Chương 37: Trốn?

Từ việc Vạn Đoạn Cừu toàn lực chạy trốn, đến việc cường giả Thần Phủ cảnh xuất thủ tru sát, cơ hồ là việc xảy ra trong nháy mắt.

Sở Thiên căn bản cũng không kịp phản ứng.

Chờ hắn kịp phản ứng, Vạn Đoạn Cừu đã bị đập thành thịt nát...

Gϊếŧ người diệt khẩu!

Trong lòng Sở Thiên điên cuồng hô.

Chuyện này nhất định là gϊếŧ người diệt khẩu!

Bây giờ hắn đã hết đường chối cãi, chỉ có tên ma tu kia mới có thể chứng minh trong sạch của hắn.

Thế nhưng tên ma tu này cũng chết rồi...

Có thể nói, cơ hội duy nhất để hắn phá giải thế chết này cũng hết rồi!

Mà tên ma tu này đột nhiên chạy trốn, cũng khiến cho đám người giật nảy mình.

Bất quá thấy Vạn Đoạn Cừu vẫn không có thoát được.

Chết ở trong tay cường giả Tố Thần Hầu phủ.

Đám người nhao nhao cười lạnh, quát mắng: “Ma đạo tặc tử quả thật là vô cùng xảo trá, chết cũng không tiếc!”

Nhưng Sở Hư vẫn nhìn chằm chằm Sở Thiên, thản nhiên nói: "Đại ca, ngươi quyết định xong chưa?

Nếu ngươi không nguyện ý, ta cũng chỉ có thể...

Giữ gìn danh dực của Tố Thần Hầu phủ ta!"

Trong giọng nói của hắn mang theo một chút tiếc nuối, phảng phất là vì không thể không ra tay với Sở Thiên mà khổ sở.

Nhưng mà Sở Thiên nghe được, lại là sát cơ nghiêm nghị!

Mà thần sắc của các thiên kiêu khác cũng bất thiện nhìn qua Sở Thiên.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn đã triệt để tin tưởng.

Sở Thiên người này chính là bị Huyết Độc Ma Quân đoạt xá!

Nhìn qua ánh mắt hoài nghi và bất thiện kia của tất cả mọi người, trong lòng Sở Thiên phát lạnh.

Hắn biết rõ, mình đã là rốt cùng đường bí lối.

Hắn không khỏi nhìn về phía Tô Vi Nhiễm, lại phát hiện Tô Vi Nhiễm đã không còn muốn nhìn hắn một cái.

Trong lòng Sở Thiên cực kỳ thống khổ.



Hắn biết rõ hết thảy chuyện này đều là âm mưu của Sở Hư, nhưng mà hắn lại không cách nào nói được.

Cũng không ai nguyện ý tin tưởng hắn!

Sắc mặt của Sở Thiên trắng bệch, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đường lui.

Không thể không nói, tâm trí của Sở Thiên cực kì kiên nghị, nếu là người ngoài đã sớm sụp đổ.

Thế nhưng Sở Thiên vẫn như cũ không hề từ bỏ!

Đồng ý những gì Sở Hư nói, chịu sưu hồn thuật?

Mặc dù nói, có thể miễn cưỡng vượt qua nguy cơ trước mắt, nhưng không nghi ngờ gì là sẽ giao tính mạng của mình cho người khác khống chế!

Việc này đối với Sở Thiên mà nói, là sự việc bất kể như thế nào đều không thể chấp nhận.

Nhưng nếu không nguyện ý chịu sưu hồn thuật, thì lại lộ ra vẻ chột dạ của bản thân!

Trong lòng Sở Thiên cũng biết rõ dự định của Sở Hư.

Dù sao hắn cũng là Hầu phủ Đại công tử, liền xem như mình là phế vật, bọn hắn cũng không dám trắng trợn gϊếŧ chính mình.

Nhưng nếu mình đã không phải là Hầu phủ Đại công tử, là một cái ma đầu.

Thế thì gϊếŧ hắn liền không có bất kỳ lo lắng gì!

Sở Thiên hít một hơi thật sâu.

Trong lòng hắn kỳ thật biết rõ, từ thời khắc tên ma tu kia chết đi, hôm nay cũng đã trở thành một cái thế chết.

Kế sách duy nhất bây giờ, chỉ có thể trốn!

Mặc dù hắn vừa trốn đi, không nghi ngờ gì là thừa nhận hắn chính là Ma Quân.

Sau này chỉ có thể sống trong sự truy sát ở Đại Chu thần triều, bị thế nhân coi thành ma đạo tặc tử.

Thế nhưng đây cũng là lựa chọn duy nhất của hắn!

Nhưng mà trong lòng Sở Thiên còn không có tuyệt vọng, hắn còn có vọng khí thuật!

Có vọng khí thuật, hắn có thể liên tục thu hoạch được bảo vật, tăng lên tu vi của bản thân!

Vả lại việc này đối với hắn mà nói, chưa hẳn không phải là một cơ hội!

Hắn ở Tố Thần Hầu phủ này, mặc dù là làm cho Sở Hư và Trưởng công chúa có chỗ kiêng kị, nhưng cũng không dám trắng trợn xuống tay với hắn.

Thế nhưng cái thân phận này đối với Sở Thiên mà nói, cũng là một loại trói buộc.

Bây giờ lẩn trốn, chính là tìm đường sống trong chỗ chết, phá rồi lại lập!

Đợi đến khi hắn tu thành Hư Thần, thậm chí là tu thành Huyền Thần.



Rồi lại hảo hảo tính toán món nợ này!

Sở Thiên oán hận liếc mắt nhìn Sở Thiên, bỗng nhiên thân hình lui nhanh, hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía ngoại giới.

Tốc độ nhanh không tưởng nổi!

Hắn không trốn thì còn tốt, vừa trốn liền chứng thực lời nói của Sở Hư.

Hắn thật sự là bị Huyết Độc Ma Quân đoạt xá!

Mà thấy Sở Thiên chạy trốn, trong lòng Sở Hư liền càng hả hê.

Nếu như Sở Thiên không trốn đi, làm lớn chuyện này, sự việc ngược lại là không dễ xử lý.

Nếu như Sở Thiên muốn cường giả của Tam Thanh Sơn thi triển sưu hồn thuật với hắn, vậy thì có chút khó giải quyết.

Tam Thanh Sơn chính là quốc giáo của Đại Chu thần triều, nội tình cực kì thâm hậu, cơ hồ không kém gì Tố Thần Hầu phủ.

Thế lực của Tố Thần Hầu phủ dù lớn, cũng rất khó ảnh hưởng đến Tam Thanh Sơn.

Thế nhưng Sở Hư lại kết luận, lấy loại tính cách không tin người khác này của Sở Thiên.

Liền nhất định là chọn chạy trốn!

Mà hắn vừa trốn đi... Cũng liền định sẵn sự bại vong của hắn.

Mặc dù khí vận chi tử tựa như tiểu cường đánh không chết, thường xuyên có thể trốn thoát từ trong tuyệt cảnh.

Nhưng mà Sở Hư, lại đối với chuyện này đã hoàn toàn chuẩn bị...

Thấy Sở Thiên toàn lực chạy trốn.

Vị cường giả Thần Phủ cảnh kia đã sớm nhìn chằm chằm Sở Thiên, cũng ngang nhiên xuất thủ!

Cường giả Thần Phủ cảnh xuất thủ là kinh khủng cỡ nào.

Hư không sụp đổ liên miên, một cái cự chưởng từ trên trời giáng xuống, ầm vang trấn áp về phía Sở Thiên!

Phảng phất là thiên phạt!

Nhưng mà Sở Thiên lại không giảm tốc độ, điên cuồng gầm thét.

Trong tay hắn xuất hiện một cái ngọc phù, Sở Thiên do dự một hồi, nhưng vẫn cắn răng bóp nát ngọc phù!

Lập tức một đạo thần quang hiện lên, thôn phệ Sở Thiên!

Thân ảnh của Sở Thiên cũng biến mất không thấy đâu!