Chương 11: TG1(11)

Người giám sát là diễn viên cùng đoàn phim với nữ chính, tên là Lưu Hiệt, anh ta cười nói: “Đương nhiên không phải bắt các ngươi trực tiếp ăn ớt, chỉ là một ít đồ ăn cay mà thôi.”

Nói, anh ta vỗ vỗ tay, ngay lập tức người của tổ tiết mục bênh ra một loạt những món ăn đỏ rực, có chân gà, cổ vịt ướp ớt cay, cũng có nồi lẩu đỏ rực đang sôi ùng ục, còn có gà tây ướp ớt nổi tiếng gần đâu, cùng đống đồ ăn vặt được đánh dấu cay siêu cấp.

Chu Dương: “…… Chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này đi QAQ”

“Đừng đừng đừng, mãi mới chờ được hai người, hai người đi rồi tôi làm sao bây giờ!” Lưu Hiệt giải thích nói: “Thật ra nhiệm vụ rất đơn giản trong nửa tiếng đồng hò học được cách làm cà phê trứng thôi, nếu nhiệm vụ thất bại còn được thử lại, cậu yên tâm, tay nghề chủ tiệm rất giỏi, không phải sợ thất bại.”

Chu Dương: “……”

“Tôi học với em, đừng sợ.” Mẫn Duệ Gia xoa đầu cậu, sau xác định một ít chi tiết, mới kéo Chu Dương đi tìm chủ tiệm học tập, may là cà phê với sữa bò đều đã chuẩn bị xong, bọn họ chủ yếu là học vẽ.

Biết là phải chú ý kĩ xảo nhưng kể cả nhìn chủ tiệm vẽ rất điêu luyện, nhưng đến khi tự làm thì vẫn như cũ hoàn toàn không giữ được tách cà phê nghiêng đúng góc, thời điểm rót vào, rót mãi cũng không ra được hình gì do không nắm bắt được liều lượng.

Chu Dương với Mẫn Duệ Gia nhất thời luống cuống tay chân, trong nửa tiếng đã pha hỏng ba tách. Chu Dương không nắm bắt được gì, mỗi lần vừa bắt đầu đổ sữa vào đã hỏng, tuy rằng Mẫn Duệ Gia tốt một chút, nhưng đối với việc rót sữa vào vẫn chưa năm chắc, còn chưa vẽ hình, cái ly đã đầy, cuối cùng hết nửa tiếng, hai người khiêu chiến thất bại, mỗi người ăn ba cái chân gà.

Chu Tiểu Miêu ngồi trên ghế sống không còn gì để luyến tiếc, cay đến hoài nghi nhân sinh, vì sao loài người lại có thể tạo ra đồ ăn cay đến như vậy, chịu được thật ư? Dạ dày còn ổn không đấy?

Cậu căn bản không khép miệng được, Chu Tiểu Miêu há miệng hút khí giảm bớt cảm giác cay, lưỡi tê, miệng càng bị đỏ hết lên, hơi hơi sưng.

Mẫn Duệ Gia hơi nhíu mày, cũng không ăn hết nổi chỗ này, nhìn đống đỏ rực phía trước là biết cay đến tê tái, không nghĩ tới tổ chương trình ác đến vậy…

Hắn đưa đồ uống mà tổ tiết mục đã chuẩn bị từ trước cho cậu, mỗi người một ly, cố gắng giảm vị cay, giờ đã là cuối mùa thu mà vẫn bị ra một thân toàn mồ hôi!

Chu Dương đánh mất ý chí chiến đấu: “Hay chúng ta bỏ nhiệm vụ này đi. Đi đi đi, thà uống rượu còn hơn!”

Lưu Hiệt: “Gì vậy? Đừng đi mà, có thể thương lượng một chút mà, hai người đi rồi không có ai tìm được đến đây thì sao?”

“Có thể.” Chu Dương quay đầu lại nghiêm túc nói: “Anh ăn một cái chân gà cay tôi sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Lưu Hiệt mới nãy đề cử chân gà nhiệt tình bắt đầu chần chờ, thấy cái bát trặng đựng đầy chân gà cùng nước sốt màu đỏ với quả ớt nổi lềnh phềnh.

“Tôi sẽ ăn thử một ít…” Lưu Hiệt không đủ tự tin, nhưng mà đây là đồ ăn này mình đề cử, cũng không thể ghét bỏ được, vì thế dùng muỗng vớt một cái, đeo găng tay dùng một lần cắn một miếng nhỏ.

Chu Tiểu Miêu gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Sắc mặt Lưu Hiệt như thường đem chân gà để xuống, nhả ra, thấm thía nói: “…Hai người đi đi!”

“…”

【 hệ thống: Ha ha ha ha ha 】

Chu Tiểu Miêu: Ngươi cười gì mà cười, ta bị cay thành bộ dáng này cậu còn cười tôi QAQ

【 hệ thống: Đúng rồi :) 】

Chu Tiểu Miêu giận: Chúng ta còn có thể làm bằng hữu ư!

【 hệ thống: Hừ, tôi là đồ xấu xa, đồ xấu xa không cần bằng hữu: ) 】

Chu Tiểu Miêu tức đến khóc: Hệ thống sao vậy, mau trả hệ thống trước kia trả lại cho ta [ khóc lớn.jpg]

【 hệ thống: Tôi phải tự cứu: ) 】

Chu Tiểu Miêu:……

Cậu bĩu môi, nắm mép áo, vô cùng đáng thương nói: “Chúng ta đi thôi, tôi bỏ nhiệm vụ này QAQ”

Mẫn Duệ Gia trấn an nắm lấy tay lắc: “Đừng lo, tôi đoán nhiều nhất là ba lần nữa tôi có thể làm được.”

“Nhưng mà cay quá, người bình thường ăn như vậy dạ dày chắc chắn sẽ tổn thương.” Chu Dương khuyên nhủ: “Hay thôi bỏ đi, thật sự, tôi không muốn một chút nào.”

“Đợi một lát.” Mẫn Duệ Gia vẫn kiên trì như cũ, ánh mắt vẫn luôn quan sát chủ tiệm đang bận rộn trong bếp, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động, sau đó cân nhắc.

Chu Tiểu Miêu sống không còn gì luyến tiếc, bắt đầu lẩm bẩm: “Sớm biết tổ tiết mục tổ ác độc như vậy tôi đã không tham gia.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía camera vẫn đang quay mình: “Đến đây, nói cho tôi tên đạo diễn của mấy người, về sau tôi chủ động tránh, cảm ơn!”

Người quay phim không nói gì, chỉ là quơ camera tỏ vẻ mình muốn giữ gìn uy nghiêm của đạo diễn, không nói.

Vì thế, Chu Tiểu Miêu chỉ có thể tiếp tục ôm cà phê phát ngốc. Mà người bên cạnh bắt đầu chuẩn bị khiêu chiến lần thứ hai.

Chu Dương đi qua đi lại bên người hắn, so với đương sự còn khẩn trương hơn, nhỏ giọng cổ vũ hắn cố lên, nam chính làm vậy coi như đang giúp mình, còn đối đầu với phản diện để sau, lát nói sau!

【 hệ thống:……】

Lần thứ hai vẫn còn một tí nữa mới thành công nhưng mà sự tiến bộ của Mẫn Duệ Gia mắt thường cũng có thể thấy, ngay cả chủ tiệm cũng bắt đầu khen Mẫn Duệ Gia, cảm thấy hắn rất thông minh.

Vì thế phạt ăn một gói đồ ăn vặt lại tiếp tục ra trận.

“Anh thấy có sao không, dạ dày còn ổn không?” chân ngắn Chu Tiểu Miêu tiếp tục vòng quanh hắn hỏi, cảm thấy nam chính đáng kính nể, nãy ăn chân gà môi còn chưa sưng, có thể thấy đồ ăn vặt này chắc chắn càng cay hơn, ngoại trừ môi hơi sưng thì biểu tình không biến hóa gì, thật sự rất đỉnh.

Mẫn Duệ Gia lắc đầu, đầu lưỡi gần như tê tái, cay đến mức sắp không kiểm soát được nước miếng, nhưng vì bảo trì phong độ trước mặt người mình thích, hắn tuyệt đối sẽ không để những người khác phát hiện!

Lần thứ ba là vẽ một hồ ly nhỏ, tay Mẫn Duệ Gia giữ chắc tách, rót sữa từ từ vào cà phê. Tuy rằng tay nghề vẫn chưa thuần thục nhưng cuối cùng cũng thành công vẽ ra.

Còn lại là một vài chi tiết nhỏ, đầu tiên lấy thìa cho sữa vào định hình tai, sau đó lấy thìa di tạo độ nhọn cho đuôi. Cuối cùng lại dùng lấy tăm để làm mắt, miệng. Cuối cùng cũng xong!

“Oa! Thành công!!!” Chu Tiểu Miêu nháy mắt nhảy lên, hoan hô một tiếng, so với người làm ra còn vui hơn.

Mẫn Duệ Gia cười đón lấy cậu, dù trước đó dùng thủ đoạn nhưng giờ hắn chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy ngọt ngào, cảm xúc trong gần như không che giấu được.

Hắn phát hiện, mình thích nhất, là khi thấy đôi mắt cậu lóe sáng nhào tới mình—— chủ động, nhiệt liệt, trong mắt chỉ có mình!

Hai người dưới sự nỗ lực của Mẫn Duệ Gia, thành công lấy được hộ chiếu, Chu Dương bừng bừng hứng thú mở ra nhìn, dẩu miệng trong nháy mắt, là Tiền Mục!

“Biết ngay là kịch bản của các ngươi không tốt lành gì!” Chu Tiểu Miêu chỉ vào cameras, quay đầu lại tố khổ với công thần: “Anh Gia anh Gia, của Tiền Mục, bây giờ làm sao?”

“Em nghĩ bây giờ phải làm gì thì làm.” Mẫn Duệ Gia còn đang uống, ánh mắtđặt trên ly cà phê duy nhất mình làm thành công, cuối cùng đẩy đến trước mặt Chu Tiểu Miêu: “Uống thử.”

“A!” Chu Tiểu Miêu không tim không phổi cầm lấy tách cà phê uống mấy ngụm, dùng lưỡi nhỏ liếʍ khóe môi, “Cũng không tệ lắm.”

“Đúng không.” Đợi lát nữa mình nếm thử say vậy.

Khi hai người chuẩn bị xuất phát, đột nhiên Chu Tiểu Miêu nhớ tới, nãy mình đã gạch Tiền Mục một vạch, không sai cậu nhỏ mọn như vậy đấy. Mặc kệ, Phải cho anh ta ăn đống này mới được! Hộ chiếu của anh ta do Mẫn Duệ Gia cùng mình lấy được╭(╯^╰)╮

Vì thế Chu Tiểu Miêu kéo ba lô, nhét hết đồ ăn vặt vào ba lô, cảm thấy mỹ mãn mới cùng Mẫn Duệ Gia rời khỏi.

Sau khi ra khỏi phòng bếp, Mẫn Duệ Gia ra hiệu bảo cameras rời đi một lúc, đưa ba lô của hai người cho họ cầm hộ, kéo Chu Tiểu Miêu vào WC.

“Anh muốn đi WC sao? Anh đi thì đi đi kéo tôi làm gì!” Chu Dương bất mãn giãy giụa.

Im lặng đẩy cậu vào một gian, đóng cửa, khóa cửa, động tác lưu loát liền mạch.

“Anh anh anh muốn làm gì!” Chu Tiểu Miêu cảnh giác co vào một góc, “Nếu anh còn xằng bậy nữa thì tôi sẽ gọi người!”

“Vừa nãy em nói vị cà phê không tệ, tôi muốn nếm thử.” Anh mắt Mẫn Duệ Gia nặng nề, cuối cùng vẫn mất kiểm soát. Hắn không che giấu cảm xúc nữa, giống như núi lửa phun trào, cả người trở nên nóng hơn.

“Anh bị bệnh tâm thần à, ở WC đòi uống cà phê, anh đây là dở người —— ưm!” Mẫn Duệ Gia trực tiếp hành động, dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ thích lải nhải kia.

Lần này không giống với lần trước chạm vào tách ra luôn, hắn đưa lưỡi vào luôn, đưa thẳng vào khoang miệng, dùng sức mυ"ŧ thịt mềm trong miệng cậu, dây dưa với cái lưỡi mềm mại, nhấm nháp từng chút một chiếc lưỡi đang cố trốn tránh kia, nhấm nháp hơi thở thuộc về người trong l*иg ngực.

Thân hình cao lớn, bao bọc con mèo nhỏ khiến nó không còn đường chạy thoát, , hắn ôm chặt lấy, dù cho mèo nhỏ để tay trước ngực hắn giãy dụa cũng không chốn nổi.

Vì thế, hắn không bực bội, động tác chậm lại, bắt đầu ôn nhu, từng hút từng chút trấn an mèo nhỏ, tay ban đầu đặt vòng qua eo bắt đầu không chịu an phận bắt đầu di chuyển xung quanh, cuối cùng vẫn không có quá đáng, chỉ vỗ về trấn an trong người l*иg ngực, như đang trấn an mèo nhỏ ngốc.