Chương 24

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Mã nick Wechat là một manh mối quan trọng.

Trong trường này, người có Wechat của cô cũng không nhiều.

Sở Diệp Nhiên, Phùng Hiểu Chi, còn cả Hứa Lang... Hứa Mân dừng một chút. Mặc dù không thích Hứa Lang nhưng cô cảm giác cũng không phải do Hứa Lang làm.

Đây không phải phong cách của Hứa Lang.

Còn có thể truy cập bằng đường nào nữa đây?

Đúng rồi, số điện thoại.

Lúc báo danh sẽ phải đăng ký số điện thoại. Vừa hay, nick Wechat của Hứa Mân cũng dùng số điện thoại đó. Chẳng lẽ cô bị người ta tiết lộ ra ngoài à?

Nhưng người không thù không oán không cần phải hãm hại cô như thế chứ?

Người có thù có oán... rốt cuộc là ai?

Đêm nay Hứa Mân ngủ không ngon, sáng hôm sau cảm giác như hai mắt bị dính chặt lại.

Có điều, toàn bộ kỳ nghỉ hè cô đều dậy sớm, đồng hồ sinh học đã hình thành, chỉ cần đến giờ sẽ tỉnh.

Học sinh chuyên ngành vũ đạo rất thảm. Mỗi buổi sáng, hai tiết đầu tiên đều là các khóa đào tạo cơ bản, căn bản không thể ngủ xong giấc.

Thật ra, rất nhiều học sinh chuyên ngành nghệ thuật đều như thế nên dậy sớm đã là chuẩn mực của toàn bộ học viện.

Vừa trải qua kỳ nghỉ hè lười nhác, mấy người khác cũng không quen dậy sớm, híp mắt lại đánh răng rửa mặt. Vì đầu óc không tỉnh táo, nhất thời không nhớ tới chuyện tối qua nên có trò chuyện với nhau.

Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo lại, bầu không khí lúng túng mới bắt đầu lan rộng.

Tối qua, Hứa Mân đã suy nghĩ rất nhiều về cách ứng phó với hai người này. Cô cũng đã có tính toán của mình: "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"

Bối Khởi Yên và Mai Thanh cũng có chút bối rối.

Hứa Mân nói: "Chuyện tối qua chắc chắn đã truyền đi khắp học viện rồi, không chừng đại học khoa học tự nhiên bên cạnh cũng đều biết. Bây giờ ký túc xá chúng ta bất hòa, chắc chắn các loại tin đồn đâm dao sau lưng sẽ bay đầy trời. Cách tốt nhất để đập tan tin đồn là chúng ta đoàn kết với nhau. Đương nhiên, nếu các cậu không bằng lòng, tôi cũng không bắt buộc, dù sao tôi cũng không quan tâm người ta bàn luận sau lưng tôi thế nào. Nhưng dám bàn luận trước mặt tôi thì..."

Chưa nói xong, cô đã nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh lẽo. Hai người bạn cùng phòng đều không khỏi rùng mình.

Mai Thanh và Bối Khởi Yên liếc nhìn nhau rồi nói rất nhanh: "Hứa Mân nói rất có đạo lý. Chúng ta cùng chung một ký túc xá, là một tập thể, phải đoàn kết, không thể để những kẻ châm ngòi ly gián được như ý."

Hứa Mân nở nụ cười, kéo Phùng Hiểu Chi đi. Bốn người cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Không phải cố ý ghê tởm bản thân nhưng nếu chuyện này còn có người đứng sau, mục đích của người đó có lẽ còn bao gồm ly gián những người bên cạnh Hứa Mân. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nữ sinh tóc vàng châm ngòi ly gián chiều hôm qua.

Nếu suy đoán của cô không sai thì nhìn thấy người trong ký túc xá bọn họ ăn cơm cùng nhau, người kia chắc chắn sẽ không chịu được nhỉ?

Từ lúc bắt đầu đi ra ngoài cho đến khi tới nhà ăn, không ngừng có người nhìn lén bọn họ, không ngừng có người xì xào bàn tán. Nhưng chỉ cần một ánh mắt của Hứa Mân hay Phùng Hiểu Chi quét qua, những người kia sẽ lập tức ngậm miệng.

Xem ra chiều hôm qua gϊếŧ gà dọa khỉ quả thực đã có hiệu quả.

Cơm nước xong xuôi, bốn người chuẩn bị đi học. Lúc thay quần áo, Phùng Hiểu Chi mới có cơ hội tránh mặt hai người kia, chen đến trước mặt Hứa Mân, thấp giọng nói: "Cậu không cảm thấy chán ghét à?"

Dù sao, cô ấy cũng rất chán ghét Mai Thanh và Bối Khởi Yên.

Cho dù Wechat không phải do bọn họ truyền ra nhưng ngày đầu tiên khai giảng đã hãm hại sau lưng bạn cùng phòng như vậy, có thể thấy được nhân phẩm tồi tệ thế nào.

"Dù sao hai người họ cũng chung ký túc xá với chúng ta, nếu muốn giở trò sau lưng thì quá dễ rồi."

Hứa Mân nói: "Trước tiên cần phải tra rõ chân tướng đã. Đã khiến cậu chịu ủy khuất rồi."

Thường nói, thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, huống chi còn ở chung một mái nhà, trở mặt với bọn họ thì quá không an toàn.

Phùng Hiểu Chi cũng hiểu rõ điều này nên buồn bực ngậm miệng.

Hai phút sau, cô ấy bỗng tới gần: "Mân Mân, cậu có nghĩ tới việc ra ngoài thuê phòng ở không?"

Nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên của Hứa Mân chính là cô ấy muốn dọn ra ngoài ở với bạn trai, lập tức khẩn trương: "Không được!"

Trong đầu Phùng Hiểu Chi mơ hồ: "Vì sao?"

"Không phải quy định của trường là năm nhất đại học nhất định phải nội trú sao?"

Hứa Mân ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, lập tức tỏ thái độ hòa hoãn.

"Cũng may chúng ta thuộc học viện nghệ thuật, quy định này cũng không phải yêu cầu cứng nhắc gì."

Phùng Hiểu Chi cũng đã nghe ngóng: "Chỉ cần nói là có lịch diễn, xin với trường học, bình thường đều sẽ được phê chuẩn."

Thật ra chuyên ngành biểu diễn vũ đạo cũng đã sản sinh ra không ít minh tinh, thậm chí còn có tân sinh đã thành danh. Học sinh trong trường đi diễn, quay quảng cáo, quay phim... đều rất thường thấy nên quy định trường học tương đối thoáng.

Không còn cách nào khác, Hứa Mân dứt khoát trực tiếp tra hỏi cô ấy: "Cậu nói thật với mình đi, có phải cậu muốn dọn ra ngoài sống thế giới hai người với bạn trai không?"

"Nghĩ gì thế?"

Phùng Hiểu Chi nhéo lỗ tai cô một cái: "Trường của bạn trai mình quản rất nghiêm, chỉ có thể nội trú. Mình muốn ở cùng với cậu."

Hứa Mân cười hì hì, ôm cô ấy nói: "Được, mình suy nghĩ một chút."

Thật ra, nếu có thể không nội trú, Hứa Mân cũng bằng lòng.

Suy cho cùng, nếu muốn tra chuyện của Phó Thư Dạng, ở trường học thật không tiện chút nào. Nhất là ở ký túc xá còn có hai người bạn cùng phòng nhân phẩm không đứng đắn, nếu bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng cô không muốn để Phùng Hiểu Chi dọn ra ngoài ở nên còn phải suy nghĩ xem có cách nào để vẹn toàn đôi bên hay không.

Ví dụ như đổi ký túc xá.

Thay quần áo xong, hai người đi ra, phát hiện các bạn học gần như đã đến đủ rồi.

Vừa nhìn thấy hai người, đám người đang líu ríu chợt im lặng.

Lại sao rồi?

Hứa Mân nhíu mày một cái.

Sao lại có nhiều chuyện vậy chứ?

Hôm qua, ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn đầy khinh bỉ, trào phúng, sau lại biến thành e ngại, ngạc nhiên, lúc này lại... đồng tình là sao đây?

Hứa Mân bực mình, đang muốn trực tiếp mở miệng hỏi, một nữ sinh búi tóc bỗng chạy tới trước mặt cô.

Hứa Mân có chút ấn tượng với nữ sinh này. Khai giảng chiều qua, người này ngồi phía trước cô.

Tờ giấy kia của Lâm Vũ Dịch cũng do người này đưa tới. Những hành động sau đó của Hứa Mân, cô ta cũng đều thấy cả.

"Thật xin lỗi."

Mở miệng, nữ sinh lại nói lời xin lỗi: "Hôm qua, mình không hiểu rõ chân tướng nên vô tình nối giáo cho giặc, khiến cậu tổn thương, thật sự xin lỗi."

Hứa Mân: "... Trước tiên, có thể nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nữ sinh búi tóc kia kinh ngạc nhìn cô: "Cậu không biết sao? Không phải do cậu làm à?"

"Tôi làm cái gì?" Hứa Mân chẳng hiểu gì cả.

"Cậu, cậu xem diễn đàn trường học đi." Ở phía xa xa có người hô lên.

Hứa Mân chưa từng vào diễn đàn trường học. Nghe vậy, cô lấy điện thoại di động, mở ra. Rõ ràng có một bài viết bị ghim ở đầu trang.

Tiêu đề của bài viết thật sự rất bình thường: Hãy chiêm ngưỡng TOP 10 sinh viên năm nhất năm nay khiến người ta kinh ngạc.

Nhấn vào bài viết, đầu tiên chính là ảnh chụp Hứa Lang bước xuống từ xe thể thao, khí chất cao nhã, tiên khí bồng bềnh, chủ topic còn dùng một đống lời ca tụng.

Tiếp tục kéo xuống bên dưới, theo đó là mấy tấm ảnh chụp chất lượng bình thường, có lẽ là vấn đề về góc độ hoặc giá trị nhan sắc của từng người. Dù sao, càng nhìn những ảnh phía sau, dung mạo của Hứa Lang càng có vẻ như tiên trên trời.

Thẳng đến tấm cuối cùng.

Tấm cuối cùng là ảnh Hứa Mân chạy từ trên lầu ký túc xá xuống. Cô mặc T-shirt màu quýt và quần đùi tràn đầy sức sống, hai đùi vừa trắng vừa dài. Không biết nghe thấy hay nhìn thấy cái gì, cô vừa lúc quay đầu, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong veo như đang phát sáng.

Hứa Mân liếc mắt cũng nhận ra tấm hình này đã bị photoshop... photoshop ngực cô lớn hơn.

Người mở topic này còn dùng từ ngữ ca ngợi ảnh chụp của Hứa Mân khoa trương hơn của Hứa Lang rất nhiều. Với Hứa Lang là thuần túy khen ngợi còn với Hứa Mân là dùng đủ loại từ ngữ vừa nâng vừa giẫm rõ ràng như "ngọt ngào nhất trường", "dáng người tốt nhất" "đẹp hơn minh tinh XX", nhìn thôi cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Bình luận bên dưới quả nhiên đang thảo luận rất nhiệt liệt. Nam sinh chú ý giá trị nhan sắc, nữ sinh thì đa phần đang giễu cợt nhưng nói chung, đây cũng coi như bình thường.

Cho đến bình luận thứ năm, có người nói: Tôi có Wechat của em gái hình thứ mười.

Bên dưới có một đống người tranh nhau muốn Wechat.

Sau chục bình luận ầm ĩ, chủ bình luận này lại nói: "Muốn Wechat thì để lại tên, tôi thêm bạn, giá niêm yết là 500 đồng.

Bài viết càng náo nhiệt hơn. Cả đám người đều nghĩ chủ bình luận này thèm tiền đến điên rồi.

Hướng đi của bài viết tự nhiên cũng sai lệch, lại ầm ĩ thêm trăm lần. Chủ bình luận kia lại nói: Giá tôi đưa ra vừa hợp lý lại rẻ, mua tuyệt đối không lỗ. Xem mức độ hài lòng của nhân vật nổi tiếng bên đại học tự nhiên hôm qua này [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Bức ảnh đầu tiên là Hứa Mân, Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao đang đứng nói chuyện với nhau, dựa tương đối gần.

Không nghe được nội dung của cuộc nói chuyện, đương nhiên não có thể sẽ nghĩ ra rất nhiều thứ.

Tấm thứ hai là hình bọn họ tiễn Hứa Mân lên xe.

Không chụp được tiếp nên rất dễ khiến người ta hiểu lầm là ba người cùng rời đi.

Sau nữa, có người ra mặt, nói là bạn học cùng lớp của Hứa Mân, quả thật tối hôm qua cô không về ký túc xá.

Thế là rất nhiều người điên cuồng mắng Hứa Mân không biết xấu hổ.

Một số người còn thật sự để lại tên.

Xem đến đây, cuối cùng Hứa Mân cũng hiểu rõ rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Chủ bình luận này và chủ sở hữu Wechat vạch trần kia không chừng là cùng một bọn, thậm chí có thể là cùng một người. Người này thật sự muốn hại chết cô mà.

Lại kéo xuống phía dưới. Chiều hôm qua, sau khi Hứa Mân nổi giận trong phòng học, có người đã phát sóng trực tiếp, rất nhiều người tin Hứa Mân vô tội.

Có người bỏ tiền nhưng không được thêm Wechat của Hứa Mân, hô hào muốn lấy lại tiền.

Nhưng cũng có người nói, có thể là vì Hứa Mân nhìn thấy bài viết, không dám trắng trợn nên mới cố ý phát cáu một trận cho người ta xem. Nếu không phải thì cô có phản ứng gay gắt như thế làm gì? Hơn nữa, cho dù Hứa Mân về nhà, cũng không thể chứng minh cô chỉ về một mình.

Có người phản bác, nói nếu cô đã có thể mua cả biệt thự thì chắc chắn không đến mức làm loại chuyện đó.

Lập tức có người phản bác tiếp, có lẽ căn biệt thự kia là do làm việc đó mà kiếm được. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, tiền đâu mà mua biệt thự? Hơn nữa, người thực sự có tiền sẽ không ở tiểu khu ma quái kia.

Đến rạng sáng hôm sau, có người đăng mấy bức ảnh.

Trong ảnh là chủ bình luận kia và chủ bình luận thứ 100, phía sau còn có một bình luận điên cuồng hất nước bẩn lên người Hứa Mân, địa chỉ IP giống nhau như đúc, chính là cùng một người!

Người tra IP này còn để lại một đoạn: Bình luận thứ 7408, vị bạn học nào đó vào đồn công an nhiều đến nghiện à? Thành toàn cho cậu, tất cả chứng cứ vu hãm người khác của cậu đều đã được truyền tới tay phó viện trưởng Đồng, ngày mai đến phòng làm việc của viện trưởng gặp.

Lượng tin tức của bình luận này rất lớn. Một đám người hô to đại lão trâu bò, bắt đầu điên cuồng mắng ngược lại chủ bình luận kia.

Trong những bình luận này, có một cái vô cùng chói mắt: Bình luận 7408? Đó không phải ký túc xá "chị gái tiên nữ" đang ở sao?

Không thể nghi ngờ, bình luận này lại là một viên đạn hạt nhân.

Phần comment rất náo nhiệt nhưng chủ bình luận và đại lão không xuất hiện nữa, chỉ còn lại đám quần chúng ăn dưa hưng phấn vô cùng.

Hứa Mân thoát khỏi diễn đàn. Nghi vấn của cô đều đã có đáp án. Người đăng bài viết nhất định là Uông Tuyết hoặc Chu Nhị, cũng có thể là hai người liên thủ.

Lúc nghỉ hè, hai người này cũng không quay lại giở trò, cô còn tưởng bọn họ đã sợ, hóa ra là cố nén đại chiêu.

Chỉ có điều, đại lão tra IP kia là ai?

Phó Thư Dạng?

Hay là đám Sở Diệp Nhiên?

"Hứa Mân, thật xin lỗi, bọn mình cũng bị lừa."

"Đúng vậy, bọn mình đều không cố ý."

"Thật xin lỗi, bọn mình không nên bàn luận về cậu như thế khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng."

...

Sau khi cô gái búi tóc kia nói xin lỗi, rất nhiều bạn học trong phòng học cũng nhao nhao xin lỗi theo.

Hứa Mân không lên tiếng. Cô còn đang nghĩ xem rốt cuộc người tra IP là ai.

"Hứa Mân."

Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra. Giáo sư đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, gọi: "Phó viện trưởng Đồng tìm em."