Lăng Hoa đứng giao lộ.
Đệ tử trong tông phần lớn đều đến Trọng Sinh Nhai thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lưu Hưởng.
"Tiên quân có phải đã đổi ý ." Lăng Đan đứng bên cạnh cười khẽ.
Lăng Hoa đỡ trán: "Nói không chừng, cái tên này chuyện gì cũng có thể làm. sau đó sợ là Lăng Việt sẽ bị hắn chọc tức chết."
Hai người đang trò chuyện.
Cách đó không xa một bóng dáng thiếu niên chậm rãi đi đến, một đường nhìn chung quanh, bên trong mắt phượng tràn ngập hiếu kỳ.
Lăng Hoa liếc mắt thấy liền mất hứng thú.
Ngược lại là Lăng Đan ôi chao cười một tiếng: "Sao ta lại cảm thấy có chút quen mắt."
Người kia mặc một bộ bạch y tóc đen dài đến eo được buộc lên sau đầu, trong tay cần thanh trường kiếm, vạt áo nhẹ lay động theo gió.
Lăng Hoa nói: "Ngươi muốn nói giống Lưu Hưởng đi."
Điều này đâu có gì kì quái.
Năm đó Thẩm Lưu Hưởng cũng là một trong số những người được mệnh danh là phong hoa tuyệt đại, là đệ tử đứng đầu Thanh Lăng Tông, sau khi chiến đấu một trận cùng yêu tộc thì càng nổi tiếng hơn.
Vô số đệ tử tranh nhau noi theo.
ở tu chân giới lúc bấy giờ, bất kể là bội kiếm, phục sức hay là y phục, đều dựa vào những món đồ của hắn mà mô phỏng theo.
Có lẽ tên đệ tử này đã vào tông môn rất nhiều năm rồi, bằng không sẽ không nhớ kỹ dung mạo của Thẩm Lưu Hưởng đến vậy, mô phỏng giống đến tám chín phần mười.
"Đệ tử này cũng quá hâm mộ hắn đi, có điều..." Lăng Hoa không thích, "Bội kiếm thì bỏ đi, đai lưng cũng không nói đến, phá đi thuật dịch dung là xong."
Đầu ngón tay hắn bắn ra, thi pháp muốn phá thuật dịch dung.
Một tia lam quang lướt qua hai má.
Sau đó...
Không có sau đó .
Đột nhiên trên mặt lạnh lạnh, Thẩm Lưu Hưởng lấy tay lau một chút.
Bước thêm được vài bước liền phát hiện người quen, thoải mái vẫy tay: "Ôi chao, Lăng Hoa, ta đến ròi."
Lăng Hoa ngây ra như phỗng.
"Quả đúng là tiên quân. " Lăng Đan bước tới mấy bước, xoay quanh hắn.
"Nhìn vậy vừa mắt hơn nhiều!"
Lăng Hoa phản ứng lại, nắm lấy cánh tay Thẩm Lưu Hưởng đánh giá: "Trước đây có chết cũng không để ta phá thuật dịch dung sao đột nhiên lại thông suốt, ngay cả tai cũng không tắng nữa hạ."
Mặc dù vẫn là một thân bạch y nhưng lại làm cho người khác có cảm giác hoàn toàn bất dồng.
Mái tóc dài buộc lên tóc dài gọn gàng lưu loát, thắt lưng màu đỏ càng là tôn thêm một phần tươi mới xua tan bộ dạng âm u đầy tử khí lúc trước.
Lại thêm dung mạo điệt lệ khiến mọi người không khỏi giật mình, Thẩm Lưu Hưởng của trước đây đã trở lại!
Thẩm Lưu Hưởng đổi tay cần kiếm.
Kiếm này tên là Chiêu Diêu.
Hắn cực kỳ thích cái tên Chiêu Diêu này. Cái tên cũng giống như thanh kiếm vì thế liền đem ra đúng lúc lát nữa lại có thể phát huy được công dụng.
Trọng Sinh Nhai địa thế hiểm trở, cao trên mây, lại nói bên dưới sơn đạo cực kỳ hiển trở lại là vách núi cao vạn trượng.
Thẩm Lưu Hưởng vừa bước lên sơn đạo đã bị doạ đến sắc mặt trắng bệch. Ước chừng đi được mấy nén nhang, lại bất ngờ dẫm lên đất bằng .
Tại chỗ rẽ hắn vịn lan can, cách một lớp sương mù mỏng, nhìn xuống hơn một nữa Thanh Lăng Tông, cảm thán nói: "Tiên gia hướng về nơi tuyệt mỹ , nhưng đáng tiếc nơi này lại có chút vắng lạnh."
Lăng Hoa dừng bước.
Tựa hồ nhớ tới điều gì nặn lên một khuông mặt tươi cười: “lúc cúng mới vào tông môn, ngươi cũng đã nói như thế."
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Lăng Hoa giơ tay lên đặt trên hông so sánh: "Lúc đó đại khái chúng ta cao đến đây, vẫn còn là một hài tử, nháy mắt đã leo đến vị trí tiên quân."
Thẩm Lưu Hưởng cau mày có chút chần chờ hỏi: "Trước đây ta như thế nào."
Lăng Hoa ngửa đầu, nhớ lại nữa ngày mới a lên một tiếng: "Ta cũng có chút không nhớ rõ.”
Dứt lời, hắn nhíu mày: "Có điều ngươi ngưỡng mộ bộ dạng của Diệp Băng Nhiên ta lại nhớ cực kì rõ ràng.”
"Vậy ngươi cần phải nhớ cho kỹ." Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi xoay người. Nghỉ ngơi xong rồi chuẩn bị lên đường "Từ nay về sau cái bộ dạng kia sẽ chỉ còn trong hồi ức."
Lăng Hoa: "Ý gì, ngươi đừng nói ngươi không còn thích tên Diệp kiếm tôn soái khí phá trời nữa nha."
"Soái khí phá trời?"
Thẩm Lưu Hưởng cười nhạo một tiếng, "Không phải chỉ là một tên đầu gỗ chỉ biết dùng kiếm hay sao."
Hắn trừng mắt nhìn Lăng Hoa: "Còn không đẹp trai bằng ngươi."
Diệp Băng Nhiên từ thời niên thiếu đã thành danh. Từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài đại nhất kiếm tu, bây giờ càng là kiếm tôn vạn người kính ngưỡng. Tuy Lăng Hoa là tiên quân, thế nhưng tên tuổi vẫn có chút chênh lệch.
Đột nhiên nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng nói xấu Diệp Băng Nhiên, Lăng Hoa còn chưa từ kinh hãi bình tĩnh lại đã nghe câu tiếp theo, nhất thời liền như mở cờ trong bụng.
"Đáng ghét!"
Lăng Hoa ôm lấy cổ Thẩm Lưu Hưởng, dùng sức xoa xoa đầu của hắn.
"Quả nhiên ta vẫn thích loại người tính tình thẳng thắng như ngươi!"
Hai người là bạn thân, từ nhỏ đã cùng nhau đùa giỡn còn nhau lớn lên. Thế nhưng sau khi Thẩm Lưu Hưởng ái mộ kiếm tôn quan hệ của cả hai liền trở nên xa lạ không ít.
Lần này.
Lăng Hoa cực kỳ vui vẻ, hận không thể nắm mặt bạn tốt mà xoa xoa bóp bóp một hồi.
Ông trời ơi, cuối cùng cũng coi như cái tên lạc đường này đã biết quay lại rồi!
Lúc này, một giọng nói không thích hợp chen vào.
Lăng Đan lúng túng ho khan một tiếng, không nhịn được nhắc nhở: "Trước tiên các ngươi đừng đùa nữa nhìn xem phía trước kìa."
Chỗ ngoặt phía trước chẳng biết từ lúc nào đã đứng đầy người.
Dẫn đầu nam tử dáng người thon dài, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, cặp mắt lạnh như băng nhìn về phía nam tử đang đứng dựa bên trong sơn đạo, cả người tỏa ra hàn khí lạnh như băng.
Hơn phân nửa là đã nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên lúng túng.
Lăng Hoa phẫn nộ thu tay về, sửa sang dung nhan xong, nắm tay ho nhẹ thanh: "Diệp Băng Nhiên, ngươi lại không chịu chờ ở dưới núi lên đây làm gì?"
"Ta dẫn hắn lên. "
Lăng Việt từ phía sau đi ra, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ hờ hững nói thẳng: "Ta lo Thẩm Tiên Quân sẽ đổi ý nên cố ý đến đây tìm người."
cái tay vươn ra cũng dài tới cả trượng rồi đó!
Lăng Hoa thầm mắng.
Lăng Việt gia nhập tông môn muộn hơn so với bọn họ mấy năm. Làm người nghiêm khắc, từ khi ngồi trên vị trí Chấp pháp trưởng lão liền là một bộ lục thân không nhận.
(Lục thân không nhận: Không nhận người thân.)
Cố tình tìm khuyết điểm của hắn nói lý lẽ vẫn không thể trừng trị hắn!
"Cái gì gọi là tiên quân." Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, đi tới trước mặt Lăng Việt, không coi ai ra gì đặt lên vai hắn "Cái danh xưng cũng xa lạ quá rồi vẫn nên gọi là sư huynh đi."
Đối với người đối diện đột nhiên trở nên thân thiện Lăng Việt một chút cũng không biến sắc, trước sau như một lạnh lùng nói: "Tiên quân chức cao, không thể tùy tiện gọi như vậy."
Xem này nề nếp chưa.
Trong sách Lăng Việt lạnh lùng giống hệt đám luật sư. Chấp pháp trưởng lão phải công chính nghiêm minh.
Có điều lại không chút liêm sỉ đến làm nam thứ của Tố Bạch Triệt.
Có lần Tố Bạch Triệt phạm lỗi, hắn cũng không chút lưu tình phạt người đến thương tích đầy mình khiến một đám ngưỡng mộ Tố Bạch Triệt tức đến bất mãn gào thét.
Thẩm Lưu Hưởng liền nổi lên hứng thú với hắn.
Nhấc tay đè lại Lăng Việt đang muốn rời đi, khẽ cười một tiếng: "Không phải ngươi lo ta sẽ đổi ý hay sao. Hiện tại ta chính là muốn chạy trốn ngươi sẽ làm như thế nào."
Lăng Việt sững sờ.
Như là không ngờ tới hắn có thể ở trước mặt mọi người mà nói ra lời vô sĩ đến thế, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ta nhất định không để ngươi chạy trốn."
Thẩm Lưu Hưởng: "Ta đã đạt đến nguyên anh đỉnh cấp."
Ý tứlà cho dù hắn muốn chạy trốn, Lăng Việt cũng bó tay không thể làm gì hắn.
Lúc trước vài tên đệ tử Kiếm Tông đối Thẩm Lưu Hưởng lộ ra dáng vẻ xem thường lúc này liền thay đổi sắc mặt. Lúc trước chỉ nhớ tới người này da mặt dày, không biết xấu hổ, thiếu chút nữa thì quên hắn còn là tiên quân!
à tu sĩ đã bước nửa bước vào Hóa Thần cảnh!
Một vài đệ tử Thanh Lăng Tông đến muộn thấp thỏm đứng phía sau, nhìn đoàn người đang tranh cãi ở phái trước liền thở cũng không dám thở mạnh.
Tình huống gì đây?
Tiên quân, kiếm tôn, Chấp pháp trưởng lão lại ở chung một chỗ!
Sắc mặt Lăng Việt lạnh xuống: "Ngươi muốn làm gì?"
Không phải lúc trước đã nói nhất định sẽ đến chịu phạt sao? Bây giờ lại sợ hãi mà đổi ý. Hắn xem tông quy là trò đùa sao? !
Vài tên đệ tử Thanh Lăng hít vào vài ngụm khí lạnh. Hinh ảnh chấp pháp trưởng lão trong tông môn cực kỳ nghiêm khắc, là người mà đám đệ tử trong tông môn sợ nhất.
Thẩm Tiên Quân lại tỉnh bơ mà chọc giận hắn, tuyệt đối đừng để bị va lây a!
"Rất đơn giản." Thẩm Lưu Hưởng làm như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Lăng Việt. Hướng hắn chớp mắt vài cái cười nói: "Ngươi ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư huynh ta liền đàng hoàng đi lãnh phạt."
Biểu tình giận dữ của Lăng Việt nhất thời cứng đờ.
Cái yêu cầu gì đây?
Còn tưởng hắn lại muốn yêu cầu những thứ không thể chấp nhận chứ.
Hắn vừa hé miệng liền cứng họng.
Thẩm Lưu Hưởng ngoẹo cổ, mặt mày cười khanh khách mà nhìn hắn. Nếu nhìn gần còn có thể nhìn thấy mỗi tất da thịt trên mặt hắn đều nhẵn nhụi trắng như tuyết. Tinh xảo đến không chút tỳ vết chút nào.
Lăng Việt chạm phải hai mắt hắn liền vội vàng dời tầm mắt đi.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, hai má không hiểu sao lại nóng lên, thật lâu sau mới ỉu xìu gọi một tiếng: "Sư huynh..."
Này thanh kêu biệt nữu, lại có chút bất đắc dĩ mà lại không thể làm gì khác.
Thoáng nghe trong đó còn có chút oan ức.
Các đệ tử đứng phía sau nhìn nhau mà sừng sờ.
Này, chuyện này nghĩa là chấp pháp trưởng lão lãnh khốc vô tình của bạn hắn. Lại có bộ dạng một tiểu hài tử đáng thương bị bắt nạt? Ruốc cuộc là chuyện gì đang sảy ra!!!
Thẩm Lưu Hưởng nghe được hai chữ Sư huynh này liền hài lòng, phảng phất trong nháy mắt tăng không ít bối phận.
Hắn lập tức chếch người hướng một bên đi tới Diệp Băng Nhiên bị ép xem một màn ‘Thanh Lăng Tông sư huynh đệ’ tình thâm tay áo bào giương ra, "Diệp Kiếm Tôn, mời, nghe nói ngươi không thể chờ đợi nhìn ta bị phạt chưa gì."
Diệp Băng Nhiên cụp mắt.
Mới mấy ngày không gặp, người trước mặt thay đổi rất nhiều, vẽ ngoài không chỉ thay đổi cực lớn, điểm khác biệt nhất chính là thái độ đối với hắn.
Trước đây thì hận không thể dính sát, trong đôi mắt ấy chỉ có mình hắn.
Hiện tại, cặp kia mắt phượng nhìn hắn nhẹ như mây gió, tựa như nhìn một người xa lạ.
Không, không đúng, lại còn có thêm một chút ý bài xích.
Diệp Băng Nhiên không rõ vì sao.
Mà liếc thấy sợi tóc kết trên tóc Thẩm Lưu Hưởng, trong nháy mắt chút nghi hoặc này đều tan thành mây khói.
Thì ra là giả bộ quái dị.
Chẳng qua cũng chỉ là một chút thủ đoạn hấp dẫn hắn chú ý mà thôi.
Ngu xuẩn lại tẻ nhạt.
Diệp Băng Nhiên vung tay áo bào, dáng người kiên cường đi ở phía trước, đám đệ tử Kiếm Tông cùng hắn đến đây thấy thế đuổi sát theo sau.
Đám người Thanh Lăng Tông cách đám người đó một khoảng.
Có người thấp giọng nói: "Thấy Thẩm Tiên Quân đột nhiên không mô phỏng theo Tố chân nhân, ta lại có chút không quen. Nói thật, ngoại hình đẹp như vậy tại sao lại muốn mô phỏng theo người khác cơ chứ."
"Vì muốn lấy lòng kiếm tôn chúng ta chứ gì, ta nói hắn còn có thể nghĩ ra trò gì, tất nhiên là... Là đầu gỗ!"
"Hắn vẫn còn mặt mũi để nói những lời này? quên mất trước kia là ai dính như keo dám chó đuổi cũng k đi đi."
Diệp Băng Nhiên quay đầu lại: "Ngậm miệng."
Khuông mặt hắn nghiêm túc khiến đám người sợ tới mức muốn cấm ngôn.
Kiếm tôn của bọn họ từ trước đến giờ đối với người ngoài đều là một bộ lãnh ý, thế nhưng lại cưc kỳ bảo vệ đám tiểu bối trong phái, nếu không thì lần này đến Thanh Lăng Tông cũng sẽ không tiện tay dẫn theo bọn họ đi mở mang kiến thức.
Dù là như vậy, ở những nơi nghiêm túc thì tuyệt không hàm hồ.
Tự ý thảo luận về chuyện của tiên quân, quả thực là cực kỳ không nên.
Đệ tử của Bắc Luân Kiếm Tông cũng biết rõ lễ này, nhưng trong lòng bọn họ đều có chút chán ghét đối với người tên Thẩm Lưu Hưởng này.
Đại khái giống như củ cải trắng nhà mình được người trong thiên hạ để ý lại bị một tên đầu heo miệng chảy đầy nước miếng coi trọng. tuy rằng không cần lo lắng cho an nguy của củ cải trắng thế nhưng cái tên đầu heo này suốt ngày cứ lúc ẩn lúc hiện, dù là ai đều cảm thấy chán ghét.
Cho dù kiếm tôn bọn họ cô độc cả đời.
Cho dù đối với người nào động tâm, cũng tuyệt đối không thể là Thẩm Lưu Hưởng.
Hắn không xứng!
Đỉnh Trọng Sinh Nhai đỉnh một mảnh đất trời rộng lớn.
Lúc này lại cực kỳ rộn ràng, các đệ tử hoặc đứng hoặc ngồi, phân tán chung quanh.
Sau khi Lăng Kim Diệp truyền tin tức cầu cứu sư tôn, bị Lăng Hoa một cước đá đến đây. "Lo chuyện bao đồng, ngươi cũng dám ngông cuồng bàn luận sư thúc ."
Hắn nhìn bốn phía xung quanh.
Trong đám người đông nghìn nghịt hắn không thấy Chu Huyền Lan mà lại thấy một bóng người khác.
"Mạc Sơn, ngươi cũng tới."
Thiếu niên một bộ thanh y, bên hông buộc một miếng ngọc đương quy, trên mặt toàn là ý cười: "Còn phải báo việc này lại cho sư tôn nên có chút chậm trễ."
Sư tôn của hắn là Lăng Dạ.
Hiện tại chính là tông chủ của Thanh Lăng Tông.
"Ban nãy trên đường đến đây ta có nhìn thấy Huyền Lan." Trên đầu Lăng Kim Diệp không biết từ lúc nào rơi xuống một chiếc lá trúc, Lăng Mạc Sơn nhìn thấy, tiện tay giúp hắn lấy xuống, "Lại trồn trong rừng trúc lười biếng, bị Hoa tiên quân nhìn thấy, nên phạt ngươi."
Lăng Kim Diệp nghĩ đến liền rùng mình: "Mới vừa rồi Huyền Lan bị Thẩm Tiên Quân mang đi, ngươi có nhìn thấy hắn không."
Đầu ngón tay Lăng Mạc Sơn xẹt qua vân lá trúc, ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười: "Trước đây không phát hiện, hắn cùng với sư thúc ngươi lại là thầy trò tình thâm như vậy."
Thẩm Lưu Hưởng cùng Lăng Dạ đều là đệ tử dưới trướng Ngũ Uyên tiên nhân.
Hắn vẫn luôn gọi sư thúc.
Lăng Kim Diệp nghe thấy thì choáng váng, đang muốn truy hỏi lại thấy Chu Huyền Lan xuất hiện.
Bên hông lại nhiều hơn một món đồ đó là cái túi nhỏ kia.
"Cái túi này giá trị cũng không nhỏ nha " Lăng Kim Diệp hiếu kỳ nói: "Từ đâu tới a."
Muốn phân biệt cái túi trữ đồ này tốt hay không, thì nhìn xem cái văn ấn được thêu trên đó, cái này hoa văn rất nhỏ đường nét lại rõ ràng, nhất định không phải vật bình thường.
Chu Huyền Lan cũng không che giấu: "Sư tôn đưa."
Lăng Kim Diệp trợn mắt: "Bên trong chứa gì."
Hắn nói xong, tựa hồ ý thức được mình hỏi như vậy có chút không thích hợp, cười ngây ngô gãi gãi đầu.
"Không biết, " Chu Huyền Lan cúi đầu ánh mắt xem xét đánh giá, ngón tay hơi động liền đem cái túi tháo xuống, "Sư tôn nói bên trong là gia sản hắn tích lũy nhiều năm."
Lăng Kim Diệp thán phục: "Kia, trong đó có biết bao nhiêu bảo bối a!"
Trong ánh mắt lấp lánh vẽ khao khát.
"Thẩm Tiên Quân cũng quá hào phóng rồi, đối với ngươi thật tốt! Nào giống sư tôn ta, chỉ đưa cho ta hai bầu rượu liền đem ta đuổi đi."
Lăng Mạc Sơn cũng cực kì cảm thấy hứng thú: "Gia sản của sư thúc, thật khiến người khác hiếu kỳ nha" Hắn híp mắt cười cười nói.
"Đồ sư thúc tặng đều là bảo vật của Diệp Kiếm Tôn, không có món nào mà không phải là pháp khí cao giai, tuyệt phẩm linh đan, kỳ trân dị bảo cũng nhiều không kể xiết, bàn luận gốc gác, hắn là những món mạnh nhất trong Thanh Lăng Tông đi."
Chu Huyền Lan chần chờ một lát.
Mở túi ra thò tay vào.
Biểu tình lập tức trở nên kỳ quái.
Lăng Kim Diệp không thể chờ đợi được nữa nói: "Làm sao vậy, nhiều bảo vật lắm ư? ! A a a, thật làm cho người khác hưng phấn! Ta còn chưa từng thấy pháp khí cao cấp bao giờ đâu, đúng rồi đúng rồi, có tuyệt phẩm linh đan hay không, nghe nói loại linh đan này có ý thức tự chủ, nhỡ lát nữa nó bay ra thì làm sao!"
Nửa ngày.
Rốt cuộc Chu Huyền Lan cũng cầm được một món.
Hắn rút tay về, mở ra.
Một khối linh thạch óng ánh long lanh sáng lấp lánh trên lòng bàn tay hắn.
"..."
Suốt đời tích lũy? Toàn bộ gia sản? Một chút tâm ý?
Vị sư tôn này đúng là!