Chương 16

"Nếu thực sự bị nhập vào, ta cầu nguyện hôm nay ma quỷ này có thể bị sét đánh chết, để đại tiểu thư cao ngạo kia quay trở lại."

Đây là lần đầu tiên trong những ngày này, Ứng Chỉ Nguyệt cười một cách chân thành.

Nàng nghĩ, con gái đúng là sinh vật đáng yêu mà.

Mưa càng lúc càng lớn, dần dần thành mưa như trút nước. Ứng Chỉ Nguyệt đứng dậy, đi ngang qua những tiểu thư vẫn đang cười đùa, thong thả bước qua ngưỡng cửa Hầu phủ.

-

Trở lại Hầu phủ, vẫn là hành lang quen thuộc, nhưng chỉ cách một thời gian ngắn, cảm giác của Ứng Chỉ Nguyệt đã hoàn toàn khác biệt.

Người đẹp lặng lẽ đứng đó, cánh hoa rơi nhẹ nhàng thổi qua bờ vai mảnh mai của nàng ta, mỏng manh đến nỗi khiến người ta nhìn vào cũng phải buồn bã.

Người đệ đệ cùng cha khác nương do Lâm di nương sinh ra đeo một sợi dây chuyền vàng, loạng choạng chạy về phía Ứng Chỉ Nguyệt, phía sau là Lâm di nương và Phạm lão gia đang cười mắng: "Con khỉ này, không biết giống ai, ăn bánh ngọt mà cũng không chịu đứng yên."

Ứng Chỉ Nguyệt cúi xuống nhìn, thấy trong tay đứa đệ đệ đang nắm chặt một chiếc bánh màu hồng, lại gần nhìn kỹ mới biết đó là bánh đào.

Mọi người đều nói khẩu vị của mỹ nhân Ứng gia thanh đạm, không thích đồ ngọt. Nhưng thực ra, khi còn rất nhỏ, nàng cũng rất thích ăn bánh đào.

Nhưng cha nàng không cho nàng ăn, còn nghiêm mặt, nghiêm khắc quát mắng nàng lúc ấy mới năm tuổi: "Cả ngày chỉ biết đùa giỡn, thật là làm mất hết mặt mũi của Lâm ninh hầu phủ!" Rồi còn hất văng chiếc bánh ngọt trong tay nàng , "Con xem tiểu thư, công tử nhà ai lại tham ăn như con? Đi ra ngoài đừng nói là do ta sinh ra, ta không dạy được đứa con gái vô liêm sỉ như con!"

Ứng Chỉ Nguyệt khi đó bị dọa đến ngây người, liên tục bị ác mộng suốt nhiều ngày. Trong mơ, nàng lén nhặt một miếng bánh đào, vừa định nhét vào miệng thì bánh đào lại biến thành mặt của Phạm lão gia.

Phạm lão gia mở miệng chửi nàng như tát nước: "Ta không có sinh ra đứa con gái như ngươi!"

Ứng Chỉ Nguyệt: "..."

Vì chuyện này nên mỗi lần Ứng Chỉ Nguyệt thấy bánh đào lại cảm thấy buồn nôn.

Từ đó, nàng không còn thích ăn bánh đào nữa.

Bây giờ nghĩ lại, không phải nàng ăn bánh đào là sai, cũng không phải nàng hành động tùy tiện, chỉ là cha không muốn nhận nàng làm con gái.

Không nhận thì không nhận.

Ứng Chỉ Nguyệt bĩu môi, rõ ràng là bánh đào của Lâm ninh hầu phủ mà, đâu phải bánh đào của Phạm lão gia.

Phạm lão gia và Ứng Chỉ Nguyệt lướt qua nhau, không phát hiện ra điều gì, ngược lại Lâm di nương đi bên cạnh ông ta lại rùng mình, nghi hoặc nói: "Lão gia, đại tiểu thư thực sự tốt bụng như vậy sao?"

Phạm lão gia hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên là nó có yêu cầu, ngươi không nghe thấy hồi nãy sao? Ta vốn tưởng nó có chút ý định hối cải, không ngờ tham vọng lại lớn hơn, không chỉ muốn thành thân mà còn muốn với..."

"Nhưng rõ ràng bọn họ là cô cháu mà!" Lâm di nương không thể tiếp tục giả bộ hiền thục đoan trang, không khỏi kinh hô, "Kết hôn với cháu trai, chẳng phải là việc trái với luân thường đạo lý, trái với đạo đức sao?"

Vị quỷ sai vừa nghe tin mới đi qua cửa vào phủ, còn chưa kịp đi khuyên bảo đại tiểu thư ngang bướng kia thì Phạm lão gia đã cau mày, dường như cực kỳ chán ghét: "Mười mấy năm trước, ta không nên mềm lòng, sớm nên dùng một ít hồng hoa để phá bỏ mối nghiệt duyên này."