Chương 11

Mạo Lạc đỏ mặt, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn ta, e thẹn nói: "Nhị ca ca."

Ứng Chỉ Nguyệt: "..." Ta mù rồi.

Chưa hết, Ứng Chỉ Nguyệt phát hiện ra thậm chí Mạo Lạc còn không tha cho cả đạo sĩ.

"Ứng, Ứng tiểu thư, người thực sự muốn cùng ta dạo phố chiều tà sao?” Tiểu đạo sĩ mặt và cổ đều đỏ bừng, ngây ngốc nói, "Năm ngoái, người đã xuất hiện trong giấc mơ của ta năm mươi lần, nhưng ta thậm chí còn không thể gặp người một lần."

Đột nhiên Mạo Lạc cười trừng mắt nhìn hắn ta, "Sao còn gọi ta là Ứng tiểu thư?"

"Nguyệt Nhi..."

Tiểu đạo sĩ nuốt nước bọt, "Nguyệt Nhi, nếu nàng cũng có tình ý với ta, thì cho dù chết ngay bây giờ ta cũng cam lòng."

Mạo Lạc nép vào lòng tiểu đạo sĩ, dùng tay vẽ vòng tròn trên ngực hắnta, giọng điệu nũng nịu, "Nếu chàng yêu ta nhiều thế, chàng có nguyện ý bày trận giúp ta trừ khử một con ác quỷ đang hại người không?"

ác quỷ sao?

Tiểu đạo sĩ giật mình, "Là loại ác quỷ có thể điều khiển xác chết gϊếŧ người sai? Ta nghe nói gần đây con quỷ đó đang gây náo loạn ở Đại Thành, không ngờ nó lại đến kinh thành này. Ta sẽ bẩm báo với sư phụ ngay, lập tức tiêu diệt nó!"

"Cũng không phải là con quỷ lợi hại đến vậy." Mạo Lạc vội vàng kéo hắn ta lại, nếu để một đạo sĩ có kinh nghiệm nhìn thấy thì sợ sẽ phát hiện ra điều bất thường ngay, "Là con quỷ xấu xí ghen tị vì ta đẹp nên muốn đoạt xác ta, chàng có cách nào không?"

Tiểu đạo sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một xấp bùa định tâm, "Nguyệt Nhi đừng sợ, nàng mang theo thứ này bên mình, đảm bảo mấy con quỷ nhỏ đó không dám làm gì. Hơn nữa, nàng chính là Nguyệt Nhi, đại tiểu thư xuất chúng Ứng gia, ai mà không nhận ra nàng chứ?"

Tuy nhiên, Mạo Lạc lại không tiếp lời này, chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.

Lúc này tiểu đạo sĩ mới lo lắng: "Nhưng nếu ta bày trận, con quỷ đó sẽ hồn bay phách tán, không thể đầu thai nữa. Môn phái chúng ta có quy định, nếu không phạm phải tội ác tày trời thì thường sẽ không..."

"Nó muốn đoạt lấy cơ thể của ta, vậy mà còn không phải là tội ác tày trời sao?" Mạo Lạc không thể nghe thêm nữa, trực tiếp cắt ngang lời hắn ta, "Nếu không thể khiến nó biến mất, thì chúng ta cũng không cần gặp lại nhau nữa."

"Đừng!" Thấy Mạo Lạc ra vẻ muốn đứng dậy, tiểu đạo sĩ vội vàng nói, hắn ta nghiến răng, "Nguyệt Nhi, ngày mai ta sẽ bày trận, nhất định sẽ khiến con ác quỷ muốn đoạt xác nàng có đi mà không có về, ta sẽ tự tay nghiền nát nó thành tro."

Lúc đó, Ứng Chỉ Nguyệt đang lơ lửng bên cạnh họ, Mạo Lạc cười khẩy khıêυ khí©h nhìn nàng, còn nói bằng khẩu hình: "Ngươi xem mấy nam nhân này, đều bị ta mê hoặc đến mất phương hướng rồi kìa."

Ứng Chỉ Nguyệt không hề tức giận, chỉ thấy kinh ngạc: Nam nhân như vậy ngươi cũng hạ miệng được?

Đây cũng quá không kén chọn đi.

Mạo Lạc nhanh chóng bước ra khỏi vòng tay của tiểu đạo sĩ.

Không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy bị khinh thường.

“Nguyệt Nhi…”

Mạo Lạc đẩy tiểu đạo sĩ ra, nhìn theo bóng lưng của Ứng Chỉ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hận thù nói: “Ngày mai xem ngươi còn kiêu ngạo được đến đâu!”

-

Tuy tiểu đạo sĩ là loại yêu vào thì trở nên ngu ngốc nhưng pháp trận lại cao cường.

Dưới sự áp chế, Ứng Chỉ Nguyệt chỉ còn thoi thóp.

Hay nói cách khác, vậy mà Ứng Chỉ Nguyệt vẫn còn giữ được một hơi thở.