Xương cốt của con người có thể mỏng manh đến mức nào?
Khi nó rơi xuống con đường lát đá cuội, phần đầu đứng mũi chịu sào gánh chịu phần lớn tổn thương.
Máu tươi và thịt nát ngập tràn khe hở đường cái do lực chấn động gây ra, chỉ non nửa cơ thể là còn nguyên vẹn.
Chiếc váy xòe đáng yêu cũng bị xé rách thành nhiều mảnh nát vụn, dính đầy máu tươi, giống như cảnh tượng trong truyện cổ tích đẫm máu.
—— Một đứa bé, bất trắc té lầu.
Đỗ Lâm khẽ chớp mắt.
[Đỗ Lâm: …? Tôi chỉ nói một chút về Boss phản diện thôi, sao tử vong đã đến đột ngột như vậy?]
[Giấy da người: Hì hì, dọa cậu rồi sao?]
[Đỗ Lâm: Không, rất kí©h thí©ɧ, yêu rồi yêu rồi!]
[Giấy da người: …]
Nhưng hiển nhiên, có người không cho là như vậy.
Đỗ Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Dương Minh đang ngẩn người nhìn đứa bé mặc váy xòe trên mặt đất, đồng tử khẽ co rụt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Diệp Dương Minh: “Đây là...”
—— Vừa rồi... xảy ra chuyện gì?
Mặc dù mười mấy năm qua, Diệp Dương Minh từng làm không ít chuyện hoang đường, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong các trường hợp mở tiệc khoe khoang.
Mà cảnh tượng tử vong trực tiếp thế này, cậu ấm quần là áo lượt này quả thật chưa từng trải qua.
Khiến Diệp Dương Minh không ngờ được là, trong thời khắc này, một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhàn nhạt vang lên phía sau cậu ta.
“Đừng nhìn.”
Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng phủ lên mắt Diệp Dương Minh.
Trước giờ Đỗ Lâm là người lạnh nhạt, anh sẽ không sinh lòng thương hại với bất kỳ người nào, đặc biệt là đối với oắt con độc mồm độc miệng này.
Anh chỉ làm theo nội dung cốt truyện trên giấy da người thôi.
Nhưng ở trong mắt Diệp Dương Minh lại mang ý nghĩa khác.
Ngón tay xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong phòng triển lãm, mà ngón tay thoạt nhìn xinh đẹp mỏng manh không chịu nổi đó lại đang che chắn trước mắt mình, muốn che đi tất cả máu tanh cho mình.
Không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Dương Minh giống như bị thứ gì khẽ khàng đâm một cái, xuất hiện cảm giác đau xót.
Cậu ta theo bản năng duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Đỗ Lâm kéo xuống.
Tầm nhìn lại trở nên rõ ràng, ánh sáng và máu me đầy đất lại lần nữa xuất hiện trước mắt cậu ta, mà cậu ta cũng thấy rõ được dáng vẻ của người vừa che mắt mình này.
Diệp Dương Minh kinh ngạc nhìn anh.
Quản gia thanh niên cau mày lại, ánh mắt nhìn cậu ta lộ ra chút không vui cố nén - hiển nhiên lời nói mang tính sỉ nhục trước đó của mình đã in sâu trong lòng anh.
Nhưng mà... cho dù như vậy, Đỗ Lâm vẫn che chở cậu ta.
Giống như nghe theo một loại bản năng nào đó.
Tại khoảnh khắc nguy hiểm xuất hiện, anh đưa tay che kín mắt cậu ta, ngăn cậu ta trực tiếp thấy cảnh thi thể kia rơi xuống mặt đất, để lại vết sẹo trong lòng.
—— Người này... vì sao? Vì sao anh phải suy nghĩ cho mình như vậy? Vì sao phải bảo vệ mình như vậy?
—— Chẳng lẽ là, anh...
Diệp Dương Minh hơi há miệng ra, cái người xưa nay luôn độc mồm độc miệng và trưng ra nét mặt kiêu căng ngỗ ngược, lúc này đây lại hiếm khi lộ vẻ bối rối.
Trong lòng tuôn trào cảm giác ngọt ngào khó nói thành lời.
Nào giờ một giây sau, cậu ta nghe thấy Đỗ Lâm lạnh lùng nói.
“Nếu như không phải trước đây tiên sinh từng nói muốn tôi luôn đi theo sau lưng cậu bảo vệ cậu, tôi thật sự không muốn ở bên cạnh cậu chút nào.”
Đỗ Lâm nhập vai nhân vật quản gia, nhìn thanh niên anh tuấn nhuộm tóc vàng trước mặt, trong giọng nói khó nén được chán ghét.
“Tùy tiện gièm pha quan hệ và tình của giữa tôi và tiên sinh thì thôi đi... vậy mà khi đi theo sau cậu, làm việc cho cậu, cuối cùng lại dính vào phiền toái này.”
“Nào là đánh nhau với người khác trong câu lạc bộ, nào là đưa cậu đến trường gặp phải tai nạn té lầu... nếu như không phải bởi vì tiên sinh, tôi thật sự không muốn đến gần cậu chút nào.”
—— Nếu như không phải bởi vì tiên sinh, tôi thật sự không muốn đến gần cậu chút nào.
Nghe thấy lời nói lạnh lùng của Đỗ Lâm, giống như có một phần không khí trong cơ thể mình bị rút ra.
Ban đầu Diệp Dương Minh vốn hơi bối rối, nghe vậy bối rối cũng dần rút đi, sắc mặt chuyển sang tái xanh, ánh mắt trở nên hung ác.
—— Quả nhiên là thế.
—— Lão già kia... lão già kia! Lại là bởi vì lão già kia!
—— Lão già kia... chẳng lẽ không có chút tôn nghiêm nào sao, chỉ là bởi vì mệnh lệnh tùy tiện nói ra của lão già kia thôi mà phản ứng đầu tiên khi gặp nguy hiểm chính là tuyệt đối trung thành bảo vệ cháu trai của hắn ta?
Khoảnh khắc này, mặc dù không hiểu rốt cuộc mình có tình cảm gì đối với Đỗ Lâm, nhưng Diệp Dương Minh biết cảm giác đố kỵ với người chú Diệp Chi Phong của mình đang... điên cuồng tăng lên, giống như dây leo vặn vẹo trong bóng tối.
—— Rốt cuộc cậu ta có điểm nào kém chú mình?
[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường —— nhân vật thụ chính thành công nảy sinh giá trị hắc hóa!]
[Bắt đầu trích xuất giá trị tình cảm nhân vật ——]
[Hình mẫu nhân vật: Nhân vật thụ chính cậu ấm Diệp Dương Minh —— độ thiện cảm đối với ký chủ: 40% —— giá trị hắc hóa: 20% ——]
[Tự thuật của nhân vật: Đệt, thật sự có chút muốn con chó này của chú, cho lão già kia dùng đúng là lãng phí... tình cảm chân thành tha thiết như thế này, tôi cũng muốn có được.]
Đỗ Lâm: ???