Chương 14: TG1

Sau khi mang Mẫn Duệ Gia say khướt từ thư viện về khách sạn, thì thể xác và tinh thần của người đại diện cùng Chu Tiểu Miêu đều mệt mỏi, người đại diện là cơ thể, Chu Tiểu Miêu là trái tim.

Người say rượu không nói đạo lí, vừa vô lại vừa không biết xấu hổ, Chu Tiểu Miêu bị quấn lấy đến mức gần như hồn lìa khỏi xác, dọc đường, Mẫn Duệ Gia đưa ra rất nhiều yêu cầu khiến mọi người nghi ngờ nhân sinh. Cái gì mà tay trong tay cùng nhau bước đi, còn không cho cậu nói chuyện cùng người đại diện, càng không cho người khác chạm vào cậu.

Đột nhiên Chu Tiểu Miêu cảm thấy bản thân mình giống như món đồ chơi mới mà Mẫn Duệ Gia vừa có được, đang trong giai đoạn mới lạ, không thể cho bạn nhỏ khác chạm vào.

Về phần vì sao Chu Tiểu Miêu lại có suy nghĩ như vậy... Lần thứ N, cậu đẩy bàn tay của đối phương đưa ra, Chu Tiểu Miêu không còn sức lực để nổi giận, trên đường đi hết vò đầu đến bức tai, lại nghiêng người để hôn là có cái quỷ gì? Nếu có người nhìn thấy cậu cũng không sao, nhưng hắn đã là người nổi tiếng, nếu có người viết thông cáo báo chí, thì có nghĩa là hắn sẽ được lên hot search.

Ở trong phòng nhìn chằm chằm một lúc, Chu Tiểu Miêu đã cảm thấy mệt, mà đối phương vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngủ, lại nghiêng đầu nhìn người đại diện trước mặt, bĩu môi nói: ""Để tôi đi như đã hứa được không?”

Người đại diện cũng sầu muộn, lòng vòng nói: ""Các người còn chưa ăn cơm chiều không thấy đói sao, tôi đi gọi thức ăn, có muốn ăn gì không?”

“Hải sản, cảm ơn!" Đôi mắt của Chu Tiểu Miêu lập tức sáng lên, nói thêm: ""Tôm nõn, cua cá thịt gì cũng được, tôi không chọn!""

""... Được."" Người đại diện gật đầu, lại nghĩ đến vài món thức ăn yêu thích của Mẫn Duệ Gia, bắt đầu cúi đầu xử lý những rắc rối hôm nay của Mẫn Duệ Gia, cũng may khách sạn ba ngày hai đêm này là công ty bỏ tiền ra, thân là ông chủ lớn nói chuyện đúng là vẫn có tác dụng hơn, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì không được lộ ra ngoài, tất nhiên đều có thể khống chế được.

Mẫn Duệ Gia bởi vì đang ngồi bên cạnh Chu Tiểu Miêu nên rất yên tĩnh, hắn xoa xoa đầu mình, thực ra say rượu chỉ là bề ngoài, trước đó đã say, dọc đường có gió mát thổi qua, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hắn thản nhiên nhìn người đại diện ở phía đối diện, đến khi đối phương cảm giác có gì đó nhìn qua đây, hắn lại nháy mắt một cái.

Người đại diện ghét bỏ và đuổi đi. ""...""

Tự mình mở nhạc chuông điện thoại di động lên, người đại diện nhận cuộc gọi, ung dung đứng lên, vừa cầm điện thoại vừa nói: ""Sao? Có chuyện gì sao? Tôi đang ở khách sạn, cậu đang ở đâu? Bây giờ sao? Đã xảy ra chuyện gì...""

Lẩm bẩm nói nói một mình, người đại diện rời đi với gương mặt ảm đạm, buồn bã đi vào phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc, lần này, anh ta thực sự tin tưởng anh Giản sẽ lộ diện!

Rầm, tiếng đóng cửa, bàn tay Chu Tiểu Miêu cứng đờ tại chỗ, có chút trợn mắt, tình tiết vở kịch này có chút không đúng, chết tiệt, đặt cậu cùng một chỗ với nam chủ say rượu này, người đại diện ơi không phải anh đã quên điều gì đấy chứ?

Ban đầu anh hứa chỉ cần đưa người đến khách sạn, thì đồng ý cho tôi rời đi mà? Tại sao cuối cùng ngược lại chỉ còn mình tôi bị nhốt ở đây, anh lại bỏ đi mất?

Chu Tiểu Miêu nghiêng đầu liếc nhìn Mẫn Duệ Gia, đối phương cũng lẳng lặng nhìn cậu, khóe môi mang theo nụ cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt.

""Cười, cười cái gì! Chu Tiểu Miêu bực bội gạt tay hắn đi, cảnh báo: ""Tôi đã nói đừng động tay động chân với tôi, nếu không tôi sẽ cắn đấy!""

Mẫn Duệ Gia nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cậu liền bật cười, ánh mắt dịu dàng: ""Cắn đi? Miễn là em quan tâm tôi một chút, thì có cắn thế nào cũng được.""

Chu Tiểu Miêu cảnh giác liếc hắn một cái; ""Tôi không tin anh, cái đồ lưu manh, nếu lúc đó anh cắn lại tôi thì sao?""

""Đúng là thông minh."" Mẫn Duệ Gia nhẹ giọng dỗ dành cậu: ""Vậy bây giờ tôi cam đoan sẽ không cắn lại, em cắn đi.""

Ánh mắt Chu Tiểu Miêu lập tức sáng lên, thực ra cậu đã chuẩn bị ra tay, nói cho cùng người này hết sức bá đạo, vẫn luôn muốn ức hϊếp cậu... hừ!

Suy nghĩ một lúc, Chu Tiểu Miêu vẫn kéo tay hắn qua hung hăng cắn một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Mẫn Duệ Gia ngồi im không nhúc nhích, bởi vì trong đôi mắt say đắm của hắn tràn ngập ánh sao: "Thử cố gắng hiểu tôi, được không? Tôi thật sự rất thích em, chỉ cần là em muốn, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cho em...""

Suy nghĩ một chút, hắn nhịn không được nghiêm túc nói: ""Tôi cũng không ghét bỏ nếu em ăn nhiều, em muốn ăn hải thì ăn hải sản, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.’’

Chu Tiểu Miêu có chút xấu hổ: “Tôi không ăn được nhiều, anh nói giống như tôi tham ăn lắm vậy.’’