[Giấy da người: Ký chủ có thấy tin tức hữu dụng gì không?]
[Đỗ Lâm: Có.]
[Giấy da người: Cái gì?]
[Lời nói của Đỗ Lâm mang theo tấm tắc lấy làm kỳ lạ: Dáng vẻ của đứa nhỏ này rất dễ mến, rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không giống Diệp Chi Phong.]
[Đỗ Lâm: Có phải nhân vật công chính bị người ta cắm sừng, lại nói, đây quả thật là con ruột của nhân vật công chính sao?]
[Giấy da người: ...]
Đỗ Lâm cũng chỉ thuận miệng pha trò, nhưng khiến anh không ngờ được là, vậy mà thoáng cái tiến độ thăm dò của nhiệm vụ chính tuyến lại tăng lên 10%, đạt đến mức 45%.
Đỗ Lâm hơi kinh ngạc.
—— Cho nên, kẻ xấu trong nguyên tác... cũng không phải là con ruột của nhân vật công chính sao?
—— Vậy tại sao Diệp Chi Phong lại muốn dẫn nó trở về? Hứa hẹn với mẹ của Diệp Dương Minh... chẳng lẽ thật ra đứa bé này là em trai của Diệp Dương Minh?
—— Không đúng, vậy thì nguyên tác cũng điên rồ quá rồi, đến cuối cùng kẻ xấu này còn hung hăng cầm tù nhân vật thụ chính, chơi rất nhiều trò biếи ŧɦái.
Dường như cảm giác được ánh mắt của Đỗ Lâm, Diệp Chi Phong chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bức ảnh kia, trên khuôn mặt nguội lạnh là nụ cười sâu xa khó lường, lại mang chút nguy hiểm: “Thích khuôn mặt của đứa nhỏ này?”
Đỗ Lâm: “...”
Anh đã cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này như muốn nuốt chửng mình.
Chút quan hệ như có như không giữa bọn họ lại càng thêm rõ ràng, mặc dù điều này cũng không có nghĩa là Diệp Chi Phong để ý mình cỡ nào, nhưng tóm lại nó đã mang ý nghĩ mình bị đưa vào lãnh thổ và địa bàn của hắn ta rồi.
Mà tiến vào trong lãnh thổ của hắn ta... lại đi nhìn người khác, vậy thì không đúng rồi.
Đỗ Lâm rủ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không dám, tôi chỉ đang nhìn tiên sinh.”
Nghe thấy câu trả lời này, dường như Diệp Chi Phong rất hài lòng, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Một lúc lâu sau, Đỗ Lâm mới nghe thấy giọng nói thản nhiên của Diệp Chi Phong vang lên.
Mục đích lên tiếng, dường như là muốn nhắc nhở Đỗ Lâm cái gì.
Dưới ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ cô nhi viện hắt vào, dường như khuôn mặt Diệp Chi Phong bị chia thành hai bộ phận.
Một nửa là bóng râm lạnh lùng và trang nghiêm, mà nửa còn lại giống như là ánh sáng tản ra ác ý.
“Đứa nhỏ của nhà họ Diệp, tám chín phần mười đều là xấu xa, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có đứa nhỏ Diệp Dương Minh kia là không có tâm tư xấu xa, giống như một chú chó hoang không hiểu chuyện...”
“Đừng để bị khuôn mặt này lừa gạt.”
Diệp Chi Phong thoáng nhìn Đỗ Lâm: “Nếu thật sự cảm thấy hứng thú với thằng bé... vậy cậu đi đón nó đi.”
“Nhưng mà, đến lúc đó gây ra rắc rối gì, cũng đừng khóc lóc xin tôi giải quyết cho cậu.”
***
Trên hành lang, một nhân viên chăm sóc của cô nhi viện dẫn Đỗ Lâm đến gian phòng của Diệp Tú Ninh.
Vào giờ này, hầu hết đứa nhỏ trong cô nhi viện đều đang ngủ trưa.
Đỗ Lâm như có điều suy nghĩ đi theo sau lưng nhân viên chăm sóc.
[Giấy da người: Ký chủ, cậu đang nghĩ gì vậy?]
[Đỗ Lâm: Nếu như vừa rồi Diệp Chi Phong không phải đang chơi chữ với tôi... vậy trong lời nói của hắn ta có ẩn chứa rất nhiều tin tức.]
[Đỗ Lâm: Ngoài Diệp Dương Minh ra... người nhà họ Diệp đều là kẻ xấu, nói cách khác, cái chết của cha mẹ Diệp Dương Minh cũng không đơn giản như vậy. So với nói không thoát khỏi liên quan đến Diệp Chi Phong, không bằng nói trong hai phe phái này không có lấy một người tốt.]
Đỗ Lâm nhìn thấy tiến độ thăm dò lại tăng thêm ba điểm phần trăm, day day ấn đường, càng thêm tò mò, rốt cuộc ân oán của thế hệ trước nhà họ Diệp là thế nào.
Dọc đường đi, trong tiếng lải nhải của nhân viên chăm sóc, Đỗ Lâm lấy được rất nhiều thông tin liên quan đến Diệp Tú Ninh.