Chương 29: Chỉ Có Người Chết Mới Có Thể Giữ Kín Bí Mật

Vạn Đoạn Cừu trầm mặc một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Thế nhưng Thế tử, nếu như ta xác nhận hắn là ma tu.

E là ta cũng không sống được đi..."

Cái thân phận này của hắn tuyệt đối không thể bại lộ ở trước mặt người đời!

Hắn thành thành thật thật ẩn giấu trong bóng tối, Đại Chu thần triều khả năng còn không có hứng thú động đến hắn.

Thế nhưng một khi hắn bại lộ thân phận, đế đô xuất hiện ma tu.

Đại Chu thần triều tuyệt đối không thể lại ngồi nhìn mà không để ý tới!

Bây giờ hắn bị Tố Thần Hầu phủ khống chế lại, sinh tử đã sớm bị người khác chưởng khống.

Nếu như có thể hiệu lực cho Tố Thần Hầu phủ, từ đó đổi lấy một con đường sống, hắn tự nhiên là sẽ tận tâm đi làm.

Thế nhưng nếu là sự việc hẳn phải chết, hắn cần gì phải đi làm?

Dù sao đằng nào cũng là một cái chết!

Thấy Vạn Đoạn Cừu tựa hồ có vẻ không muốn.

Trong mắt Sở Hư lóe lên một tia hàn quang, nhưng mà ý cười trên mặt lại càng sâu.

Hắn mỉm cười nói: "Sau khi ngươi xác nhận đại ca của ta là bị ma tu đoạt xá, mặc dù là sẽ bại lộ thân phận, bất quá không cần lo lắng.

Việc người ngoài dính vào ma đạo, đó là một cái cấm kỵ, nhưng mà Tố Thần Hầu phủ ta lại không có lo lắng việc này!

Ta sẽ âm thầm sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, để ngươi có thể bình yên thoát thân, hiệu lực cho Tố Thần Hầu phủ ta!"

Vạn Đoạn Cừu nghe vậy, mới hơi nhẹ nhõm trong lòng.

Lấy quyền thế của Tố Thần Hầu phủ, giữ lại một cái ma tu, hoàn toàn chính xác không phải việc khó gì...

Mà Sở Hư lại bỗng nhiên nói: "Bất quá ngươi cần phát thệ với tâm ma, không bao giờ tiết lộ việc này.

Hơn nữa cũng cần rút ra một tia thần hồn của ngươi, đem mệnh bài cho ta."

Vạn Đoạn Cừu nghe vậy, trên mặt hơi trắng bệch.

Phát thệ với tâm ma cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng đem mệnh bài cho Sở Hư, liền là hoàn toàn giao tính mạng của mình vào tay của người khác!

Vị Thần Hầu Thế tử này chỉ cần một cái ý niệm trong đầu, bản thân hắn liền sẽ chết không có chỗ chôn!



Nhưng mà mặc dù điều kiện hà khắc như vậy, Vạn Đoạn Cừu ngược lại là buông xuống một tia lo lắng.

Hắn làm tu sĩ ma đạo, trời sinh tính đa nghi.

Tự nhiên là sẽ hoài nghi nếu mà mình làm việc đó, thì có phải vị Thần Hầu Thế tử này sẽ gϊếŧ người diệt khẩu hay không!

Dù sao đây là đang giá họa huynh đệ a, truyền đi có thể nói là một chuyện tai tiếng lớn!

Mà bây giờ Sở Hư lại để cho hắn phát thệ với tâm ma, còn để cho hắn giao ra mệnh bài, bộ dáng không yên lòng của hắn.

Ngược lại là khiến cho Vạn Đoạn Cừu yên tâm...

Xem ra từ nay về sau, chính mình cũng sẽ phải mất đi tự do, trong bóng tối hiệu lực cho Tố Thần Hầu phủ.

Bất quá trong lòng Vạn Đoạn Cừu cũng không có bao nhiêu phẫn hận.

Dù sao có thể hiệu lực cho Tố Thần Hầu phủ, đối với loại ma tu ẩn giấu trong bóng tối cả ngày như hắn.

Cũng coi là một cái nơi rất tốt...

Sau khi Vạn Đoạn Cừu phát thệ với tâm ma, cũng cắn răng giao mệnh bài của hắn cho Sở Hư.

Cúi đầu thật sâu về phía Sở Hư, trầm giọng nói: “Thuộc hạ bái kiến Thế tử, ngày sau nguyện xông pha khói lửa vì Thế tử, muôn lần chết vẫn không từ!”

Sở Hư khẽ gật đầu, động viên vài câu, liền để hắn rời đi.

Nhìn qua bóng lưng rời đi của Vạn Đoạn Cừu, nụ cười trên mặt Sở Hư chậm rãi biến mất, mặt trở nên không biểu tình.

Một cái tu sĩ ma đạo, cũng xứng ra điều kiện với hắn?

Phát thệ với tâm ma, liền có thể giữ kín bí mật sao?

Ha ha, ở trong lòng Sở Hư.

Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật...

Không phải sao?

...

Trong nháy mắt, lại nửa tháng trôi qua.

Trong nửa tháng này, đế đô vẫn như cũ bình tĩnh đến cực điểm.

Bên trong Trấn Kiếm Sơn cách xa hàng ngàn dặm ở phía tây đế đô, bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh của kiếm minh, vang vọng hư không.

Đạo âm đại chấn, gió nổi mây phun, dâng lên dị tượng vô biên.



Chỉ gặp một đạo hư ảnh thần kiếm cao tới mấy vạn trượng xông lên trời, đâm rách bầu trời, tản ra thanh quang u ám, chiếu rọi hư không.

Thường nhân chỉ nhìn lên một cái, cũng cảm thấy hai mắt nhói nhói!

Liền xem như ở đế đô, cũng chỉ cảm thấy đạo hư ảnh này vô cùng to lớn và hùng vĩ, che khuất bầu trời!

Vô số thiên kiêu ở đế đô thức tỉnh khi đang tiềm tu, nhìn về phía đạo hư ảnh thần kiếm vĩ ngạn hùng tráng này, kích động nói:

“Ngọc Thanh Kiếm Ảnh thức tỉnh!”

...

Cách đây mấy chục vạn năm, Đại Chu thần triều vừa mới thành lập.

Bởi vì Tam Thanh Sơn vẫn luôn là minh hữu của Cơ thị nhất tộc, cho nên địa vị siêu nhiên, được Đại Chu thần triều lập thành quốc giáo.

Mà lúc đó chưởng giáo Ngọc Thanh chân nhân của Tam Thanh Sơn chính là một vị cường giả tuyệt thế Huyền Thần cảnh, được mời tiến về đế đô luận đạo với Đại Chu Cao Tổ Hoàng đế.

Thời khắc ly khai, Ngọc Thanh chân nhân lại đâm bội kiếm của mình vào một tòa linh sơn.

Cái bội kiếm này cũng không phải là cái Thánh khí gì, thậm chí ngay cả sát phạt chí bảo cũng không phải, chỉ là một cái bội kiếm bình thường mà thôi.

Nhưng mà bởi vì ngày đêm đều bị Ngọc Thanh chân nhân mang theo bên người, lây nhiễm linh khí của Ngọc Thanh chân nhân.

Nên là bội kiếm chọc vào trên linh sơn, đều biến hư không xung quanh phương viên mấy trăm dặm thành kiếm vực, tràn ngập đại đạo đạo tắc trên người Ngọc Thanh chân nhân.

Nếu là người bên ngoài quan sát cảm ngộ ở chỗ này một cách tinh tế, cũng là có cơ hội cảm ngộ đến một tia đại đạo của Ngọc Thanh chân nhân!

Chuyện này đối với tất cả mọi người mà nói đều là một trận đại cơ duyên!

Bất quá bội kiếm cách một ngàn năm mới có thể thức tỉnh một lần, ngày thường không khác gì đống sắt vụn bình thường, cho nên toà linh sơn kia đều ít ai lui tới vào những ngày thường.

Nhưng mà chỉ cần thức tỉnh, thì đó là một trận đại cơ duyên của rất nhiều thiên kiêu ở đế đô!

Từng vị thiên kiêu ngồi bảo xa, nhao nhao đi nhanh về phía Ngọc Thanh Kiếm Ảnh, muốn cảm thụ một phen đại đạo cuồn cuộn.

Có thể nói là hấp dẫn gần như toàn bộ thiên kiêu ở đế đô!

Mà lúc này, thần sắc của Tống Tranh cũng vội vàng đi đến trước mặt Sở Hư, trầm giọng bẩm báo nói: “Thế tử, tên Sở Thiên kia cũng là ra ngoài đi về phía Trấn Kiếm Sơn!”

Sở Hư nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

Thấp giọng nói: “Trò hay, sắp diễn ra...”