Không những bắt cậu gọi là chủ nhân, còn nhìn lén cậu tắm.
[Biếи ŧɦái chết tiệt]
Cánh cửa đóng sầm lại vang lên tiếng động lớn.
[Điểm hảo cảm của Tô Đường -100]
[Cảnh báo! Điểm hảo cảm của người yêu bạn quá thấp, đã đạt đến mức độ chán ghét, xin hãy mau chóng có biện pháp khắc phục càng sớm càng tốt, nếu không có thể không cứu vãn được]
Nhìn nhắc nhở hiện lên, Lạc Uyên hối hận vô cùng, không dễ gì từ làm ruộng mới tăng được chút điểm hảo cảm, trong nháy mắt lại bị trừ rất nhiều. Chỉ là lần này thực sự là do hắn sai, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ tức giận.
Lạc Uyên chột dạ, cố gắng suy nghĩ làm thế nào để xin lỗi dỗ dành được "Người nhỏ".
Hắn hoàn toàn không nhận ra rằng sự hoảng loạn quan tâm như vậy chưa từng xảy ra trước đây, cực kì giống như người khác đang dỗ bạn gái vậy.
Lạc Uyên nhấn nút nói chuyện, gõ một đoạn dài vào ô tin nhắn, chân thành xin lỗi, nhưng sau khi nhấn gửi…
[Người yêu của bạn rất tức giận, từ chối nói chuyện với bạn]
Lạc Uyên nhất thời ngẩn ra, không biết nên làm như thế nào. Hắn rất ít khi đi lấy lòng người khác, khi còn nhỏ hắn đã cố làm hài lòng ba mình, hy vọng được ba quan tâm yêu thương, nhưng sau nhiều lần thất vọng hắn nản lòng, vì vậy hắn đã dựng lên một bức tường dày để ngăn cách chính mình với thế giới bên ngoài, chỉ một mực nâng cao bản thân, khiến mình trở lên ưu tú, một mực học tập làm việc, chỉ giữ quan hệ xã giao với xã hội bên ngoài.
Xin lỗi vô dụng, Lạc Uyên lại sử dụng hành động để biểu đạt sự hối lỗi. Hắn mở cửa hàng bách hóa, không chút do dự nạp tiền và trả tiền mua hàng.
Rõ ràng trước đây có người thề rằng sẽ không bao giờ bị lừa bây giờ lại sảng khoái chi tiền hơn bất cứ ai.
Lạc Uyên mua một vài thực phẩm đắt tiền bởi vì hắn phát hiện Tô Đường rất thích ăn.
Thức ăn bày ra trên bàn, Tô Đường mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, lạnh lùng đi về phía giường, chui vào trong chăn đối mặt với tường.
Lạc Uyên chỉ có thể nhìn thấy một ổ chăn tròn ụ, đối phương tức giận đến một sợi tóc cũng không để lộ ra ngoài.
Lạc Uyên cảm thấy bản thân có hơi điên rồ, đến bây giờ vẫn cho rằng "Người nhỏ" đáng yêu. Hắn lại gõ chữ gửi cho Tô Đường, nói bản thân mình không cố ý, không biết đó là phòng tắm.
Nhưng Tô Đường vẫn không để ý đến hắn.
Lạc Uyên dứt khoát trực tiếp xốc chăn lên, đè lại "Người nhỏ" một lúc rồi dùng sức nhấc cậu ra khỏi giường.
Tô Đường không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên bị treo lơ lửng giữa không trung, hoảng sợ điên cuồng khua tay múa chân, nhe răng múa vuốt, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa kêu to: "Buông tôi ra!"
Lạc Uyên vẫn thờ ơ, vẫn nắm chặt lấy quần áo của Tô Đường, thậm chí còn có xúc động muốn nắm toàn bộ người này vào trong lòng bàn tay.
Chờ cho Tô Đường mắng vài câu, Lạc Uyên mới đặt cậu xuống, gõ chữ nói chuyện: “Chuyện ở phòng tắm cho tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nhưng mà cậu cũng không thể vừa giận là lập tức trốn đi không nghe tôi giải thích. Cậu mà trốn tôi sẽ bắt cậu lại”
Tốc độ đánh chữ của Lạc Uyên rất nhanh, nhưng còn chưa có gõ xong Tô Đường đã giành được tự do, không cần suy nghĩ lập tức vùi bản thân vào trong chăn, cuộn thành một đoàn, còn vì phòng bị Lạc Uyên túm ra mà hai tay bé nhỏ cũng nắm chặt lấy thành giường.
Lạc Uyên thở dài, có chút bất lực, sau đó lại quyết đoán đào người từ trong chăn ra, nhẹ nhàng xách cậu lên đặt ở trên ghế bên bàn, trên mặt bàn bày đầy khắc kim(*) hối lỗi của Lạc Uyên.
(*) tên gọi đồng đồng tiên dùng để mua hàng trong ứng dụng trò chơi.
Tô Đường biết có chạy trốn cũng vô dụng nên không chạy nữa, ngồi thừ ở trên ghế, ôm tay, vẻ mặt tức giận không nói lời nào, cũng không thèm liếc nhìn Lạc Uyên.
Lạc Uyên đẩy đẩy mỹ thực trên bàn đến trước mặt Tô Đường.
Tô Đường đương nhiên ngửi được mùi hương mê người kia, khuôn mặt nhỏ bé đang căng chặt xuất hiện chút dao động, khóe mắt lén lút liếc nhìn, lại liếc nhìn…Cuối cùng vẫn không kìm được đưa tay ra, cầm lấy miếng bánh cắn một miếng, tinh tế mềm mại, hương thơm nồng nàn.
Cậu thỏa mãn nheo mắt lại, vô thức đung đưa đôi chân ngắn ngủn không thể chạm đất của mình.