Chương 14: Mưu kế tính toán tường tận

Người da thú vốn đã tàn phế, trạng thái tinh thần dao động, ý chí lơ lửng, giờ lại bị Từ Hành Chi dùng dao găm rạch một một hở, lập tức trở thành một con đê ngàn dặm tán loạn, vò đã mẻ không sợ sứt, lòng chỉ cầu nhanh chết để được giải thoát.

Gã nói: “Mảnh vỡ đang nằm ngay trên người ta.”

Sau khi Từ Hành Chi và Chu Vọng liếc nhau, y vén đám tóc bết đầy dầu của người da thú ra, Chu Vọng thì nhấc chân cất dao găm vào giày.

Từ Hành Chi cũng không vội bắt tay vào lục soát, hỏi: “Ngươi giấu mảnh vỡ ở đâu?”

Người da thú trả lời: “Chôn trong cơ thể ta, gần dạ dày.”

Từ Hành Chi nhíu mày: “… Ngươi cũng biết đề phòng đấy.”

Không biết có phải là do góc độ hay không, lúc này nụ cười của người da thú trông có chút xảo trá: “Ở nơi Man Hoang này, nếu ta không đề phòng thì sợ đã sớm chết đến mức ngay cả xương cốt cũng chẳng tìm được. Chỉ dựa vào mảnh chìa khóa này là có thể chiêu mộ một đám tử sĩ muốn thoát khỏi Man Hoang để bản thân sử dụng, sao ta có thể không giấu kỹ được chứ?”

Không chờ Từ Hành Chi lên tiếng, Chu Vọng đã rút dao găm vừa mới cất ra.

Từ Hành Chi đưa tay ngăn cản: “Ngươi muốn làm gì?”

“Moi chìa khóa.” Chu Vọng đi tới trước mặt người da thú, “Cậu ta và cha nuôi tìm nó mười ba năm rồi.”

Từ Hành Chi nói: “Không nghe thấy gã nói gã đã nuốt chìa khóa vào trong người à? Gã là nam tử, ngươi lại là con gái, không được nhìn những thứ bẩn thỉu.”

Chu Vọng kinh ngạc: “Từ nhỏ cậu ta đã dạy ta…”

Từ Hành Chi lấy con dao găm từ tay cô nhóc: “Đó là cậu ngươi không biết dạy…. Nhắm mắt lại, đi đến chỗ bức tường mà đứng, lúc nào ta bảo quay lại thì mới được quay đầu lại.”

Chu Vọng trừng mắt một chốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến bức tường.

Từ Hành Chi kéo vạt áo người da thú ra, quả nhiên thấy làn da thô ráp như bị gió cát mài giũa và vết sẹo trên cơ bắp uốn lượn quanh co giống như rắn, dài chừng hai ngón tay, trông rất kinh hãi.

Từ Hành Chi tìm chỗ để đâm dao xuống người gã cả buổi, đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Vọng: “Mạnh Trọng Quang bọn họ ra ngoài bao lâu rồi?”

Chu Vọng đối mặt với vách tường trả lời: “Tầm nửa canh giờ.”

Từ Hành Chi à một tiếng: “Vậy có lẽ là sắp về rồi.”

Chu Vọng rất thông minh, rất nhanh đã hiểu ra: “Từ sư huynh không ra tay được.”

Từ Hành Chi: “…”

Thành thật mà nói, lúc ở hiện thế, tác phong làm việc của Từ Hành Chi luôn bị không ràng buộc, khái niệm thiện và ác cũng không rõ ràng, thường có hành động trái với luân thường đạo lý. Nếu tính mạng gặp nguy hiểm, tất nhiên y sẽ không lưu tình như lúc chém gϊếŧ con quái vật dao cạo kia, nhưng mà người da thú này nằm giang tay giang chân trước mặt y, giống như một con heo chờ làm thịt, Từ Hành Chi lại không đâm dao xuống được.

Chu Vọng định xoay người lại: “… Hay là để ta làm đi.”

“Đừng.” Từ Hành Chi lập tức lắc mình che lại thân thể trần trụi của người da thú, “Không được nhìn, xoay lại.”

Y nhìn người da thú một lần nữa, đột nhiên nghĩ: “Ngươi có thể vừa nhắm hai mắt vừa đâm dao xuống không?”

Chu Vọng: “…”

Người da thú: “…”

Vừa nói xong, bản thân Từ Hành Chi cũng biết lời này buồn cười, đành thở dài một hơi, tống khí đυ.c trong phổi ra ngoài: “Quên đi, chìa khóa này trong chốc lát cũng không chạy thoát được. Chờ Mạnh Trọng Quang trở về rồi nói sau.”

Y đang muốn quay người, người da thú lại gọi y lại: “Ta còn biết được một việc, có muốn nghe không?”

Từ Hành Chi gật đầu: “Ngươi cứ nói đi.”

Nụ cười của người da thú càng thêm tà dị: “Ngươi đưa tai lại đây, ta nói cho ngươi.”

Từ Hành Chi đột nhiên phát giác có chỗ nào đó không đúng.

Chu Vọng đã không chịu nổi nữa, xoay người đi tới đoạt lấy dao găm trong tay Từ Hành Chi.

Cô bé có thể vẫy hai lưỡi dao khổng lồ, đương nhiên thể lực không thể khinh thường. Tay Từ Hành Chi trống rỗng, giương mắt nhìn lại, kinh ngạc phát hiện trên mặt Chu Vọng đã sớm mất đi sự lạnh nhạt bình thường, giống như con sói đói rốt cục nhìn thấy vật sống, hận không thể lập tức mở ngực mổ bụng người da thú.

Từ Hành Chi đành phải dùng bả vai cản cô bé lại: “Đừng tiến lên nữa. Người này có…”

Chu Vọng như không nghe thấy, nâng một cánh tay Từ Hành Chi lên.

Dáng người Chu Vọng nhỏ bé, còn không cao tới bả vai Từ Hành Chi, Từ Hành Chi nghĩ sức lực của cô nhóc sẽ không nhỏ, nhưng không ngờ tới lại lớn như vậy.

Khi Từ Hành Chi bị té ngã, Chu Vọng giơ tay chém xuống, trong chớp mắt, dao găm đã chui vào trong bụng người da thú.

Kim loại chui vào bụng, nhưng trên mặt của người da thú không thấy sự đau đớn, nụ cười kỳ lạ phóng đại đến mức khoa trương, khóe miệng gần như nứt ra.

Chu Vọng còn chưa kịp phản ứng, Từ Hành Chi đã nhào tới đẩy Chu Vọng về phía sau!

Đến gần vết thương của người da thú trong gang tấc, Từ Hành Chi tận mắt nhìn thấy, giữ phần bụng bị rách của người da thú có một khối sáng chôn vùi trong máu thịt chợt lóe lên, ánh sáng chói mắt, chói đến mắt y đau đớn như bị bỏng.

— Người da thú chôn chìa khóa trong người, cũng chôn một luồng linh lực trong bụng, nếu có người muốn mở ngực lấy chìa khóa, gã thà rằng thúc dục linh lực, nổ tung mảnh chìa khóa, đồng quy vu tận với kẻ ấy cũng không chịu dâng chìa khóa cho người khác!

Mắt thấy không thể tránh được, Từ Hành Chi đưa tay ngăn cản, chuẩn bị tâm lý cho việc gặp nạn.

Nhưng một cái ôm ấm áp đã đến trước cơn đau, khóa chặt Từ Hành Chi trong cái bóng của hắn.

Hai cánh tay nọ không dám dùng sức, chỉ nới lỏng khép chặt bả vai Từ Hành Chi, cẩn thận như đang bảo vệ một giấc mộng vừa chạm đã vỡ vụn.

Mùi thơm ngát của thực vật làm Từ Hành Chi lập tức xác định thân phận của người đến.

Y mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt của Mạnh Trọng Quang.

Đời này Từ Hành Chi chưa từng thấy ánh mắt nào giống như biển cả ấy, thâm thúy, dịu dàng, vĩnh viễn nhìn không thấy đáy, mà dưới đáy biển tĩnh lặng dường như lúc nào cũng ẩn giấu một vòng xoáy, thời thời khắc khắc chuẩn bị nuốt người trước mắt vào, liều chết triền miên, đến chết mới thôi.

Từ Hành Chi bị hắn nhìn đến xương sống tê rần, trong lúc nhất thời khô nóng khó tả, ngay cả lời cũng quên nói.

Mạnh Trọng Quang ôm y, giọng nói nhỏ xíu cùng với bộ dáng tủi thân đến cực điểm, cực kỳ giống một con chó con: “Sư huynh, huynh lại chạy loạn nữa, sao không ở trong phòng chờ ta về?”

Đôi môi xinh đẹp của hắn uyển chuyển dừng lại trên chóp mũi Từ Hành Chi, dòng nhiệt từ trong miệng hắn thở ra làm mặt Từ Hành Chi đỏ bừng.

Khóe môi lơ đãng chạm vào hồi đêm qua, cùng với “Thỏ nhi gia” mà người da thú vừa nhắc tới, hơn nữa hiện giờ Từ Hành Chi lại bị khí âm của hắn làm ngứa ngáy, quấy nhiễu tâm trí y thành một mớ hỗn độn, chỉ nói ra được một chữ “ngươi”, cổ họng thắt chặt lên xuống.

Mạnh Trọng Quang nở nụ cười.

Nếu nụ cười này nếu được đặt trên khuôn mặt của bất kỳ người bình thường nào, khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ là giả tạo, nhưng rơi vào khuôn mặt của hắn lại quyến rũ đến mức khiến người ta không khỏi ngẩn người: “… Sư huynh đáng yêu quá.”

Bầu không khí giữa hai người vừa mới kiều diễm, Chu Vọng vẫn chưa hết sợ hãi chạy tới: “Từ sư huynh, ngươi có sao không?”

Từ Hành Chi hơi chột dạ, đẩy Mạnh Trọng Quang ra ngoài.

Mạnh Trọng Quang bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau hai bước, nhất thời vẻ mặt như bị tổn thương.

Chu Vọng thấy Từ Hành Chi không sao hết, ngay cả phát quan cũng không lộn xộn, trong lòng yên tâm, lúc này mới nhớ ra chuyện mảnh vỡ chìa khóa, chỉ vào người da thú kêu lên: “Chìa khóa!”

Từ Hành Chi được nhắc nhở thì bừng tỉnh, tránh khỏi ngực Mạnh Trọng Quang, xem tình trạng của người da thú hiện tại như thế nào.

Mạnh Trọng Quang bị sư huynh vứt bỏ, sắc mặt tái xanh, ở chỗ không có người chú ý tức giận dậm chân hai cái.

Vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa Từ Hành Chi sặc ra.

Vẻ đắc ý trên mặt người da thú đã bị đau đớn kịch liệt vặn vẹo đến mức không còn hình người. Bụng của gã bị linh lực bạo tán kia nổ tung một cái lỗ sâu chừng nửa tấc, nhưng linh lực lại không khuếch tán ra, mà bị một luồng linh lực màu đỏ thẫm mạnh mẽ hơn bao bọc trong đó, máu thịt nổ tung thành mảnh, quay cuồng mãnh liệt trong đó.

Với uy thế quay cuồng đó, nếu Mạnh Trọng Quang không ra tay, lúc này căn phòng nhỏ đã bị san bằng thành mặt đất.

Sâu trong hang máu, mơ hồ có thể nhìn thấy một miếng ngọc vỡ đang lấp lánh ánh sáng.

Chu Vọng bất chấp dơ bẩn, lập tức nhặt miếng ngọc vỡ kia lên.

Mưu kế mà người da thú tính toán tường tận đã thất bại, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, bởi vì thân thể khuyết tật, thậm chí ngay cả quay cuồng cũng không làm được.

Gã gào lên một tiếng thê lương: “Cho ta chết đi! Cho ta chết đi! Gϊếŧ ta đi!”

Trong tiếng kêu thảm thiết của người da thú, Mạnh Trọng Quang đẩy Từ Hành Chi và Chu Vọng ra ngoài: “Sư huynh, Chu Vọng, hai người đi ra ngoài đi, cẩn thận gã lại phát cuồng đả thương người.” Ánh mắt của hắn không thể chân thành hơn được nữa, “… Ta sẽ xử lý chuyện còn lại.”

Chu Vọng có được bảo vật mà cô nhóc nhớ thương ngày đêm, không muốn phí lời với người da thú này nữa, mà chỗ này mùi máu tanh nồng nặc, Từ Hành Chi cũng không muốn ở lại đây.

Đợi hai người ra ngoài, ý cười trong mắt Mạnh Trọng Quang biến mất, ánh sáng trong mắt mang theo đao khí, chậm rãi cào qua thân thể người da thú rơi xuống.

Chợt, hắn ngồi xổm xuống, vận động linh lực, thay người da thú khơi thông kinh mạch.

“Yên tâm, ta sẽ giữ lại mạng của ngươi.” Mạnh Trọng Quang đã thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, “… Ngươi sẽ hối hận lần này không nổ chết chính mình.”

Khóe mắt người da thú nứt ra, cổ họng ùng ục, nhưng ngay cả nửa tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.

Khi đi ra khỏi phòng nhỏ, miếng ngọc vỡ nằm trong lòng bàn tay đầy máu của Chu Vọng, cô nhóc không ngừng lấy vạt áo lau nó, giống như một đứa trẻ được kẹo, hiếm khi để lộ nét vui vẻ.

Sau khi ra cửa, cô nhóc nhìn thấy một người, chủ động chào đón, cất giọng gọi: “Mẹ nuôi, cha nuôi đang ở đâu vậy, chúng ta lấy được đồ tốt này!”

Chợt nghe Chu Vọng gọi “mẹ nuôi”, Từ Hành Chi vừa đi ra khỏi cửa phòng nhỏ còn tưởng rằng trong tháp này còn có nữ tử khác, chỉ là y còn chưa gặp.

Nhưng nhìn kỹ lại, y dở khóc dở cười.

Người được Chu Vọng gọi là “mẹ nuôi” là một nam tử, cậu mặc quần áo đệ tử Đan Dương Phong trong trí nhớ của Từ Hành Chi, mong manh vô cùng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bệnh nặng mới khỏi, nhưng cho dù như vậy, vẫn có vài phần nhan sắc.

Nét đẹp của cậu ta không giống Mạnh Trọng Quang, nếu muốn so sánh, khí chất của người trước mắt càng gần giống con hát trong đoàn kịch, nữ tính yếu ớt, dáng người mảnh khảnh.

… Thật sự đáp ứng chữ “mẹ” trong từ mẹ nuôi kia.

Giọng nói của nam tử ấy cũng rất dịu dàng yếu ớt, thoạt nghe ngay cả nam hay nữ cũng khó bề phân biệt: “Là, là gì vậy?”

Chu Vọng đang muốn kể lại chuyện vừa rồi ở phòng nhỏ, nam tử đã lắp ba lắp bắp nói: “Có việc, nếu có việc, vào phòng Tiểu Lục rồi nói sau. Cậu ấy… Trên vai trúng một mũi tên, bị thương không nhẹ, Nguyên, Nguyên sư tỷ đang chữa trị cho cậu ấy.”

Nghe được cái tên Lục Ngự Cửu, trước mắt Từ Hành Chi lập tức xuất hiện thiếu niên quỷ tu mặt búp bê xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ.

Y nhất thời hoảng hốt.

Năm đó, cậu ta vì cứu đệ tử khác môn không hề quen biết, cam tâm bọc hậu, suýt nữa trở thành đồ ăn trong mâm của Phì Di.

Một người như vậy, vì sao lại phạm sai lầm trộm cắp thần khí, bị phạt vào Man Hoang chứ?

Sống với nhau nhiều năm ở Man Hoang, từ lâu mọi người đã tâm ý tương thông, nghe nói Lục Ngự Cửu bị thương, Chu Vọng đâu còn ngồi được, cầm mảnh vỡ bước nhanh về phía một căn phòng.

Nam tử xinh đẹp kia nhìn thấy Từ Hành Chi đi theo phía sau Chu Vọng, cũng không né tránh, chủ động nghênh đón, thẹn thùng chào hỏi: “Ta nghe Khúc sư huynh nói, Từ sư huynh đến, nhưng, nhưng hai ngày trước sau khi ta tìm linh thạch từ Nam Sơn về thì bị bệnh, không xuống đất được, cũng không có… không thể đến gặp huynh. Từ sư huynh còn nhớ ta không?”

Từ Hành Chi: “…”

Y lục tung ký ức của nguyên chủ tìm kiếm bóng dáng của người trước mắt, nhưng cậu ta đã cười trước: “Từ sư huynh… Không nhớ cũng bình thường. Lần cuối cùng, lần cuối cùng ta gặp Từ sư huynh, ta… vẫn còn là một đứa trẻ thích khóc.”

Từ Hành Chi khẽ nhíu mày: “… Ngươi là Đào Nhàn?”

Trong cuộc trò chuyện giữa Từ Hành Chi và Khúc Trì, y đã nghe Khúc Trì đề nhắc đến một người tên là “Đào Nhàn”.

Lúc đó trên mặt y không có thay đổi gì, nhưng trong lòng đã có tính toán.

… “Đào Nhàn” này rất lạ.

Tất nhiên, lời nói và cử chỉ của cậu ta không có gì bất thường, nhưng sự tồn tại của Đào Nhàn lại là một trường hợp đặc biệt.

— Cậu ta không tồn tại trong ký ức của nguyên chủ, cũng không xuất hiện trong quyển sách của Từ Hành Chi.

Cậu ta tựa như đột nhiên xuất hiện, nhưng lại có thể được Mạnh Trọng Quang nạp thành người đáng tin cậy, được thu nhận trong đội ngũ bảy người trong Man Hoang này.

Cái tên lắp bắp ẻo lả này có chỗ nào hơn người ư?