“Sau đây là một tin khẩn vừa mới nhận được... Chín giờ sáng hôm nay, một cô nhi viện nằm ở thành phố Giang Châu bốc cháy, ngọn lửa dữ dội khiến hơn mười trẻ nhỏ và một viện trưởng thiệt mạng...”
Sau khi trở lại phòng, Đỗ Lâm nghe thấy giọng nữ dịu dàng trên đài, chậm rãi nhíu mày lại.
Trong tay anh có một bản sao của hồ sơ vụ án, là giấy da người kiếm giúp anh.
Lần trước sau tai nạn ngoài ý muốn của cô bé kia, cảnh sát đến cô nhi viện Giang Châu tiến hành điều tra sâu hơn và ghi chép lại vụ việc.
Đỗ Lâm phát hiện một chuyện thú vị.
Mấy đứa nhỏ và viện trưởng thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn lần này đều là người từng được cảnh sát gọi đi lấy lời khai, tìm hiểu tình huống.
Những người này đều cho lời khai thống nhất, chỉ ra rằng cô bé té lầu kia đúng là nhân lúc viện trưởng không chú ý lén chạy ra ngoài lấy con diều.
Ngoại trừ một người.
Đầu ngón tay trắng nhợt của Đỗ Lâm nhẹ nhàng lướt qua cái tên đó.
“Diệp Tú Ninh...”
Cái tên rất hàm súc nho nhã, thoạt nhìn như của một cô gái, khiến cho người ta không thể nào liên tưởng nó với tên đao phủ dính đầy máu tanh.
Vẻ mặt của Đỗ Lâm hơi kỳ lạ.
Trong hồ sơ này, số lần cái tên Diệp Tú Ninh xuất hiện không nhiều, câu hỏi về cậu ta cũng rất ít, nhưng con diều hình bướm đuôi én hại cô bé kia té lầu... lại chính là do đứa bé tên Diệp Tú Ninh này làm.
Nhưng mà, dựa vào ghi chép trong hồ sơ, bàn tay của cậu ta rất khéo léo, đã làm rất nhiều con diều cho đám trẻ trong cô nhi viện, hơn nữa cũng làm rất nhiều con rối có dáng vẻ kỳ quái.
Con diều hình bướm đuôi én của cô bé cũng là ngẫu nhiên chọn trong chỗ diều làm cho bọn trẻ, không tồn tại khả năng giở trò vào nó.
Ở trong cô nhi viện này Diệp Tú Ninh có danh tiếng rất tốt, nhân viên chăm sóc và bọn nhỏ trong cô nhi viện đều rất thích cậu ta, trong hồ sơ, khi vô tình nhắc đến cậu ta, cơ bản đều là lời hay ý tốt.
Đỗ Lâm lặng im suy nghĩ.
Trong nguyên tác, quả thật có tình tiết cô nhi viện bị cháy này, nhưng đó là khi đứa trẻ nhà họ Diệp được nhận nuôi rồi mới xảy ra, hơn nữa, vụ hỏa hoạn kia thiêu chết tất cả nhân viên chăm sóc và trẻ nhỏ trong cô nhi viện, giống như là để che giấu tin tức quan trọng gì đó mà hủy thi diệt tích, không còn một mống.
Mà bây giờ, không biết có phải bởi vì Đỗ Lâm xuất hiện mà khiến phần cốt truyện này bị chệch hướng hay không.
Vụ hỏa hoạn này của cô nhi viện chỉ thiêu chết mười ba người, cả cô nhi viện vẫn còn hơn ba mươi người may mắn sống sót.
Giọng nữ trong đài phát thanh vẫn chậm rãi truyền ra.
“Trải qua bước đầu điều tra hiện trường xác định, trong phòng chứa đồ của nhà bếp phía tây cô nhi viện Giang Châu, thiết bị mạch điện quá cũ kỹ, xảy ra vấn đề rò điện, phỏng đoán hẳn là chập điện trong thiết bị dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, nguyên nhân cụ thể vẫn đang trong quá trình điều tra...”
Đỗ Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Anh nghĩ tới cô bé không cẩn thận té lầu tại tòa nhà bị bỏ hoang kia.
“Lại là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.”
Hai vụ tai nạn ngoài ý muốn không có bằng chứng rõ ràng, nhưng khi liên kết với nhau, lại giống như đang từ từ phá vỡ mặt băng, lộ ra dòng nước lạnh chảy ùng ục bên dưới.
Đỗ Lâm lấy lại bình tĩnh, trong lòng hỏi giấy da người.
[Đỗ Lâm: Diệp Tú Ninh chính là tên của nhân vật Boss phản diện trong phó bản này sao? Và cũng chính là kẻ xấu trong cô nhi viện này?]
[Giấy da người: Hì hì, cậu đoán xem.]
Nghe thấy giọng điệu này của giấy da người, Đỗ Lâm nhíu mày.
—— Không phải sao?
Theo logic, nếu như anh đoán đúng nội dung cốt truyện, chắc hẳn tiến độ thăm dò nội dung cốt truyện sẽ được mở khóa thêm.
Nhưng nghe giọng điệu này của giấy da người... rõ ràng là anh đoán sai rồi.
—— Diệp Tú Ninh... không phải tên đứa bé kia thật sao?
—— Ngẫm lại, khi lần đầu tiên tiến vào nội dung cốt truyện, tên của đứa bé này trên giấy da người đã bị phủ một lớp Mosaic thật dày.
—— Tên của cậu ta, chắc hẳn dính dáng đến manh mối then chốt nhất của phó bản này, không thể nào thông qua hồ sơ mà dễ dàng lấy được như vậy.
—— Lần này thiết kế ra ‘vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn’... đứa bé kia... là chỉ đơn thuần muốn che giấu lỗ hổng trong tai nạn trước đó, hay là còn có ý đồ và mục đích nào khác?