân mới nhớ ra mình đã ăn không ít đồ ở chỗ của Kham Lý, vốn còn định sẽ không ăn cơm tối.
"Vừa rồi tình thế cấp bách, xin lỗi vì chưa được em đồng ý mà đã giả làm bạn trai em." Sau khi Phó Thư Dạng chọn đồ ăn xong, vừa nói xin lỗi vừa quan sát vẻ mặt của Hứa Mân.
"Không không không, em phải cảm ơn anh mới đúng." Hiển nhiên Hứa Mân cũng không hề bài xích chuyện trở thành bạn gái của Phó Thư Dạng: "Nếu không nhờ anh giải vây giúp em, em thật sự không biết phải nói thế nào thì bọn họ mới tin em nữa."
Phó Thư Dạng an ủi: "Đây không phải là lỗi của em, em không thẹn với lương tâm là được rồi. Nếu lần sau còn gặp phải chuyện như thế thì có thể gọi điện thoại cho anh."
"Em cũng có trách nhiệm." Hứa Mân hơi ân hận: "Lúc trước, khi Vu Nham đưa ra điều kiện tốt như thế thì em phải nên cảnh giác mới đúng."
Thật ra Hứa Mân đã từng làm công nhiều nơi. Nếu cô gặp được Vu Nham ở thế giới cũ thì cô sẽ không tin là có chuyện tốt như vậy. Nhưng vì bộ lọc đại học đối với cô quá dày, thấy Vu Nham là học trưởng nên buông lỏng tâm tính. Hơn nữa cô còn chưa quen thuộc với thế giới này cho lắm, không hiểu rõ về quy tắc kiêm chức bên này nên hoàn toàn không nghĩ người ta theo hướng xấu.
Sau khi cô kiêm chức cũng đã hỏi các nhân viên cửa hàng, nghe câu trả lời của mọi người đều giống nhau, cô mới hoàn toàn yên tâm. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là Vu Nham đã dặn dò trước rồi.
"Nhớ kỹ bài học lần này cũng tốt." Phó Thư Dạng không hề an ủi nhiều: "Em cũng đừng làm những loại kiêm chức như rửa chén hay quét dọn vệ sinh."
Hứa Mân gật đầu: "Em sẽ không làm nữa."
Chi phí diễn xuất một lần với Diêu Tịnh cũng đủ để cô chi tiêu một học kỳ, hiện tại Hứa Mân không còn thật sự cần kiếm tiền như trước nữa.
Diêu Tịnh đã nói, sau này có biểu diễn thích hợp sẽ còn gọi cô, hiện tại cô chỉ cần tăng năng lực nhảy múa của mình là được.
Ăn cơm xong, Hứa Mân muốn tính tiền nhưng bị Phó Thư Dạng cản lại: "Sao có thể để bạn gái tính tiền được?"
Trong lúc nhất thời, Hứa Mân nghẹn lời. Quan trọng là phục vụ còn đang đứng bên cạnh, cô cũng không tiện nói gì cả.
Phó Thư Dạng gói một cái bánh gato Black Forest lại, đi ra ngoài tiệm mới nói: "E là còn phải duy trì quan hệ bạn trai bạn gái này một thời gian. Tin tức của Vu Nham rất nhanh, nếu như cậu ta phát hiện quan hệ của chúng ta là giả thì có lẽ sẽ còn dây dưa nữa."
Hứa Mân cảm thấy rất có lý, nhưng cũng hơi ngại: "Nhưng mà vậy thì làm phiền anh quá rồi."
"Không phiền." Phó Thư Dạng nói: "Như thế này có thể chặn hoa đào, rất tốt."
Lúc này Hứa Mân mới nhớ ra anh là Dạng thần tiếng tăm lừng lẫy, chắc chắc là có rất nhiều hoa đào. Không biết vì sao, lúc nghĩ đến điều này, trong lòng cô chợt có chút vi diệu.
"Còn em thì sao?" Phó Thư Dạng hỏi lại.
"Em hả? Em cũng không có bạn trai." Hứa Mân vội nói.
Phó Thư Dạng gật đầu, đưa bánh gato cho cô: "Vậy em cũng có thể dùng anh để chặn hoa đào."
"Em không có hoa đào." Hứa Mân nói.
Phó Thư Dạng cười nhạt, không nói gì.
Ngày hôm sau, Hứa Mân cảm thấy mình đã bị vả mặt.
Lúc cô đang trong lớp hình thể thì được thông báo là có người tìm.
Vừa ra ngoài, Hứa Mân đã thấy người đàn ông mập mập trắng trắng lần trước.
"Chào anh." Hứa Mân rất bất ngờ: "Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Chào cô Hứa." Người đàn ông mập mạp mỉm cười hỏi: "Cô có hứng thú quay quảng cáo không?"
"Quay quảng cáo?" Hứa Mân càng kinh ngạc hơn: "Tôi không muốn vào ngành giải trí."
"Tôi biết." Người đàn ông mập mạp giải thích: "Không phải chỉ có minh tinh mới có thể quay quảng cáo, nghiệp dư cũng có thể quay. Bởi vì giá của nghiệp dư tương đối rẻ nên có vài thương gia càng muốn tìm nghiệp dư có hình tượng khí chất phù hợp tới quay."
Hôm qua Hứa Mân vừa bị người ta gây chuyện, hiện tại cô đã cảnh giác với đĩa bánh từ trên trời rớt xuống này hơn rồi: "Quảng cáo cái gì? Ai tìm tôi quay? Có điều kiện gì không?"
"Quảng cáo dầu gội đầu." Người đàn ông mập mạp còn tưởng là cô động lòng, lập tức nói: "Lúc đầu chỉ tìm anh Huy, nhưng chẳng phải hai người vừa mới lên hot search sao? Đây là một điểm bán hàng tốt, ấn tượng của anh Huy đối với cô cũng không tệ nên đã đề cử cô với thương gia, đổi thành bản hai người. Còn về điều kiện... Không có điều kiện gì cả, cũng vì cô là nghiệp dư cho nên giá khá rẻ, chỉ có thể nhận được năm vạn tệ thôi."
Năm vạn tệ đối với Hứa Mân mà nói thì tuyệt đối không rẻ chút nào.
Nhưng cô không hề bị tiền bạc làm mê muội đầu óc. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Có điều kiện gì thì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ nghiêm túc suy xét. Nếu không thì tôi quay xong lại quỵt nợ, anh cũng khó xử, đúng không?"
Người đàn ông mập mạp chỉ cho là cô có hứng thú, do dự một lát rồi kín đáo nói: "Thật sự không có điều kiện gì cả. Anh Huy thích cô nên mới giúp cô, cô nhớ điểm tốt này của anh ấy là được rồi."
Hứa Mân nghe thấy hắn cứ liên tục nhắc tới Dư Huy, mặc dù không dám mặt dày cho là ngôi sao lớn có ý gì với mình nhưng cô vẫn từ chối: "Xin lỗi anh, tôi không thể đồng ý, giúp tôi cảm ơn anh Huy dùm nhé."
Dư Huy là người có gút mắc với Hứa Lang, cách xa là tốt nhất.
Người đàn ông mập mạp không ngờ cô lại từ chối, hắn cau mày: "Thật ra giá tiền rất dễ thương lượng, thêm hai vạn cũng không phải là không được."
Hắn nói như vậy, Hứa Mân lại càng không dám nhận: "Xin lỗi anh, tôi không quay quảng cáo."
Cô muốn xoay người rời đi, người đàn ông mập mạp càng sốt ruột, nói thẳng: "Cô Hứa, cô có thể nói điều kiện của cô."
Hứa Mân nhíu mày: "Không có điều kiện gì cả, tôi chỉ không muốn quay quảng cáo mà thôi."
Người đàn ông mập mạp không tin, dứt khoát nói trắng ra: "Cô Hứa, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám. Tôi biết bạn trai của cô ưu tú nhưng anh Huy cũng chẳng kém, đúng không? Tướng mạo anh ấy đẹp trai, có danh tiếng, thu nhập cao, hiện tại có tài nguyên còn muốn dẫn dắt cô. Nói thật, cô đi theo anh ấy cũng không lỗ đâu."
Giờ Hứa Mân mới hiểu được, ý của hắn là Dư Huy vừa ý mình.
Dường như kịch bản lại lệch với trong sách nữa rồi.
Da đầu Hứa Mân tê dại một hồi, thầm nghĩ may mắn mình không đồng ý.
"Từ chối rõ ràng như vậy mà anh còn không nghe hiểu à? Anh làm người đại diện cái kiểu gì thế?" Giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh: "Chỉ có năm vạn tệ mà đã muốn đào góc tường, chế nhạo người khác à?"
Hứa Mân chợt quay đầu lại, không biết Phó Thư Dạng đã tới đây từ lúc này, một tay anh cắm vào túi quần, nghiêng cười dựa vào tường, ánh mắt lóe lên một vệt trào phúng.
Hứa Mân vui vẻ: "Học... Sao anh lại tới đây?"
"Tới tìm em bàn chuyện." Phó Thư Dạng bước tới hai bước: "Có người mời em quay quảng cáo nên anh tới tìm em."
Người đàn ông mập mạp thấy Phó Thư Dạng thì muốn bỏ đi, nhưng hắn nghe nói vậy lại dừng bước.
Hứa Mân hơi ngẩn ra: "Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật." Phó Thư Dạng nói: "Làm đại ngôn* cho một trò chơi, giá năm mươi vạn."
*đại ngôn: ở đây hiểu là người phát ngôn/ người đại diện cho một doanh nghiệp, cá nhân hay tổ chức.
Hứa Mân mở to hai mắt, cô lập tức hiểu ra. Có lẽ là giả rồi, Phó Thư Dạng đang cố ý chọc giận người đàn ông mập mạp kia thôi.
"Trò chơi gì?" Lúc đầu người đàn ông mập mạp đã không muốn nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy Phó Thư Dạng đang nói xạo, cho nên không nhịn được mà hỏi.
"Trò chơi mới, « Câu chuyện ngày tận thế »."
Người đàn ông mập mạp xì một tiếng: "Sao tôi chưa từng nghe nói vậy?"
Phó Thư Dạng không thèm để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Hứa Mân: "Em nhận không?"
Hứa Mân không coi việc này là thật, tự nhiên lắc đầu: "Em sẽ không quay quảng cáo."
"Anh cũng cảm thấy tiền quá ít, năm mươi vạn quả thật là sỉ nhục người khác." Phó Thư Dạng cười một tiếng, cúi đầu gửi tin nhắn: "Anh sẽ nói chuyện với bọn họ lần nữa, ít nhất phải tăng gấp đôi."
Người đàn ông mập mạp cảm thấy anh làm màu hơi lố, muốn quay người đi.
"Chờ chút." Phó Thư Dạng gọi hắn lại: "Phiền anh lần sau không có tiền thì đừng nghĩ tới chuyện đào góc tường. Nếu để tôi gặp phải một lần nữa thì ngôi sao lớn nhà anh cứ chờ đó đi."
Rốt cuộc, người đàn ông mập mạp cũng không nhịn được nữa: "Người trẻ tuổi làm màu sẽ bị sét đánh."
"Tới đây." Phó Thư Dạng ngoắc ngón tay: "Cho anh xem cái này."
Người đàn ông mập do dự một chút, cuối cùng vẫn tới gần Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng mở gì đó trong điện thoại cho hắn xem, sắc mặt người đàn ông mập lập tức thay đổi.
Hứa Mân hơi tò mò, cũng thò đầu muốn xem.
Ngón tay Phó Thư Dạng chỉ lên trán cô, đẩy cô ra rồi cười nói: "Cô gái nhỏ không thể xem, sẽ bẩn mắt."
Hứa Mân: "..."
"Cậu lấy những thứ này ở đâu? Xóa ngay!" Người đàn ông mập cáu kỉnh, nhưng tiếc là giọng điệu của hắn không phải uy nghiêm, mà là bối rối.
Trên trán của người đàn ông mập toát ra mồ hôi.
"Bất kể cuộc sống riêng của ngôi sao lớn họ Dư hỗn loạn bao nhiêu thì đó cũng không phải là chuyện của tôi. Chỉ cần anh ta không tới đào góc tường của tôi thì tôi cũng không có chút hứng thú nào với anh ta. Nhưng nếu các người không tin, cũng có thể thử một chút." Phó Thư Dạng sầm mặt lại: "Còn không mau cút đi?"
Lần này, người đàn ông mập lại chẳng dám nói thêm gì, nhanh chóng cút đi.
Hứa Mân sùng bái nhìn Phó Thư Dạng.
Quá tuấn tú!
Khóe miệng Phó Thư Dạng hơi cong lên, anh đang muốn nói gì đó thì điện thoại trong tay rung một cái.
Anh cúi đầu nhìn một chút rồi nói với Hứa Mân: "Bọn họ đồng ý rồi."
"Cái gì cơ?" Hứa Mân chả hiểu gì cả.
"Phí đại ngôn, 100 vạn." Phó Thư Dạng nói.
Hứa Mân: "... Khụ khụ khụ."
Phó Thư Dạng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.
"Không đúng, chẳng lẽ anh nói thật hả?" Hứa Mân mở to mắt không dám tin: "Chẳng phải vừa rồi anh chỉ lừa người kia thôi sao?"
"Sao có thể thế được?" Phó Thư Dạng lắc đầu: "Đương nhiên là thật."
Hứa Mân trở tay áp lên trán mình, lẩm bẩm nói: "Chắc chắn là em sinh ra ảo giác rồi..."
Ý cười ở đáy mắt của Phó Thư Dạng càng sâu. Anh chợt cúi đầu, kéo tay Hứa Mân dán lên trán mình.
Hứa Mân:!!!
"Nhiệt độ cơ thể bình thường." Phó Thư Dạng lại cười nói: "Không phải là ảo giác."