Ngay lúc Sở Hư đang vui vẻ hòa thuận với Trưởng công chúa, Sở Thiên cũng về tới nơi ở của mình.
Dù sao trên danh nghĩa Sở Thiên cũng là Đại công tử của Hầu phủ, mặc dù Trưởng công chúa và Sở Hư cực kì chèn ép hắn, nhưng mà nơi ở cũng không nhỏ, phương viên hơn mười dặm, cung ảnh trùng điệp.
Nhưng mà bên trong cái nơi to lớn này, lại chỉ có một mình Sở Thiên!
Kể cả một nô bộc thị nữ đều không có!
Rất nhiều cung điện đã hoàn toàn mục nát, chỉ có nơi ở của Sở Thiên còn tính là hoàn thiện, sắc trời đã tối, xung quanh cung điện cực kỳ yên tĩnh, hoặc nói là tĩnh mịch.
Không giống như Tố Thần Hầu phủ cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đều cố ý hay vô ý không chú ý tới nơi này.
Nơi này là một thế giới bị lãng quên của Tố Thần Hầu phủ...
Bất quá đối với điều này, Sở Thiên đã sớm quen thuộc.
Khi mẹ đẻ Liễu phu nhân của hắn còn sống, tòa cung điện này còn có chút nhân khí, mặc dù nhân số không nhiều, chỉ lác đác mấy vị thị nữ, nhưng mà thời điểm đó, lại là thời điểm vui vẻ nhất của Sở Thiên.
Mà sau này, Liễu phu nhân chết thảm, nhóm thị nữ kia cũng biến mất không thấy đâu, chỉ để lại Tình Nhi và Sở Thiên sống nương tựa lẫn nhau.
Ở trong lòng Sở Thiên, đã sớm coi Tình Nhi như thân nhân của mình!
Trong đầu của Sở Thiên, lại nhớ lại giọng nói và nụ cười của thiếu nữ.
Nhưng những ký ức đẹp chợt vụt tắt, chỉ còn lại vô vàn thống khổ.
Sở Thiên vĩnh viễn cũng không quên được ngày ấy, Sở Hư ở ngay trước mặt mình, để cho nô bộc làm nhục Tình Nhi đến chết!
Ngày đó, là ngày đen tối nhất trong cuộc đời của hắn, suýt nữa khiến cho đạo tâm của hắn sụp đổ, tẩu hỏa nhập ma!
Hai mắt của Sở Thiên đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy oán hận, thấp giọng gào thét: “Sở Hư, độc phụ, cuối cùng sẽ có một ngày, ta muốn để các ngươi trả giá đắt, các ngươi đều sẽ chết!!!”
Nhưng mà lập tức, đồ vật trong ngực Sở Thiên sinh ra một cỗ khí lạnh, nhẹ nhàng làm dịu tâm trạng hung ác của Sở Thiên, để cho tâm tư của hắn minh mẫn, đạo tâm cũng dần dần vững chắc.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu, thần sắc gần như vặn vẹo ở trên mặt kia cũng trở nên bình thản.
Hắn lấy ra một cái ngọc bội từ trong ngực, đạo vận trên tấm ngọc bội lưu chuyển, thần quang lấp lóe, tản ra từng cái đạo tắc, đan xen với thiên đạo bên trong hư không, hiển nhiên là một cái chí bảo!
Tấm ngọc bội này, chính là khi hắn du lịch ở Tương Châu, đạt được kỳ ngộ.
Sở Thiên bóp ngọc bội ở trong tay, mà ngọc bội cũng tuôn ra thần quang, chiếu rọi tòa cung điện thành một mảnh sáng rực, mà trong ngón tay của Sở Thiên, dần dần ngưng kết ra từng giọt độc dịch màu đen, bị ngọc bội hấp thụ.
Mỗi khi một giọt độc dịch bị ép ra, Sở Thiên liền cảm thấy trong cơ thể mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Mà ngọc bội lại tuôn ra từng đạo linh khí, tu bổ kinh mạch vốn dĩ xơ cứng và rạn nứt kia của Sở Thiên.
Mặc dù loại tình huống này phát sinh rất nhiều lần, nhưng mà trên mặt Sở Thiên vẫn như cũ lộ ra vẻ kích động, hắn biết rõ, đây là ngọc bội đang cải tạo phế mạch chi thể của hắn!
Lúc hắn mới sinh ra, liền bị phát hiện là phế mạch chi thể, sau này thành tựu tu vi liền có hạn.
Không chỉ là khiến cho Sở Chính Hùng bởi vậy mà hoàn toàn thất vọng với hắn, từ đó không thèm đếm xỉa tới hắn, còn làm cho hắn trở thành trò cười của toàn bộ đế đô!
Bây giờ ai ở đế đô mà không biết, Đại công tử của Tố Thần Hầu phủ là một tên phế vật?!
Mà ‘hào quang muôn trượng’ của Sở Hư, càng khiến hắn phải chịu sự coi thường của người ngoài!
Nhưng mà hiện tại, Sở Thiên lại biết rõ, thì ra mình không phải là trời sinh phế mạch chi thể, mà là có người bố trí hạ độc!
Về phần là người phương nào hạ độc, Sở Thiên ngay cả đoán đều không cần đoán, tất nhiên là cái ả độc phụ kia hạ thủ!
Bất quá tấm ngọc bội này, cũng không phải là chỗ dựa để Sở Thiên báo thù.
Chỗ dựa của Sở Thiên, chính là một loại năng lực mà hắn không biết từ lúc nào có được —— vọng khí thuật!
Ở trong mắt Sở Thiên, vạn vật trên thế gian đều có màu sắc riêng biệt, màu sắc mà người khác không thể thấy.
Mà vạn vật trên thế gian, đều chia làm năm loại màu sắc: vàng, tím, lam, lục, và trắng.
Sau khi trải qua thí nghiệm, Sở Thiên phát hiện ra năm loại màu sắc này chính là đại biểu cho cấp bậc trân quý của đồ vật!
Liền giống như tấm ngọc bội trong tay hắn, tản ra hào quang màu tím ở trong mắt hắn, đại biểu tấm cổ ngọc này chính là một kiện chí bảo cực kì trân quý!
Cho nên Sở Thiên cũng dựa vào năng lực này, nhặt được không ít các loại bảo vật... Còn sót lại trong các sạp hàng vỉa hè ở khắp nơi, với giá cả cực thấp liền đạt được bảo vật!
Mà tấm cổ ngọc trong tay hắn, chính là bảo vật mà hắn từ trong một sạp hàng ở Tương Châu, chỉ dùng khoảng một trăm khối linh thạch liền đổi lấy được!
Lúc đó vị chủ quán kia còn phảng phất là chiếm được thiên đại tiện nghi...
Cho nên đừng nhìn Sở Thiên bị Trưởng công chúa đủ loại chèn ép, chi phí thường ngày đều cắt xén đến cực hạn, nhưng mà Sở Thiên vẫn như cũ âm thầm tích lũy được không ít bảo vật...
Mà loại năng lực này của Sở Thiên, có thể xưng là nghịch thiên!
Cho nên mặc dù tình cảnh hiện tại của Sở Thiên có chút túng quẫn khốn khó, nhưng mà trong lòng của hắn lại rất tự tin về chuyện báo thù.
Dù sao có được loại năng lực này, tuyệt đối là tồn tại mà thế nhân không thể nào hiểu được.
Sở Thiên tin tưởng, đây là năng lực mà ông trời ban cho hắn, hắn chính là thiên tuyển chi tử, thế gian độc nhất vô nhị!
Sở Hư, Đoan Xương Trưởng công chúa, tất nhiên chỉ là bàn đạp trên con đường quật khởi của hắn mà thôi, tương lai của hắn là một mảnh sáng lạng, sau này nhất định có thể báo thù rửa hận.
Mà cái Tố Thần Hầu phủ này, cũng sẽ là vật trong túi của hắn!
Dù sao... Chỉ có cái thân phận Thế tử của Tố Thần Hầu phủ này, mới tương xứng với hắn.
Trên mặt Sở Thiên đột nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, trong đầu hiện lên một cái thân ảnh mỹ miều, phong hoa tuyệt đại...