... Này cùng giả thiết Từ Hành Chi đặt ra trong thoại bản giống nhau.Căn cứ theo nội dung Từ Hành Chi suy nghĩ, đám người Mạnh Trọng Quang những năm này luôn luôn tìm kiếm chìa khóa có thể đưa bọn họ ra khỏi Man Hoang.
Man Hoang chỉ có một cánh "cửa" cho phép ra vào, mà chìa khóa Man Hoang, trên đời tổng cộng chỉ có hai cái.
Một cái trong đó, dĩ nhiên là do chủ nhân chính đạo bên ngoài Man Hoang thϊếp thân bảo quản; mà một chiếc chìa khóa khác thì bị người này ném vào Man Hoang, giấu ở nơi nào đó, chính là vì khiến đám tù nhân này không đến nỗi mất đi hi vọng, mà muốn bọn họ tuần hoàn nhiều lần phí công tìm kiếm lại bị dằn vặt tinh thần.
Chuyện liên quan đến chìa khóa, mỗi người nói một kiểu.
Có người cho là chiếc chìa khóa này cũng không tồn tại, chỉ là những người bề trên kia dành cho những tù phạm này một giấc mộng hư huyễn; mà cũng có người cho rằng, chìa khóa có tồn tại, chỉ là bể thành mấy khối, phân tán khắp nơi, nếu muốn thu tập, cực kỳ không dễ, mà so với người trước mà nói, người sau dù sao vẫn còn có chút hi vọng.
Trong giả thiết của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang sau cùng lấy được chìa khóa, đi ra Man Hoang.
Hắn vẫn chưa viết đến đó, cũng không có viết rõ điểm ẩn náu chân chính của chìa khóa, nhưng mà, bên trong thoại bản của hắn có thể thu hoạch thông tin mấu chốt về vài địa điểm có chìa khóa.
—— Phong Sơn, Hổ Khiêu Giản, vùng đất Hẻo Lánh, biển Vô Đầu.
Về phần chìa khóa chân chính của Man Hoang ở nơi nào, liền ngay cả đấng tạo hóa bản thân Từ Hành Chi cũng không biết được nó đến cùng bị ném vào cái xó xỉnh nào.
Trước mắt, Từ Hành Chi biết được lượng lớn tình báo, những gì có thể làm chỉ có hai chữ "kéo dài".
Từ Hành Chi không ghét đám người kia. Bọn họ đều sinh ra dưới ngòi bút chính mình, vận mệnh bi kịch của bọn họ có thể nói hoàn toàn là từ chính mình bịa đặt đi ra, bao gồm Mạnh Trọng Quang.
Cho dù được "thế giới chi thức" nói cho biết hắn là tên đồ đệ tội ác tày trời, dù cho từng một lần bị hắn trói ở trên giường không đi đâu được, Từ Hành Chi đối với Mạnh Trọng Quang cũng không đến nỗi chán ghét.
Nhưng hắn cần phải về nhà.
Phụ thân Từ Tam Thu cùng muội muội Ngô Đồng còn ở bên ngoài, hắn không thể sa vào giữa dòng ảo cảnh liền không trở về.
"Thế giới chi thức" nói lại không rõ lắm, không gϊếŧ Mạnh Trọng Quang, hắn căn bản không ra khỏi thế giới này được.
Lại nói, hắn không ghét Mạnh Trọng Quang, cũng không có nghĩa phải giúp trợ giúp Mạnh Trọng Quang ra khỏi Man Hoang.
Dù sao Mạnh Trọng Quang tính tình bất định, cũng không ai biết hắn sau khi đi khỏi Man Hoang, những người đem hắn tập trung vào Man Hoang, giam cầm mười ba năm sẽ gặp tai ương bao lớn.
Bởi vậy, đối mặt với câu hỏi của Chu Bắc Nam, Từ Hành Chi không nhanh không chậm đánh Thái Cực (*): "Không trách y bảo ta tốc chiến tốc thắng, đem Trọng Quang gϊếŧ chết. Nếu như ta không gϊếŧ, y liền muốn ta cũng ở bên trong Man Hoang tự sinh tự diệt."
(*) Đánh Thái Cực: ý chỉ đấu trí, giằng co qua lại. Thái Cực quyền đánh chậm rãi từ từ, cũng giống như trường hợp hai bên cùng đấu trí, đấu qua đấu lại kéo dài.
Chu Bắc Nam xì một tiếng: "Nhìn thứ ngươi nuôi dạy ra đi, thứ sư đệ nhãi ranh gì đâu."
Từ Hành Chi đáp lễ: "Ngươi nói nhãi ranh, là Mạnh Trọng Quang hay Cửu Chi Đăng a?"
Chu Bắc Nam không khách khí nói: "Hai đứa đều không ra sao."
Có ký ức của nguyên chủ lót nền, Từ Hành Chi cùng người nói chuyện phiếm đều có mấy phần tự tin.
Hắn rất muốn nói Chu Bắc Nam ngươi không phải cũng bị nhốt vào bên trong Man Hoang sao khoe khoang cái rắm, mà Chu Bắc Nam trước đó lại hỏi khó hắn: "Những năm này ngươi là cùng Cửu Chi Đăng sinh hoạt chung một chỗ đi?"
Từ Hành Chi: "... Vì sao phải hỏi như vậy?"
"Hiện tại toàn bộ Phong Lăng Sơn đều thuộc về y, Mạnh Trọng Quang lại bị y ném tới nhà giam, y lẽ nào sẽ cam lòng thả ngươi đi?" Chu Bắc Nam một mặt ám muội liền trào phúng cười, "... Ngươi là cùng y đàm phán thất bại, y mới bức ngươi tới gϊếŧ Trọng Quang đi?"
Từ Hành Chi bị Chu Bắc Nam cười tới nổi da gà khắp người.
Hắn luôn cảm thấy lời nói của Chu Bắc Nam mang thâm ý.
... Mọi người đều là sư huynh đệ, làm sao chính hắn đại sư huynh ngược lại giống như con thỏ già hai sư đệ xui xẻo kia nuôi?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, phỏng đoán này của Chu Bắc Nam cũng không tính là bắn tên không đích.
Để tránh còn phải hao tâm tổn trí bện càng nhiều lời nói dối, Từ Hành Chi liền nhất lao vĩnh dật (*), thuận lời của hắn nói: "Không kém bao nhiêu đâu."
(*) Nhất lao vĩnh dật: giải quyết một lần vĩnh viễn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng liền truyền đến một tiếng vang ầm ầm trầm thấp, tiện đà là gạch bụi đá cát rào rạt rơi xuống đất.
Chu Bắc Nam nhảy người lên, đi xem xét tình huống.
Từ Hành Chi đột nhiên có loại dự cảm đặc biệt không tốt.
Hắn bò người lên, theo hắn đi ra ngoài.
Chu Bắc Nam là du hồn, trực tiếp xuyên thấu cánh cửa đi ra ngoài, mà Từ Hành Chi đi theo phía sau hắn mở cửa, thoáng làm trễ nãi chút thời gian.
Sau khi mở cửa, phát hiện Chu Bắc Nam đứng lại bất động, dự cảm không ổn của Từ Hành Chi như thuyền theo nước mà dâng lên.
Men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, cổ họng Từ Hành Chi mạnh mẽ nghẹn lại.
Cửa không có một bóng người, nhưng mà, trụ đá nguyên bản hoàn hảo chạm trổ hoa văn có một chỗ lõm vào khủng bố hình dáng người, có thể rõ ràng mà nhìn ra vừa nãy nơi đó có người nằm úp sấp, chính diện hướng về cửa phòng.
Kinh khủng hơn chính là, hình người chếch phía trước, còn có năm đạo vết ngón tay trảo cực kỳ rõ ràng.
Dấu ngón tay để lại trên tường, mặt trên đá vụn bay khắp, vừa nhìn liền biết người vừa nghe trộm kia dưới cảm xúc phẫn nộ cỡ nào mới lưu lại đạo vết trảo này.
Suy nghĩ một chút nội dung vừa nãy hai người đàm luận, suy nghĩ một chút tiếng vang kì quái phát ra, suy nghĩ một chút nữa ở bên trong toà tháp này ai sẽ có sức mạnh cường hãn như vậy, không khó suy đoán ra người mới vừa nằm úp sấp ở bên ngoài nghe trộm là ai.
Chu Bắc Nam dùng ngữ điệu rất có đồng tình đối với Từ Hành Chi đang cứng ngác nói: "Nén bi thương."
Từ Hành Chi sớm được "thế giới chi thức" báo cho, chấp niệm của Mạnh Trọng Quang đối với nguyên chủ quá nặng, mà tận mắt nhìn thấy vết tích phát tiết khủng bố này, bắp chân Từ Hành Chi vẫn có chút chuột rút.
Thời điểm Mạnh Trọng Quang tiến vào phòng nhỏ giam cầm người da thú, cốt nữ đang khám và chữa bệnh cho người da thú hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Mạnh Trọng Quang đi vào một không đạp cửa, hai không lên tiếng, mà cốt nữ ngẩng đầu vừa nhìn, trong lòng liền có suy đoán, hỏi: "Ai chọc giận ngươi, tính tình lớn như vậy."
Mạnh Trọng Quang nghiến răng nghiến lợi: "Ta không sinh khí."
Cốt nữ: "Ta thấy ngươi sắp giận điên lên rồi."
Rời khỏi Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang liền đem một bộ mặt lạnh người sống chớ gần bày ra. Hắn đi lên phía trước, dùng chân đạp lên đầu người da thú nằm trên đất kéo dài hơi tàn: "Sư huynh từng căn dặn, đừng để gã chết, gã tại sao vẫn chưa tỉnh?"
Cốt nữ: "... Ngươi đem gã đánh thành như vậy, không phải là muốn khiến gã chết à."
"Gã chẳng lẽ không đáng chết sao?" Mạnh Trọng Quang biểu tình hơi có chút ảo não, "Gã hại ta thất thố, động thủ trước mặt sư huynh, làm hỏng hình tượng của ta trong lòng sư huynh."
Cốt nữ: "..."
Mạnh Trọng Quang dưới chân liền tăng thêm chút lực đạo, nghiền ép sọ não người da thú, cười lạnh nói: "... Gã lúc này coi như tốt số. Nếu gã làm hại sư huynh nửa li thôi, ta nhất định đem xương của gã rút ra xay vụn làm cốc trà."
Cốt nữ cũng không sợ hắn tí nào: "Muốn cho gã sống, ngươi ngược lại trước tiên đem chân lấy ra. Ta không dễ dàng ổn định khí mạch của gã, ngươi lại giẫm thêm một hồi, chút hơi tàn này cũng bị ngươi giẫm tới không còn."
Mạnh Trọng Quang cùng với nàng tựa như cáu kỉnh, một cái chân vững vàng đạp ở trên đầu người da thú, một bộ tư thế ta không rút lui ngươi làm gì được ta.
Cốt nữ cũng không để ý tới hắn, đầu ngón tay nổi lên ánh sáng xanh lục, dọc theo xương sống tựa như bùn của người da thú sờ qua từng cái, tránh không được oán giận nói: "Nếu như hắn chỉ có vết thương da thịt thì thôi, đem thương thế chuyển tới trên người ta là được, nhưng hắn bị thương thành như vậy... Ta chỉ có thể tận lực vì hắn kéo dài tính mạng."
"... Đa tạ."
Khớp xương quanh thân cốt nữ đột nhiên cứng lại.
Nói đa tạ đương nhiên sẽ không phải Mạnh Trọng Quang, hắn trước mặt bọn họ sẽ không thèm khách khí, nếu có thể nghe thấy một tiếng cảm tạ của hắn, trình độ quý hiếm không khác gì cây vạn tuế ra hoa, mộ phần mọc dưa.
Sắc mặt Mạnh Trọng Quang đột nhiên cũng biến đổi một lần, quay đầu nhìn về phía cửa phòng nhỏ.
Từ Hành Chi đứng ở nơi đó, đối với cốt nữ quơ quơ quạt, đưa quyền ra dấu tiếp đón.
Cốt nữ nhanh chóng cúi đầu xuống, mà Mạnh Trọng Quang cũng quay lưng lại, chân ngược lại ngoan ngoãn rời khỏi đầu người da thú, còn đặc biệt có tật giật mình mà cà cà đế giày trên mặt đất. (Jeje: Hự, cute chịu không nổi TT_TT)
Từ Hành Chi tay cầm quạt xếp, chậm rãi bước đi thong thả đến, tự nhiên chào hỏi: "Sư muội khổ cực."
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn chỉ kêu một tiếng sư muội mà thôi, Từ Hành Chi lại phảng phất nhìn thấy một giọt nước mắt từ hốc mắt đen ngòm trống rỗng của cốt nữ.
... Nhưng đồng tử của nàng từ lâu đã không còn khả năng chảy ra nước mắt.
Miệng cốt nữ đóng mở vài lần, một chút thanh âm cũng chưa phát ra, chỉ vùi đầu, vội vã đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Từ Hành Chi, nàng dừng bước lại, do dự nửa ngày, cuối cùng cùng Từ Hành Chi lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp.... Sư huynh."
Từ Hành Chi giơ tay lên đến, sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, không để ý chút nào một thân xương trắng lởm chởm chói mắt của nàng.
Cốt nữ nhịn rồi nhịn, vẫn không thể nào nhịn nổi, nhào lên đem Từ Hành Chi ôm chặt.
Nàng cơ hồ là sợ run gọi: "... Sư huynh."
Từ Hành Chi vốn là quái thai trời sinh, cũng không phải Diệp Công thích rồng (*) gì, nếu như hắn sợ cỗ hài cốt trước mắt này, cũng sẽ không viết ra thoại bản ly kinh phản đạo như vậy.
(*) Nguyên bản là "hảo long đích Diệp Công" (好龙的叶公) được lấy từ câu ngạn ngữ "Diệp Công hảo long" (叶公好龙). Câu ngạn ngữ này có ý chỉ ẩn dụ yêu thích một thứ gì đó, nhưng không thật sự là vậy, thậm chí có thể là ghét thứ đó.
Câu ngạn ngữ này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa của TQ. Diệp Công là một người rất thích rồng, trên đai lưng, bình rượu đều có khắc hình rồng, trang sức trong phòng cũng điêu khắc hình rồng. Hắn thích rồng như vậy, rồng thật trên trời sau khi biết được, liền giáng xuống trước cửa nhà Diệp Công, đầu rồng đáp trên cửa sổ, đuôi rồng kéo dài tới thính đường. Diệp Công nhìn thấy rồng thật xoay người liền chạy, sợ tới mức mất hồn. Theo như câu chuyện này thì ý nghĩa Diệp Công không thật sự thích rồng, hắn chỉ thích những thứ đồ vật giống như rồng mà không phải rồng.
Thời điểm bị cốt nữ ôm chặt lấy, tim Từ Hành Chi đột nhiên biến đến phi thường mềm mại.
Hắn nhớ tới em gái của chính mình Từ Ngô Đồng, cũng thường thường như vậy không hề báo động trước mà va vào bên trong ngực của hắn, ngửa đầu gọi hắn ca ca, khắp nơi không muốn xa rời quấn quýt.
Từ Hành Chi sờ sờ hai má cốt nữ, chuẩn xác mà gọi ra tên của nàng: "Như Trú, ngoan, sư huynh ở đây."
Trước khi biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, Nguyên Như Trú bất quá cũng chỉ là thiếu nữ chưa trải qua sự đời, sau khi thất thố, nàng phục hồi tinh thần lại, cực ngượng ngùng đẩy Từ Hành Chi ra, nhẹ giọng nói: "... Xin lỗi, cộm đau sư huynh."
Đứa nhỏ này quá ngoan ngoãn, tâm anh trai hiền của Từ Hành Chi không khống chế được tràn ra bên ngoài, liền xoa xoa đỉnh đầu nàng, nàng như là xấu hổ, cúi đầu xuống chạy ra ngoài.
Tiễn Nguyên Như Trú đi, Từ Hành Chi liền bước đi thong thả đến bên người Mạnh Trọng Quang, dùng quạt xếp gõ gõ đầu của hắn: "... Sinh khí đi."
Mạnh Trọng Quang cúi đầu giẫm giày của chính mình, không để ý tới hắn.
Từ Hành Chi không nhịn được cười.
Bên trong ký ức của nguyên chủ, tiểu yêu đồng được nguyên chủ nhặt về từ Lệnh Khâu sơn, cùng lão yêu tinh cáu kỉnh trước mắt này hòa vào lẫn nhau, biểu tình buồn bực không cam lòng giống như từ trong một khuôn mà khắc ra.
Mới vừa rồi cùng Chu Bắc Nam đối thoại, Từ Hành Chi dám xác định Mạnh Trọng Quang ít nhất nghe được sáu bảy phần mười, cũng may những câu "tới gϊếŧ Mạnh Trọng Quang" kia, công bằng mà nói cũng không đáng kể, nói ra, ngược lại sẽ không chọc hắn sinh nghi.
Mạnh Trọng Quang đại khái không phải là vì ý đồ chính mình đến đây mà sinh khí, hắn lưu ý, rất có thể là người đưa mình đến.
Từ Hành Chi thử thăm dò hỏi: "Ngươi sở dĩ buồn bực, là bởi vì Cửu Chi Đăng?"
Mạnh Trọng Quang nghe đến ba chữ kia, sắc mặt kịch biến: "Sư huynh đừng nhắc tới tên kia!"
Từ Hành Chi bật cười.
Lão yêu tinh này cũng không biết bao nhiêu tuổi rồi, làm sao nháo lên tính khí tới vẫn cứ ấu trĩ như vậy?
Nếu tình nghĩa sư môn giữa nguyên chủ cùng Mạnh Trọng Quang thật thâm hậu như thế, năm đó liền vì sao huynh đệ bất hòa? Còn là thí sư, còn là vu hại, huyên náo khốc liệt như vậy?
Mạnh Trọng Quang thế nhưng căn bản không cảm thấy hành động lời nói của mình có bao nhiêu ngu ngốc, ba chữ kia hiển nhiên đối với hắn tạo thành kí©h thí©ɧ lớn, hắn nhào vào trong l*иg ngực Từ Hành Chi, hai tay phát lực, đem Từ Hành Chi vững vàng giam cầm trong ngực mình: "Sư huynh, ngươi còn muốn trở lại bên cạnh hắn sao? Ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?"
Mạnh Trọng Quang có được mỹ mạo trắng nõn, có phong thái vương tường sở nữ, tuy nói đứng chung một chỗ, hắn càng cao hơn chính mình chút, mà bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của hắn nhìn chăm chú, Từ Hành Chi vẫn là không khỏi hô hấp cứng lại.
Lại nghe được hắn đặt câu hỏi như vậy, Từ Hành Chi có chút chột dạ.
... Hắn không muốn trở lại bên người Cửu Chi Đăng, hắn chỉ muốn trở lại nơi người nhà mình chân chính ở.
Hắn chỉ có thể ứng phó nói: "... Nói ngớ ngẩn."
"Sư huynh đối với ta bất công..." Mạnh Trọng Quang đem Từ Hành Chi cất vào trong ngực, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu Từ Hành Chi, nhẹ giọng nỉ non, "Sư huynh cùng Cửu Chi Đăng ở bên ngoài vượt qua thời gian mười ba năm, cũng không mang ta theo..." (Jeje: Mang theo anh làm gì, chơi 3P à =.=)
Từ Hành Chi bị hắn ôm tứ chi ngứa ngáy.
Trong ngực Mạnh Trọng Quang có cỗ mùi hương thực vật thanh nhã, không phân rõ là mùi lá trúc hay lá đào.
Mà theo cỗ mùi hương lạ lùng này thấm nhiễm, Từ Hành Chi càng mơ hồ cảm thấy được đầu nặng chân nhẹ, phía sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Sư huynh, không cho phép ngươi rời đi ta." Mạnh Trọng Quang ngữ điệu ôn nhu nói, "... Ta muốn ngươi vĩnh viễn không dám rời đi ta nửa bước."
Tác giả có lời muốn nói:
Từ sư huynh: ... Công việc này không có cách nào làm, ta muốn về nhà.
Trọng Quang mặt ôn nhu: Không được.
Từ sư huynh: Không được thì thôi, kéo y phục của ta làm gì?!
Trọng Quang: Hì hì, moah moah.
Từ sư huynh: ...