Chương 14

Chúng vui vẻ nghĩ, là một nữ chính xinh đẹp và tốt bụng, đại tiểu thư chắc chắn sẽ không đồng ý để chúng gϊếŧ người, thậm chí còn có thể khóc lóc cầu xin chúng tử tế một chút, đến lúc đó chúng có thể...

Ứng Chỉ Nguyệt: "Được.”

Nụ cười nịnh hót của hai ác quỷ cứng đờ, “... Cái gì?" Chẳng lẽ nàng không nên khóc lóc, lắc đầu nói người xuyên thư cũng là một sinh mạng, không nên chết sao?

"Ra là các ngươi lừa ta." Ứng Chỉ Nguyệt liếc nhìn chúng, từ trong ngực lấy ra hai lá bùa trừ tà, thở dài nhẹ nhõm, "Phải làm sao bây giờ? Ta ghét nhất là bị lừa, đặc biệt là khi các ngươi muốn bán ta để đổi lấy năm nghìn viên minh châu, còn làm bẩn váy của ta, thậm chí còn muốn dùng tay bẩn chạm vào mặt ta..."

Đại tiểu thư đương nhiên không biết vẽ bùa, bùa trừ tà này cũng là do quỷ ham muốn nhan sắc của nàng tặng.

Tuy rằng, không diệt được tiểu đạo sĩ, diệt hai con ác quỷ vẫn không thành vấn đề.

Ác quỷ: "&#)—+~@&?"

Cứu mạng, Ứng Chỉ Nguyệt không phải là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại sao?

Sao lại nhỏ nhen, độc ác, thù dai, phản diện hơn cả ác quỷ bọn chúng chứ!

Hu hu hu, ai cứu ác quỷ với?!

Ứng Chỉ Nguyệt khẽ động ngón tay, bùa chú tỏa ra khói xanh, nhìn hai con ác quỷ sắp phải chết một cách tức tưởi ở đây, một con quỷ già khác tuổi tác lớn hơn vội vàng chạy đến, miệng hô to: "Khoan đã, xin ngài tha cho chúng ta! Ta có cách để ngài báo thù!"

Con quỷ già run rẩy lấy ra từ trong ngực một viên ngọc bích hình bầu dục, màu sắc như mỡ dê, thoạt nhìn đã biết là vật quý giá, "Đại tiểu thư, đây là viên Ngũ Hình Ngọc mà ta tình cờ có được. Đeo nó trên người, hồn ngài sẽ vững chắc."

Nó giống như một con gà trống bảo vệ hai con ác quỷ sau lưng, như thể đối diện không phải là một mỹ nhân dịu dàng thanh tú, mà là một kẻ phản diện đáng sợ trong thế giới ác quỷ, nuốt nước miếng nói: "Nếu có thể đột phá được Hình Khẩu, thông qua ảo cảnh của người khác để hấp thụ hồn khí, thậm chí ngài còn có thể gây ra tổn thương cho con người!"

Ví dụ như tân nương quỷ gần đây đang gây náo loạn ở Đại Thành...

Nhìn hai con ác quỷ bị bùa trừ tà dọa sợ làm cho ngất xỉu, con quỷ già càng không dám nhắc đến cách sử dụng Ngũ Hình Ngọc, chỉ nói mơ hồ: "Chỉ là Ngũ Hình Ngọc này tu luyện không dễ, nên ta không khuyên ngài bây giờ đi đối phó với bọn họ, có thể dưỡng sức trước rồi hãy nói. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."

Ứng Chỉ Nguyệt nhìn nó, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đa tạ ngươi. Nếu ngươi cũng lừa ta..."

"Không dám, không dám!" Lão quỷ chỉ thiếu điều lắc đầu như trống bỏi, mãi đến khi đại tiểu thư kiêu căng dời mắt đi, lão mới lau mồ hôi trên trán, nước mắt chảy trong lòng - Cái gì gọi là mất cả chì lẫn chài là như thế nào?

Thật quá đáng sợ, rốt cuộc là kẻ nào dám chọc đến vị đại tiểu thư này? Chán sống rồi!

Hơi trà bốc lên nghi ngút, đợi hai con quỷ bị lão quỷ kia áp giải đi, Ứng Chỉ Nguyệt mới vuốt ve viên Ngũ hình ngọc trong tay.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Nhưng nàng chưa bao giờ là quân tử.

"Không muốn ta sống?"

Giọng nói khe khẽ của mỹ nhân nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại khiến người ta rùng mình một cách khó hiểu.

"Kính cẩn không bằng phục tùng, vậy thì ta không làm người nữa."