Chương 4

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Hứa Lang đỡ Lưu Nhạc Trì chật vật đứng lên, không dám nói lời nào, chuẩn bị rút lui.

"Hứa Lang."

Hứa Mân ngẫm lại, vẫn gọi cô ta.

Tay Hứa Lang đang đỡ Lưu Nhạc Trì run lên, thật sự bị hù dọa: "Em còn muốn thế nào nữa?"

Hứa Mân nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô."

Hứa Lang hung hăng cắn môi, nước mắt lớn chừng hạt đậu không báo trước liền rơi xuống.

"Nguyên nhân là gì trong lòng cô rất rõ ràng, đây là mâu thuẫn không có cách nào giải được, xin đừng tiếp tục cố gắng thử hóa giải nó. Không phải cô không biết, mỗi lần cô xuất hiện, chẳng khác nào cắt một đao vào tâm tôi."

Hứa Mân thờ ơ với nước mắt của cô ta: "Hôm qua rời khỏi cái nhà kia, hôm nay chỉ đánh chó săn của cô, đây đã là nhẫn nại cực hạn của tôi. Quá tam ba bận, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ không khách khí với cô nữa. Phiền cô, sau này cách xa cuộc sống của tôi một chút."

Lúc cô nói chuyện, vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về phía Phó Thư Dạng bên kia. Phó Thư Dạng không nói chuyện cũng không rời đi, đứng ở xa xa, để Hứa Mân có một loại ảo giác là anh đang cho cô chỗ dựa.

Mặc dù cô biết đó là không có khả năng nhưng vẫn tiếp tục cáo mượn oai hùm một phen.

Hứa Lang cũng theo tầm mắt của cô nhìn Phó Thư Dạng lạnh như băng, lại nhìn mặt Lưu Nhạc Trì, rùng mình một cái: "Được, chị sẽ không tới nữa. Nhưng mà em gái, chị thật sự chỉ muốn giúp em..."

"Không cần, mời."

Hứa Mân ngắt lời cô ta.

Hứa Lang nhìn Hứa Mân xa lạ, khẽ cau mày, cuối cùng rưng rưng rời đi.

Hứa Mân quay đầu, phát hiện Phó Thư Dạng không biết đã rời đi từ lúc nào. Có lẽ anh cũng không ưa thái độ của cô đối với Hứa Lang cho nên mới không chào hỏi đã rời đi.

Hứa Mân kéo kéo khóe miệng, cúi đầu thu dọn đồ vật rơi xuống.

Trong sách, hầu như mỗi người đều không ưa thái độ của nguyên chủ đối với Hứa Lang. Bọn họ không biết, mỗi lần nguyên chủ nhìn thấy Hứa Lang, trong lòng giống như bị đao cắt.

Hiện tại cỗ thân thể này vẫn còn sót lại một chút cảm giác của nguyên chủ, Hứa Mân có thể cảm nhận được khổ sở của nguyên chủ, cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy Hứa Lang.

Lại nói tiếp, thiết lập trong sách thực sự cẩu huyết.

Lúc trước Hứa Trọng Á và mẹ của Hứa Lang yêu đương, ông ta dùng giấy hôn thú giả để lừa gạt đối phương, trong lúc đối phương mang thai lại đi kết hôn với mẹ của nguyên chủ.

Hai nữ nhân ai cũng không hề biết đến sự tồn tại của đối phương, ở phương diện này Hứa Trọng Á thật sự lợi hại, lăn lộn hai bên, giấu diếm vài chục năm cũng không lộ tẩy.

Nhưng rốt cục trên thế giới không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, vì đổi một trường tốt cho Hứa Lang, Hứa Trọng Á vẫn lộ ra sơ hở.

Hứa Trọng Á rất sợ, sau khi sự tình bại lộ liền lấy cớ đi công tác, ra nước ngoài trốn, không gặp người nào.

Hai nữ nhân cũng không chịu thừa nhận mình là tiểu tam, tìm Hứa Trọng Á cũng tìm không thấy, trước tiên cấu xé nhau trước.

Có một ngày, mẹ của nguyên chủ hẹn mẹ của Hứa Lang ra đàm phán.

Ngày đó Hứa Mân đang đi học, bởi vì sự tình chuyển trường còn chưa làm xong nên Hứa Lang đi theo mẹ.

Chẳng ai ngờ rằng sẽ có một người bị bệnh thần kinh cầm theo đao xông vào quán cà phê mà bọn họ đàm phán, gặp người liền chém.

Lúc đầu mẹ của nguyên chủ đã chạy trốn tới cửa, vừa hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy tên bệnh tâm thần kia chém ngã mẹ của Hứa Lang, đang đem đao nhắm ngay Hứa Lang, mà Hứa Lang đã sợ đến mức không thể động đậy.

Ai cũng không biết một khắc này trong lòng mẹ của nguyên chủ đang nghĩ gì, dù sao bà cũng xông trở về, ôm lấy lưu manh, cho Hứa Lang cơ hội chạy trốn.

Nguyên chủ chịu đả kích lớn, trực tiếp sụp đổ.

Cô ấy hận, hận Hứa Trọng Á, hận mẹ, cũng hận Hứa Lang.

Ngay từ đầu Hứa Trọng Á còn áy náy nhưng đối mặt với con gái nhỏ coi ông ta là kẻ thù, sau một quãng thời gian liền dần dần bực dọc, mất kiên nhẫn.

Nếu như so sánh, con gái lớn ôn nhu hiểu chuyện lại ẩn nhẫn ủy khuất sẽ phá lệ làm người thương, cán cân trong lòng ông ta đương nhiên sẽ hướng về Hứa Lang.

Thậm chí Hứa Trọng Á còn đẩy trách nhiệm lên người mẹ của nguyên chủ. Ông ta cảm thấy nếu như không phải do bà đi tìm mẹ của Hứa Lang đàm phán thì tất cả những bi kịch này sẽ không xảy ra.

Nhưng vì vậy mới làm cho tính cách của nguyên chủ càng ngày càng cố chấp, ngang ngược, cô ấy không động được Hứa Trọng Á, chỉ có thể đem toàn bộ tức giận trút lên thân Hứa Lang trông mềm yếu dễ bắt nạt.

Xem những miêu tả trong sách, đúng là Hứa Lang chưa từng trực tiếp làm chuyện xấu gì với nguyên chủ, thậm chí còn nhiều lần nói chuyện thay nguyên chủ. Nhưng cô ta càng như vậy thì người bên cạnh càng chán ghét nguyên chủ.

Cuối cùng, cái chết của nguyên chủ không tránh khỏi có quan hệ với nam chính, Hứa Lang cũng biết nhưng vẫn ở bên nam chính.

Trong sách, Hứa Lang thật sự là một đóa Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa.

Có lẽ Hứa Lang không sai, cô ta cũng đã mất đi mẹ, hơn nữa cứu người là do mẹ của nguyên chủ tự nguyện, không thể yêu cầu Hứa Lang nhất định phải báo ân gì đó nhưng cô ta lại gián tiếp ở cùng người đàn ông hại chết nguyên chủ, thật sự khiến Hứa Mân rất cách ứng.

Làm một người đứng xem, Hứa Mân không dám nói là cảm động lây nhưng cô có thể hiểu được sự oán hận của nguyên chủ đối với Hứa Lang.

Đương nhiên, Hứa Trọng Á mới là kẻ cầm đầu của tất cả bi kịch.

Nhưng bây giờ Hứa Mân vẫn chưa có năng lực đối phó Hứa Trọng Á, chỉ có thể cách xa trước, giữ một khoảng cách với bọn họ, đặc biệt là Hứa Lang.

Hào quang của nữ chính thật đáng sợ, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn.

Còn sau này, Hứa Mân cười lạnh một tiếng, mặc kệ có nhiều khó khăn bao nhiêu, cô cũng sẽ không bỏ qua cho Hứa Trọng Á.

Bất quá, sau này còn quá xa xôi, hiện tại Hứa Mân có một vấn đề nan giải không có cách nào giải quyết – cái túi bị hỏng, một đám đồ vật này mang về thế nào?

"Hứa tiểu thư."

Một thanh âm có vẻ quen thuộc vang trên đỉnh đầu: "Cần giúp một tay không?"

Hứa Mân ngẩng đầu nhìn lên, là người an ninh trước kia, còn đẩy một chiếc xe mua sắm.

"Cần."

Hứa Mân quả thực mừng rỡ không thôi, liên tục gật đầu không ngừng: "Cảm ơn soái ca."

"Không cần khách khí."

Bảo an giúp cô bỏ đồ vật vào xe mua sắm: "Là Phó tiên sinh bảo tôi tới."

Tay Hứa Mân dừng lại: "Phó tiên sinh? Phó Thư Dạng?"

"Đúng thế."

Bảo an gật gật đầu, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Hứa Mân một chút.

Khắp người Phó Thư Dạng không thể che hết lệ khí, cả người giống như một khối hàn băng tôi độc, ngay cả mấy người quân nhân xuất ngũ như bọn họ nhìn thấy đều có chút rụt rè. Không nghĩ tới cô gái này vừa chuyển tới một đêm đã kết giao bằng hữu với cậu ta.

Mỗi người đều không đơn giản.

Hứa Mân không biết suy nghĩ trong lòng bảo an, cô rất hiếu kì với Phó Thư Dạng: "Phó tiên sinh ở chỗ này bao lâu rồi?"

"Một tuần."

Bảo an giúp Hứa Mân đẩy xe, thả chậm bước chân cùng cô trở về.

Trong sách, giai đoạn trước cũng không miêu tả nhiều về Phó Thư Dạng nhưng có đề cập tới, lúc đầu anh rất nghèo.

Vậy căn biệt thự này làm sao có được?

Dù thế nào cũng là cái giá cải trắng, cũng không phải là cái mà một tiểu tử nghèo không có gì để ăn có thể mua được mà?

"Trong nhà Phó tiên sinh làm gì?"

Hứa Mân chú ý tới ánh mắt kỳ quái của bảo an, bận bịu giải thích một câu: "Nơi này quá ít hàng xóm, muốn tìm hiểu một chút. Nếu không tiện thì thôi, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút."

"Cũng không phải là không tiện."

Bảo an cười cười: "Chỉ là chúng tôi cũng không rõ ràng, hình như là còn đang đi học, có lẽ là nghiên cứu sinh?"

Anh ta dừng một chút, lại nói: "Lại nói, căn biệt thự kia của Phó tiên sinh lúc trước cũng không ở trên danh nghĩa của cậu ấy, hình như gần đây mới sang tên."

Hứa Mân hỏi: "Ồ, vậy chủ hộ ban đầu là ai?"

"Một vị tiên sinh họ Kim."

Dường như bảo an ý thức được mình lắm mồm, nói sang chuyện khác: "Tôi đưa Hứa tiểu thư tới cửa."

Hứa Mân cũng không tiếp tục truy hỏi, cự tuyệt ý tốt của anh ta: "Tự tôi đẩy về là được, dù sao cũng không phí sức, sau đó sẽ trả lại xe cho anh."

"Không sao, nếu Hứa tiểu thư cần dùng thì tùy thời đều có thể tới lấy."

Bảo an cũng không kiên trì.

Hứa Mân lại nói cảm ơn một lần nữa, đẩy xe mua sắm về nhà mình.

Biệt thự chỗ nào cũng tốt, chỉ là tiểu khu quá lớn, Hứa Mân lại ở nơi hẻo lánh, từ cổng đi vào có chút xa.

Trên đường không gặp nửa bóng người, ngược lại có mấy chiếc xe chạy qua, phần lớn đều thờ ơ, chỉ có một cỗ có người thò đầu ra tò mò nhìn một chút, sau đó nhanh chóng rụt lại.

Hứa Mân âm thầm cảm thán, may mắn là có cái xe mua sắm này, nhiều đồ như thế, đoán chừng cô cũng không có sức xách về nhà.

Phó Thư Dạng dù lạnh một chút nhưng vẫn rất cẩn thận.

Vừa nghĩ tới Phó Thư Dạng liền thấy người.

Một tòa nhà khác có cổng mọc cỏ ở khu H dĩ nhiên là Phó Thư Dạng, đoán chừng tối hôm qua là lạc đường.

Lúc này anh ngồi trên bậc thang ở cửa ra vào, trong tay cầm theo chai rượu, đang lạnh lùng uống rượu.

Rốt cục người này đã gặp chuyện gì? Vì sao vẫn luôn mượn rượu giải sầu?

Trong sách miêu tả Phó Thư Dạng là một kẻ hung hãn nhưng hình như cũng không phải là sâu rượu.

Nghe thấy âm thanh, Phó Thư Dạng nâng mi mắt, nhìn lướt qua bên này, thình lình đối mặt với ánh mắt của Hứa Mân.

"Phó ca, cảm ơn anh đã để bảo an đến đón tôi."

Hứa Mân hơi sững sờ, lập tức mở miệng nói cảm ơn.

Phó Thư Dạng rũ mắt, quay người vào nhà, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Hứa Mân thè lưỡi, cô biết tính cách của anh, không tìm cô gây phiền phức đã là thiên ân vạn tạ, nào dám tức giận?

Về đến nhà, lấy đồ vật ra, Hứa Mân lại đẩy xe mua sắm đi trả cho vật nghiệp.

Lúc trở về lần nữa, phát hiện cửa nhà Phó Thư Dạng đóng chặt, ngoài cửa sắt lại mở ra một cái lỗ.

Nhìn tình trạng kia của anh, chắc chắn là trực tiếp say trong phòng, không có khả năng đi ra ngoài.

Chẳng lẽ nơi này còn có trộm vào?

Hay là... là sự kiện linh dị?

Trong lòng Hứa Mân giật mình, do dự một lát, cô thả nhẹ bước chân, đi đến trước cửa sắt nhìn vào trong một cái.

Vừa nhìn đã cực kỳ khủng khϊếp, cô nhìn thấy một nam nhân đang lén lén lút lút nằm nhoài trên cửa sổ nhà Phó Thư Dạng, tựa hồ muốn chạy vào.

"Làm gì đó?"

Hứa Mân gầm thét một tiếng, muốn gọi Phó Thư Dạng ra.

Nhưng trong nhà Phó Thư Dạng không hề có động tĩnh gì. Ngược lại là nam nhân kia giật nảy mình, suýt chút ngã quỵ.

Hắn quay đầu nhìn thấy Hứa Mân là một cô gái, trong nháy mắt ánh chột dạ biến thành hung ác, vừa nhìn là biết không hề có ý đồ tốt.

Làm sao bây giờ?

Hứa Mân vừa thầm mắng mình xúc động, vừa nhanh chóng nghĩ biện pháp.

"Cô là ai?"

Nam nhân đi về phía Hứa Mân.

Hứa Mân âm thầm hít một hơi, có chút ngửa đầu, vén ống tay áo vốn không tồn tại, hoạt động cổ tay và cổ. Lại lơ đãng đổi tư thế đứng, rón mũi chân, một bộ thủ thế chờ đợi, đồng thời mở miệng nói: "Tôi là chủ nghiệp của tiểu khu này, cũng là bạn của chủ nhân căn biệt thự này, anh là ai? Lén lén lút lút làm cái gì?"

Nam nhân nhìn bộ dạng "muốn đánh nhau" của cô, nghĩ tới nơi này dù sao cũng là khu biệt thự, người có thể mua được nhà đều có lai lịch không rõ. Hơn nữa một cô gái, nếu không có tài năng, đoán chừng cũng không dám xen vào chuyện bao đồng, cộng thêm một chút chột dạ ban đầu, lập tức cũng không dám động thủ.

Hắn thẳng tắp lướt qua Hứa Mân, đi ra ngoài: "Thật xấu hổ, tôi đi nhầm."

"Anh đừng có chạy!"

Hứa Mân hô lên, người kia chạy càng nhanh, chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Hứa Mân: "May mắn là anh chạy nhanh, nếu không... Hừ!"

Xác định người kia không quay lại nữa, cô mới vuốt ngực, sợ không thôi: "Nếu không tôi sẽ không giả bộ được."

Dứt lời, cảm thấy không đúng chỗ nào, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy màn cửa nhà Phó Thư Dạng lắc lư.

Hứa Mân thay anh đóng kỹ cửa sắt, nhanh chóng chạy về nhà mình.

Vừa rồi ở sau màn cửa, Phó Thư Dạng thả côn sắt trong tay xuống, khóe miệng cong lên một đường cong mờ, thoát cái biến mất.