Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu khuôn mặt không cảm xúc của Diệp Tú Ninh.
[Đỗ Lâm: … Thế này đã rút dao rồi hả???]
[Đỗ Lâm: Đợi đã, vì sao trong phòng tắm lại có dao???]
[Giấy da người: Ký chủ, dù sao kịch bản ban đầu chính là truyện kinh dị hồi hộp... trong các gian phòng đều chuẩn bị sẵn vũ khí sắc bén cho kẻ xấu gϊếŧ người, vậy mới tiện lợi cho kẻ xấu thiết kế ra nhiều cái chết ngoài ý muốn như vậy... như thế này không kí©h thí©ɧ sao?]
Đỗ Lâm chỉ cảm thấy lông mày của mình đang kịch liệt nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững suýt thì không kìm được nữa.
—— Kí©h thí©ɧ cái gì? Độ khó của kiểu sinh tồn này quả thật tăng lên mấy level!
Dựa theo yêu cầu của giấy da người, nhân vật thụ chính chó săn nhỏ tuyệt đối không thể chết, cậu ta là người duy nhất sống sót trong nguyên tác ban đầu. Nội dung cốt truyện của phó bản này đã đang trên bờ vực sụp đổ rồi, vì đạt được số điểm đủ để qua, anh nhất định phải giữ mạng cho Diệp Dương Minh.
Cạch một tiếng, anh đẩy Diệp Dương Minh ra sau, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào... quần áo của Đỗ Lâm hơi ướt, lúc này bị gió thổi qua, lập tức khó chịu rùng mình một cái, nhíu chặt mày lại.
Lôi Diệp Dương Minh ra ngoài, cửa phòng tắm bị Đỗ Lâm gọn gàng dứt khoát chốt từ bên ngoài, nhốt Diệp Tú Ninh và con dao chưa thấy máu trong tay cậu ta ở bên trong phòng tắm.
Đỗ Lâm thản nhiên nói: “Cậu ở bên trong tắm rửa trước đi, tôi có chuyện nói với cậu chủ Diệp.”
Tiếng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào khiến Diệp Tú Ninh hơi khựng lại.
Cậu ta chậm rãi đặt dao xuống, liếʍ liếʍ đầu răng nhỏ như hạt gạo nếp.
—— Anh Đỗ Lâm... khóa cửa rồi.
—— Anh Đỗ Lâm... nhìn thấy dao trong tay mình sao?
—— Anh Đỗ Lâm anh Đỗ Lâm anh Đỗ Lâm anh Đỗ Lâm anh Đỗ Lâm anh...
Sau khi nghe thấy lời nói của Đỗ Lâm, đứa bé trong phòng tắm đảo tròn đôi mắt.
Cơ thể gầy gò dừng trước cửa phòng tắm rất lâu, cuối cùng mặt không biểu cảm ‘bịch’ một tiếng, ném con dao trở về ngăn kéo.
Dáng vẻ cậu ta không cười trông càng vặn vẹo đáng sợ, giống như thấm đẫm loại hung ác còn sâu đậm hơn người trưởng thành.
—— Không được... bây giờ vẫn chưa thể vội vã ra tay... sẽ dọa sợ anh Đỗ Lâm.
—— Mình còn quá nhỏ... vừa rồi là mình quá manh động... không thể bại lộ quá sớm... không được.
***
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, ngoài việc dễ dàng để lại những dấu vết mập mờ trên mặt người khác ra thì cũng dễ dàng che khuất tầm mắt của người khác, Diệp Dương Minh hoàn toàn không nhìn thấy lưỡi dao sáng choang kia.
Vẻ mặt của Diệp Dương Minh rất khó coi, sau khi thấy Đỗ Lâm cài cửa lại, giọng điệu mang chút gay gắt: “Hừ, anh đang làm gì vậy?”
Cậu ta cho rằng Đỗ Lâm đang bảo vệ và thiên vị đồ con hoang lão già kia giao cho anh.
Vẻ mặt Diệp Dương Minh có chút u ám.
—— Rõ ràng chỉ là một món đồ chơi ở chung chưa được nửa ngày, vậy mà anh lại bảo vệ cậu ta như vậy?
—— Chỉ bởi vì đây là đứa bé lão già kia ném cho anh chăm sóc, nên anh che chở như vậy... hừ, với cái tính nết này, nếu như tên này là con gái, đoán chừng chỉ mong sao mau mau lên giường cùng lão già kia, sinh thêm một đứa cho lão già kia.
Cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại giống như ma quỷ, sinh ra loại du͙© vọиɠ khó hiểu đối với Đỗ Lâm.
Tựa như thanh niên với dáng vẻ lạnh lùng trước mặt là ma túy mà cậu ta không cách nào cai được, khiến cậu ta hệt như con chó pug, nhiều lần bị từ chối bị nhục nhã rồi mà vẫn dính lại.
Nhìn hai mắt bị tức giận che phủ của Diệp Dương Minh, Đỗ Lâm không nhịn được thầm đỡ trán.
Đỗ Lâm: Bé con à... tôi đang bảo vệ cậu đấy.
Quản gia thanh niên giật giật khóe miệng, khuôn mặt lạnh lùng giống như phủ đầy sương giá, đường cong giữa môi dường như thả lỏng một chút.
“Tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Trở về phòng nói.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt của chó săn nhỏ trước mặt lập tức sáng lên.
—— Về... phòng? Lên giường?
Rõ ràng Diệp Dương Minh đang nghĩ đến thứ kí©h thí©ɧ gì đó.
Cậu ta giống như đang tràn đầy phấn khởi, tính toán mang đống hình ảnh sắc tình vừa tưởng tượng ra trong phòng tắm kia đưa vào trong thực tế.
“Phòng của tôi hay là phòng của anh?”
Diệp Dương Minh nhướng mày, không kịp chờ đợi hỏi.
Nếu như cái đuôi sau mông có thể thực thể hóa thì chắc chắn nó đang vui sướиɠ lắc lư.
“Phòng cậu đi.”
Đỗ Lâm thản nhiên nói.
Anh không hề quên, kẻ xấu đang trong phòng tắm kia hiếm khi không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thoạt nhìn ngoan không tưởng nổi...
Loại yên lặng trong âm thầm này vô cùng bất thường.
Tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm cũng đã dừng lại - hiển nhiên là vòi nước đã bị Diệp Tú Ninh tắt đi, giống như đang cố gắng áp sát vào cánh cửa, nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây Đỗ Lâm liền rùng mình, hạ quyết tâm, không thể để Diệp Dương Minh xuất hiện trong tầm mắt của kẻ xấu nữa...
—— Phải biết, kẻ xấu giống như Diệp Tú Ninh kia không có bất kỳ khái niệm phải trái gì, chỉ có ham muốn cướp đoạt từ bẩm sinh, thích thì cướp, ghét thì hủy.
—— Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra... đối với Diệp Tú Ninh, đây là một chuyện rất đơn giản.
Anh chỉ có thể dùng cách này bảo vệ cho chó săn nhỏ tự cho là đúng, không hiểu chuyện gì này.
***