Chương 11.2

Đỗ Lâm còn đang suy nghĩ cái gì.

Mà ngay lúc này, cửa phòng bị chậm rãi đẩy ra.

Nữ hầu tổng quản bước vào nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, hốc mắt trũng sâu mang theo hơi thở cực kỳ âm u.

“Quản gia Đỗ, ông chủ có chuyện cần cậu đi làm.”

Nữ hầu dừng lại chốc lát, dùng loại giọng điệu từ tốn nói ra ——

“Ngài ấy muốn cậu nghỉ ngơi một lát, trước khi tới công ty thì đến cô nhi viện đón một đứa bé cùng ngài ấy.”

Khi nữ hầu rời đi, giọng nói của bà ta mang theo vài phần cảnh cáo.

“Quản gia Đỗ, cẩn thận một chút... đứa bé này rất quan trọng đối với nhà họ Diệp.”

Sau khi nữ hầu tổng quan nói xong thì đóng cửa lại.

[Đỗ Lâm nhíu mày: Không thích hợp.]

[Giấy da người: Sao vậy?]

[Đỗ Lâm: Dựa theo tính cách của nhân vật công chính Diệp Chi Phong, nếu có chuyện quan trọng cần thông báo, hẳn sẽ trực tiếp gọi tôi tới thư phòng rồi nói với tôi, nhưng lần này hắn ta lại để nữ hầu tổng quản thông báo, đã nói rõ lúc này vừa xảy ra chuyện gì đó khiến hắn ta không có thời gian nói trực tiếp được...]

—— Chẳng lẽ việc cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn cũng có liên quan tới Diệp Chi Phong?

Đỗ Lâm dùng ngón tay lật tìm hồ sơ, nhíu mày lại.

—— Hơn nữa, thời gian đứa bé này xuất hiện... hơi kỳ quái.

—— Trong nguyên tác, thời điểm đứa bé này lên sàn là sau khi tình cảm giữa Diệp Chi Phong và Diệp Dương Minh đã gần như ổn định, Diệp Chi Phong muốn nhận nuôi một đứa bé để kế thừa gia nghiệp, trải qua điều tra mới phát hiện có đứa nhỏ cùng huyết thống lưu lạc ở bên ngoài.

—— Mà bây giờ, về mặt tình cảm Diệp Chi Phong chưa có bất kỳ thay đổi gì, tạm thời không đề cập tới thiện cảm và tham muốn chiếm giữ bé nhỏ không quan trọng đối với mình, người có trái tim lạnh lẽo đã sống độc thân ba bốn mươi năm, sao đột nhiên nghĩ đến việc muốn có một đứa con?

“Chẳng lẽ là... thật ra Diệp Chi Phong vẫn luôn biết mình có một đứa con ở trong cô nhi viện? Từ khoảnh khắc đứa bé kia ra đời thì đã biết rồi.”

Ánh mắt Đỗ Lâm dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Chỉ vì sự xuất hiện của [tôi] gây ra hiệu ứng bươm bướm - vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn, khiến hắn ta không thể không sớm... đón đứa bé kia trở về.”

“Tại sao? Nếu như hắn ta đã biết từ trước, vậy tại sao muốn vứt đứa bé kia ở trong cô nhi viện?”

“Hơn nữa, vì sao chỉ mặt gọi tên, muốn tôi đi cùng đến cô nhi viện?”

[Ở trong đầu anh, một lúc lâu sau giấy da người mới lên tiếng: Ký chủ, nói không chừng là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.]

[Giấy da người: Có lẽ hắn ta chỉ là ham muốn khuôn mặt, cơ thể và năng lực của cậu, muốn cậu nuôi con giúp hắn ta.]

[Đỗ Lâm: ...?]

***

Đỗ Lâm không hề tin tưởng vào trêu đùa của giấy da người.

Bởi vì anh nhìn thấy, tiến độ thăm dò nội dung cốt truyện đã đạt đến 40%.

Nói cách khác, nhân vật công chính Diệp Chi Phong quả thật biết rõ tung tích của đứa bé này từ trước.

Ngồi trên xe con, Diệp Chi Phong nhìn thanh niên tóc đen đầu óc như đang trên mây ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay của đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống: “Cậu đang nghĩ cái gì?”

Quản gia thanh niên cảm nhận được đυ.ng chạm của chủ nhân mình, dịu dàng ngoan ngoãn cụp mắt nói.

“Tiên sinh... tại sao đột nhiên muốn đón một đứa trẻ trở về?”

“Tại sao muốn tôi đi cùng?”

Diệp Chi Phong nhắm mắt tựa trên lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng, đường cong khuôn mặt giống như điêu khắc, toát ra sắc bén nhàn nhạt.

Diệp Chi Phong đột nhiên lên tiếng: “Trước đó tôi đã nói với cậu rồi, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của cha mẹ đứa nhỏ Diệp Dương Minh kia.”

Bầu không khí trong xe lắng xuống rất nhiều, giống như xuống đến điểm đóng băng.

Giọng nói của hắn ta cực kỳ lạnh lùng: “Đây là hứa hẹn giữa tôi và mẹ của Diệp Dương Minh.”

—— Hứa hẹn với mẹ của Diệp Dương Minh?

Sắc mặt Đỗ Lâm toát ra mấy phần cổ quái.

Anh vẫn nhớ hôm trước, nhân vật thụ chính chó săn nhỏ Diệp Dương Minh từng căm hận oán trách ——

“Nếu như không phải lão già kia, cha mẹ tôi đã không phải chết.”