Chương 9

Bà ta cúi người kéo nàng ta đang quỳ lên, dịu dàng nói: "Đại tiểu thư, con nói gì vậy? Trước đây ta không tốt, chỉ là thấy con còn nhỏ, có thể bị kẻ hầu người hạ lừa gạt, nên ta mới nghĩ đến chuyện giúp con giữ của hồi môn mà phu nhân để lại."

"Di nương!" Mạo Lạc cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Con nào có coi trọng mấy thứ lộn xộn đó chứ? Đều phải làm phiền di nương vất vả. Trong lòng con, con đã sớm coi người như nương ruột rồi, con có thể gọi người là nương không?"

Lâm di nương: "!!!"

Hôm nay là ngày hội bánh nướng mua một tặng hai à? Ôi trời, bà ta sắp bị bánh nướng lớn đập choáng váng rồi!

"Tất nhiên rồi, Nguyệt Nhi, ta cũng luôn coi con như con gái ruột của ta vậy." Lâm di nương quá đỗi vui mừng, nhất thời không kìm chế được, móng tay dài sắc nhọn vô tình đâm vào tay Mạo Lạc.

Mạo Lạc cố nén đau, mỉm cười e thẹn: "Nương, nói thật với nương, con luôn cảm thấy nương đối xử với con còn tốt hơn cả nương ruột. Trước đây con tính tình ngang bướng, không chịu gần gũi nương nhiều. Nhưng nương cứ yên tâm, từ nay con sẽ ngoan ngoãn, trở thành đứa con gái hiếu thảo. Con tin nương trên trời nhìn thấy cũng sẽ... ưm!"

Mạo Lạc vừa định thề thì cổ họng giống như bị gì đó chặn lại, nghẹn ứ không nói nên lời.

Nàng ta vô thức quay sang nhìn, không khỏi trợn tròn mắt - chuyện này, nữ chính ban đầu sao vẫn còn chưa chết?

Lâm di nương bên cạnh nhìn theo mắt của nàng ta, nhưng bên cạnh chiếc gương đồng chỉ có không gian trống rỗng, chẳng có gì cả.

Bà ta bối rối đẩy Mạo Lạc: "Nguyệt Nhi, sao vậy? Con nói gì đi!"

Vì quá đỗi kinh ngạc, cổ họng Mạo Lạc nghẹn lại khó chịu, lúc này nàng ta cũng chẳng còn tâm trí hàn gắn mối quan hệ với hai người, hờ hững nói: "Xin lỗi nương, con đột nhiên thấy hơi khó chịu, hay là để lần sau nói tiếp nhé."

Phạm lão gia khinh thường hếch mũi, lúc đầu ông ta bị Mạo Lạc quỳ xuống bất ngờ, giờ mới cảm thấy có điều không ổn.

Ông ta thực sự muốn để con trai ruột mình được ghi vào gia phả, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới Lâm di nương làm vợ, dù sao trước mặt hoàng đế, ông ta đã đích thân thề cả đời này chỉ có một phu nhân là con gái Ứng gia.

Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đích nữ trong nhà gọi một thϊếp thất chưa vào phủ mà đã có thai là nương, thì ngày mai tấu chương luận tội ông ta sẽ bay đến bàn hoàng thượng!

Phạm lão gia nào biết, chỉ trong một đêm, đứa con gái ông ta ghét nhất đã bị người khác đoạt mất linh hồn.

Ông ta càng không thể ngờ, Mạo Lạc thực sự muốn hiếu thuận với ông ta.

Trong chớp mắt, những suy nghĩ trong đầu Phạm lão gia thay đổi liên tục, ngay cả quyền quản gia của Lâm di nương ông ta cũng định tước đi, chuẩn bị dành thời gian đi cúng bái phu nhân nguyên phối của mình.

Trong lúc tính toán, ông ta trừng mắt nhìn Mạo Lạc: Tâm cơ thâm hiểm! Không có ý tốt! Biết ngay là đại tiểu thư độc ác này không thể nói ra lời hay ý đẹp gì!

Phạm lão gia càng nghĩ càng sợ, chỉ cảm thấy đại tiểu thư này không biết đang mưu tính điều gì để đối phó với ông ta, bèn bực tức nói: "Trong phủ chúng ta, nương ruột của con Ứng mẫu là phu nhân, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, Lâm di nương chỉ có thể vĩnh viễn làm thϊếp!"