Dựa theo nội dung cốt truyện ban đầu, chỉ dựa vào tính tình kiêu căng khó thuần của nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh này, sao có thể đối xử tử tế với ‘đứa nhỏ’ đột nhiên xuất hiện trong nhà họ Diệp.
Cho dù lúc ấy Diệp Dương Minh đã có tình cảm với Diệp Chi Phong thì cũng không thể nào.
Đặc biệt khi đó Diệp Chi Phong còn một mực chắc chắn đứa nhỏ này là con của hắn ta, cậu ta bị cắm một cái sừng to dài như vậy.
Đối với Diệp Dương Minh, đây chính là sự phản bội về mặt tình cảm, tất nhiên cậu ta sẽ không hòa nhã gì với đứa trẻ này.
Cái gì mà bởi vì khi mới tới nhà họ Diệp, nhân vật thụ chính đã dành sự quan tâm săn sóc cho kẻ xấu, cho nên kẻ xấu mới tha cho cậu ta một mạng, không thiết kế gϊếŧ chết cậu ta, mà biến cậu ta thành tù nhân dưới thân mình...
—— Đây hoàn toàn là sơ lược mập mờ nhằm che giấu nội dung cốt truyện thật sự?
Đoán chừng trong nguyên tác lúc đó, Diệp Dương Minh cũng đối xử tệ bạc với đứa bé này, khiến kẻ xấu ghi nhớ trong lòng, sau đó mới nghĩ ra phương thức ‘đặc thù’ tra tấn cậu ta.
—— Đối với một người kiêu ngạo như Diệp Dương Minh... có kết cục như trong nguyên tác, quả thật là sống không bằng chết.
Sau khi quản gia thanh niên thấy cảnh này thì nhíu chặt đôi mày, lập tức giành lại đứa bé từ trong tay Diệp Dương Minh, cẩn thận từng li từng tí đặt lên bệ rửa mặt trong phòng tắm.
[Đỗ Lâm: Hi vọng phản ứng của tôi đủ nhanh nhạy, mọi chuyện vẫn còn kịp... hi vọng kẻ xấu còn chưa nảy sinh suy nghĩ muốn gϊếŧ nhóc con Diệp Dương Minh kia.]
[Giấy da người: ...Quá muộn rồi, ký chủ.]
“Diệp Dương Minh, cậu đang làm cái gì!”
Đỗ Lâm cau mày, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện rõ vẻ không vui.
“Cậu chủ Diệp, tâm trạng cậu không tốt thì cứ nhắm vào tôi, vì sao muốn trút giận lên một đứa bé?” Quản gia thanh niên lạnh lùng nói.
“Hừ, tại sao tôi muốn trút giận lên một đứa bé... Đỗ Lâm, cmn anh quên thân phận của mình là gì rồi à?”
Diệp Dương Minh nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, hệt như một chú chó săn đã giương móng vuốt, trên khuôn mặt trẻ trung tràn đầy tức giận.
“Cmn anh đã ở bên tôi rồi! Trừ cái đó ra... anh chính là một con chó nhà họ Diệp tôi nuôi, lão già kia không hề để ý đến anh chút nào.”
“Anh còn nuôi con giúp hắn ta? Anh dựa vào cái gì mà giúp hắn ta? Anh cho rằng anh là gì của hắn ta?”
Tiếng nói hùng hổ dọa người của Diệp Dương Minh không ngừng bức ép Đỗ Lâm.
Giống như muốn nuốt anh vào trong bụng.
Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, Diệp Dương Minh nhìn chằm chằm dấu vết trên xương quai xanh của Đỗ Lâm.
Đỏ tươi kiều diễm, hơi nước mờ mịt càng tăng thêm vẻ mập mờ cho vết đỏ trên làn da trắng nõn này.
“—— Đỗ Lâm, nơi này vẫn còn dấu ấn tôi để lại đấy.”
Diệp Dương Minh nghiến răng nói ra.
Đỗ Lâm: Mệt lắm rồi, không yêu nổi nữa.
Anh chỉ muốn bịt miệng chó săn nhỏ, để cậu mau mau im lặng.
Nhưng oắt con này lại chẳng hề hay biết... nói nhiều thêm một câu, khoảng cách với mép vách đá lại gần thêm một bước.
“Đau... đau quá...”
Mà ngay khi Đỗ Lâm vừa liếc mắt nhìn, bỗng trông thấy đứa bé ngồi trên bồn rửa mặt che mũi, khe khẽ lẩm bẩm một câu.
Cú đạp vừa rồi của Diệp Dương Minh rất ác... hình như trúng vào mũi, chảy máu rồi.
“Đau quá ——”
Diệp Tú Ninh nhỏ giọng nói một tiếng, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, giống như không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường ——]
[Kẻ xấu trong cô nhi viện —— Diệp Tú Ninh (?) độ thiện cảm: 50% —— giá trị hắc hóa: 10% ——]
—— Vấy bẩn...
—— Bàn tay mà anh Đỗ Lâm vừa rửa sạch cho mình... lại bị máu vấy bẩn rồi...
—— Có chút không vui, có chút không vui, có chút không vui... muốn... gϊếŧ người...
Nhưng mà, cho dù trên mặt kẻ xấu là ngây thơ vô tội cỡ nào thì hành động của cậu ta vẫn rất nhanh chóng.
Nhờ hình ảnh phản chiếu qua tấm gương, Đỗ Lâm nhìn thấy...
Cậu bé ho khan một tiếng, rụt rè lau mặt mình, mái tóc dài ẩm ướt rủ xuống, che đi phần lớn khuôn mặt cậu ta.
Diệp Tú Ninh vươn cánh tay mảnh khảnh của mình ra, từ trong ngăn tủ dưới bệ rửa mặt... mò ra một con dao dài nhọn sắc bén.