—— “Tôi muốn vấy bẩn người này.”
Cảm nhận được chữ bằng máu trên giấy da người trong đầu, Đỗ Lâm im lặng nhìn đứa nhỏ với vẻ mặt ngây thơ trước mặt.
Diệp Tú Ninh chớp chớp đôi mắt khiến hàng mi dài rung rung, lại ghé cằm vào đầu gối quản gia thanh niên, cái cằm gầy gò hơi nhọn, thoạt nhìn tư thế và vẻ mặt đều cực kỳ ngây ngô vô tội.
—— Quả thật là ngụy trang hoàn mỹ không một tỳ vết.
—— Ai biết rốt cuộc bên trong dáng vẻ con trẻ ngây thơ này... ẩn giấu thứ gì.
—— Cho dù có 40% độ thiện cảm... cậu ta cũng không coi mình là [người].
Trong lòng Đỗ Lâm bình tĩnh nghĩ vậy.
Trên mặt anh lại không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, bế Diệp Tú Ninh lên.
Quản gia thanh niên sờ tóc cậu ta, tiếng nói lạnh nhạt vang lên: “Cậu vui là được, tôi dẫn cậu đi tắm rửa.”
Anh giống như trước giờ chưa từng quan tâm và chăm sóc ai khác ngoài tiên sinh như thế này, cho nên trong nháy mắt đó, giọng điệu nói ra mang theo cứng ngắc.
Sau một thoáng chần chừ, Đỗ Lâm lại nhẹ giọng nói: “Sau đó lại giúp cậu cắt tóc, ngoan.”
“Tóc dài quá sẽ che kín mắt.”
—— Tắm rửa...?
Diệp Tú Ninh ngây thơ chớp chớp mắt.
—— Anh Đỗ Lâm... muốn tắm rửa giúp mình sao?
Cậu ta cúi đầu xuống, mái tóc dài phủ lên đôi mắt của cậu ta, cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ nghe thấy tiếng ‘vâng’ trầm thấp, sau đó là nở nụ cười.
—— Anh Đỗ Lâm muốn tắm rửa giúp mình... rất vui.
Đôi chân rủ xuống bên dưới khuỷu tay Đỗ Lâm nhẹ nhàng đung đưa, vạch ra đường cong hân hoan phấn khởi.
***
Trong phòng tắm tại phòng ngủ của Đỗ Lâm.
Cho dù trong lòng đứa bé này cất giấu suy nghĩ đáng sợ vặn vẹo thế nào, thì chất tóc của một đứa trẻ vẫn luôn rất tốt.
Tóc của Diệp Tú Ninh rất mềm mại, sợi tóc dài mảnh quấn quanh đầu ngón tay, cảm giác rất tốt, trong khe hở giữa các ngón tay toát ra vô số bọt trắng.
Đứa bé rất ngoan, Đỗ Lâm lấy một chiếc ghế nhỏ đặt trong bồn tắm, để cậu ta ngồi bên trên.
Đỗ Lâm thử nhiệt độ nước, đợi sau khi nhiệt độ vừa phải mới rửa sạch bọt trắng trên tóc Diệp Tú Ninh.
[Giấy da người: Hì hì, ký chủ, cảm giác nuôi con như thế nào?]
[Đỗ Lâm mặt không cảm xúc: Rất tốt, nếu như cậu ta không coi tôi như một món đồ chơi... lúc nào cũng muốn đùa bỡn vấy bẩn tôi, tôi sẽ càng cảm ơn cậu ta.]
Xuyên qua hơi nước mỏng manh trên đỉnh đầu, Diệp Tú Ninh nghiêng đầu nhìn quản gia thanh niên trước mặt.
Đỗ Lâm nửa ngồi ở trước mặt cậu ta.
Để tắm rửa giúp cậu ta, anh cởi chiếc áo vest màu đen kia ra, lúc này tay áo sơ mi vốn được cài cúc tỉ mỉ cũng bị cởi ra rồi vén lên, để lộ một đoạn cổ tay thon dài hoàn mỹ.
Một phần tay áo sơ mi bị làm ướt... Diệp Tú Ninh nhìn mạch máu màu xanh nơi cổ tay thanh niên.
Mạch máu chạy thẳng một đường, nhưng đến cuối lại đột ngột uốn lượn... trông giống như một chiếc móc uốn cong đầy khó hiểu.
Giống như cảm giác của thanh niên mang lại cho người khác.
—— Cấm dục... nhưng lại toát ra loại cảm giác cám dỗ đầy kỳ dị.
Diệp Tú Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy bờ môi đang mím chặt của Đỗ Lâm đột nhiên cử động, cậu ta theo bản năng rụt cổ rồi thu lại tầm mắt.
—— Nhất định phải giấu kỹ, không thể để anh Đỗ Lâm phát hiện ánh mắt thăm dò của mình.
—— Bằng không, nói không chừng anh Đỗ Lâm sẽ sợ hãi... sẽ chạy trốn.
—— Vậy thì không kịp rồi, lấy xiềng xích để chơi đùa ra quá sớm sẽ dọa sợ anh Đỗ Lâm.
“Nhiệt độ nước thế nào.” Thanh niên tóc đen thản nhiên hỏi thăm.
“Vẫn, vẫn tốt.” Cậu bé rụt rè nói.
Bọt nước văng khắp nơi, làm ướt bộ quần áo nhem nhuốc mà đứa bé mặc từ lúc ở trong cô nhi viện tới đây.
Đỗ Lâm vén tay áo của Diệp Tú Ninh lên, giúp Diệp Tú Ninh cọ rửa đầu ngón tay không rõ dính thịt quả màu đỏ gì.
Ánh mắt dời lên, lúc này Đỗ Lâm mới nhìn thấy trên cánh tay của Diệp Tú Ninh có một vết thương nho nhỏ, giống như dấu vết do bị thứ gì đó làm bỏng.
Đỗ Lâm nhíu mày, đưa tay chạm vào vết thương.