Chương 2: Lâm Tẫn Nhiễm

16/5/2023

Trong đầu Thu Lạc, một đoạn thông tin về nhân vật liên quan với quyển xuyên thư văn này lập tức hiện ra: Lâm Tẫn Nhiễm, con cả của chủ tịch gia tộc Lâm thị qua đời vì bệnh, vì bệnh mà dưỡng ở nước ngoài mười mấy năm, sau khi về nước chỉ có vài năm ngắn ngủi, dựa vào thủ đoạn lôi đình(*), giẫm lên đầu kẻ địch trăm phương ngàn kế mà thượng vị, từ một ma ốm nhận hết xa lánh, biến thành tổng tài Lâm thị mọi người kính sợ.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, không bao lâu thị lực của Lâm Tận Nhiễm xảy ra vấn đề, cho đến khi hoàn toàn mù, vị hôn phu "Thu Lạc" đột nhiên tuyên bố có tình yêu mới, Lâm Tận Nhiễm chịu khổ từ hôn, hai nhà hợp tác cũng tuyên bố phá sản.

Kẻ địch phản công, tập đoàn bấp bênh, cầu mà không được Lâm Tẫn Nhiễm bị vứt bỏ(?), triệt để hắc hóa thành đại nhân vật phản diện, cuối cùng bị phu phu nhân vật chính liên thủ trấn áp, kết cục thê lương.

(?)Theo mik hỉu có nghĩa là LTN là ng mà ng khác muốn có nhưng lại không có được, thế nhưng lại bị vứt bỏ

Thu Lạc một lời khó nói hết nghĩ, vốn dĩ "người bị hại" không chỉ có một mình hắn...

Con ngươi đen nhánh của Lâm Tẫn Nhiễm mất tự nhiên chuyển động một chút, hướng Thu Lạc "nhìn" qua, tầm mắt giống như không có tiêu cự, dừng ở một điểm nào đó trên hư không.

Sắc mặt y mang theo ba phần mệt mỏi tái nhợt, nhíu nhíu mày: "Mèo đen?"

Thu Lạc mặt đầy bụi đất nằm sấp tựa vào trên ghế, nước mưa theo lông mèo đen dính vào nhau nhỏ xuống, trộn lẫn bùn cát, làm bẩn ghế sô pha da cao cấp.

Đầu ngón tay Lâm Tẫn Nhiễm duỗi tới lau qua mấy sợi lông mềm ẩm ướt, cuối cùng rơi vào khoảng không, chỉ mò đến một tay bùn đất cát sỏi dơ bẩn lạnh lẽo.

Thu Lạc ôm lấy móng vuốt bẩn thỉu, không được tự nhiên mà cọ cọ, nó thề chính mình chưa từng chật vật như đêm nay.

Ấn đường nam nhân hơi nhíu lại, thu tay về, lấy ra khăn tơ lụa vuông trong túi áo âu phục, chậm rãi mà lau ngón tay bị làm dơ: "Là mèo hoang?"

Người đàn ông trung niên đuổi đi người bắt mèo, giờ phút này đã ngồi vào ghế lái, quay đầu lại nhìn mắt mèo đen nhỏ, ánh mắt phức tạp: "Lâm tổng, Nhất Thiện đạo trưởng xem bói quẻ tượng cho ngài nói, mèo đen có linh, là bước ngoặt cho ngài phục hồi thị lực, vừa vặn đêm nay lại thật sự gặp một con, có lẽ nói không chừng có thể giúp ngài nhìn thấy lại ánh sáng?"

Lâm Tận Nhiễm chậm rãi lắc đầu: "Trần Thần, ngươi quá mê tín."

Trần Thần là thủ tịch(?) thư ký kiêm quản gia của Lâm Tẫn Nhiễm, từ lúc ba mươi tuổi đã đi theo bên cạnh y, đến nay đã có mười năm giao tình.

Gã vẻ mặt nghiêm túc nói: "Loại chuyện này, thà rằng tin là có, không thể tin là không. Nhất Thiện đạo trưởng vốn là thế ngoại cao nhân, huống chi bệnh mắt của ngài tới quỷ dị, bệnh viện cũng tra không ra nguyên nhân..."

Lâm Tẫn Nhiễm chợt cười lạnh một tiếng, con ngươi không hề sáng là một loại đen tối cực hạn, kiềm chế u ám nói không nên lời.

Thư ký Trần lập tức ngậm miệng, mới vừa leo lên địa vị cao liền đột nhiên bị mù, chuyện này đối với Lâm Tẫn Nhiễm lận đận từ nhỏ mà nói, là đả kích to lớn người thường khó có thể tưởng tượng.

Không biết bao nhiêu kẻ địch ngoài sáng trong tối nhìn y chê cười, rục rịch muốn nhảy ra một lần nữa đem y giẫm trở lại trong bùn.

Bên trong xe không gian nhỏ hẹp không khí nặng nề, ngay cả không khí cũng phảng phất trở nên loãng. Đọc‎ 𝒕hê𝘮‎ 𝔫hiề𝑢‎ 𝒕𝐫𝑢yệ𝔫‎ ở‎ ==‎ T𝐫U𝘮𝒕𝐫𝑢yệ𝔫﹒VN‎ ‎ ==

Một lát sau, Lâm Tẫn Nhiễm rốt cục thu liễm cảm xúc, thản nhiên nói: "Quên đi, lưu lại thì lưu lại đi, lái xe."

Giọng nói của y trầm thấp lạnh thấu xương, tốc độ nói chậm rãi, cùng Thu Lạc trong trí nhớ vài lần gặp mặt không nhiều lắm, không kém bao nhiêu.

Nghe đồn đối phương khi còn nhỏ bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, luôn dưỡng ở trong viện điều dưỡng tư nhân của Lâm gia ở nước ngoài, bây giờ hai mắt mù, giọng nói nghe càng bệnh hoạn hơn.

Thu Lạc ngửa đầu, dùng ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm Lâm Tẫn Nhiễm.

Tập đoàn Thu Diệp và Lâm thị vẫn luôn có qua lại buôn bán, chuyện đính hôn trưởng bối hai nhà mặc dù có ý, nhưng chưa chính thức ký kết hôn ước.

Lâm thị thế hệ trẻ tuổi có vài đứa con trai con gái, cha mẹ Thu Lạc có ý vài phần xem giá thị trường, ai có thể thành công thượng vị lên làm người đứng đầu Lâm gia, liền cùng người đó liên hôn, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cười đến cuối cùng dĩ nhiên là Lâm Tẫn Nhiễm tầm thường nhất.

Việc đầu tiên y thượng vị, chính là đem mấy anh chị em Lâm gia cùng y tranh giành toàn bộ thu thập một lần, còn kém không có chạy tới Siberia đào mỏ đi.

Chờ cha mẹ Thu Lạc kịp phản ứng, Lâm gia cũng chỉ thừa lại một đối tượng có thể lựa chọn là y.

Đại ca Thu Lẫm ngược lại đối với chuyện này phản đối mãnh liệt, ngày thường không ít lần truyền thụ cho Thu Lạc ý nghĩ nặng nề, thủ đoạn tàn nhẫn, hình ảnh ăn tươi nuốt sống.

Nhớ tới thông tin nội dung truyện, Lâm Tẫn Nhiễm chịu khổ bị vứt bỏ là bởi vì vị hôn phu"Thu Lạc" khác kết tân hoan(?), Thu Lạc nhất thời nổi cáu một trận, chết tiệt người xuyên thư giả dám dùng thân thể hắn làm loạn!

Nghĩ đến đây, Thu Lạc đảo tròng mắt, trên xe của Lâm Tẫn Nhiễm cũng không tệ, nói không chừng có cơ hội trở lại nhà mình, đoạt lại thân thể.

Thần kinh căng thẳng một khi thả lỏng, cảm giác buồn ngủ và suy yếu lập tức thổi đến, Thu Lạc miễn cưỡng ngáp một cái, đầu nặng thêm một chút, rốt cục nằm sấp xuống, chôn ở chân trước ngủ thϊếp đi.

Lòng bàn tay trái Thu Lạc có nốt ruồi đỏ tươi đẹp, từng có thầy tướng khoác lác khen ngợi là vận khí gia tăng, mệnh cách đại phú đại quý, Thu phụ Thu mẫu nghe được vạn phần vui vẻ.

Hiện giờ trên móng vuốt mèo đen nhỏ cũng có nốt ruồi đỏ này, chỉ là biến thành màu đỏ sậm ảm đạm không ánh sáng.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Thu Lạc có cũng được mà không có cũng không sao nghĩ, cái gì vận khí gia tăng, quả nhiên đều là gạt người...

※※※

Trời đông giá rét màn đêm thâm trầm, sau khi mây mưa dần dần tản đi, lộ ra mấy ngôi sao sáng ngời.

Chiếc Bentley màu đen vững vàng chạy vào một tòa trang viên tráng lệ, kiến trúc châu Âu khổng lồ cao sáu tầng nằm rạp trong bóng đêm, ngọn đèn dầu rực rỡ, tựa như một tòa thành thời Trung cổ.

Bentley vòng qua hoa viên hình tròn phun suối thật lớn, chậm rãi dừng ở cửa đại sảnh, nhóm người hầu sắp xếp chia thành hai hàng, sớm chờ ở hai bên cửa chính đón chủ nhân trở về.

Phô trương như vậy trước kia là lão chủ tịch hưởng thụ, hiện giờ người đã vào viện điều dưỡng nằm, chủ nhân tòa thành cũng thay đổi người.

Lâm gia truyền mấy đời, vẫn như cũ giữ lại truyền thống của tổ tiên, hàng năm khi cửa ải cuối năm(?) buông xuống, con cháu gia tộc Lâm thị phân tán ở các nơi, mặc kệ bao xa, đều sẽ lần lượt trở về gia tộc đoàn tụ đón năm mới.

Theo gia tộc cùng sự nghiệp càng ngày càng khổng lồ, cho tới bây giờ, đã trở thành các hệ con cháu duy nhất ở trước mặt gia chủ có cơ hội lộ diện.

Năm nay náo nhiệt không giảm, chẳng qua chuyện Lâm Tẫn Nhiễm bị mù truyền khắp gia tộc, lần này cuối năm có vẻ vi diệu hơn. Bề ngoài hòa hợp, bên trong lén lút hoạt động ngầm mãnh liệt

Thư ký Trần bước xuống xe trước một bước, phân phó người hầu chuẩn bị l*иg thú cưng đem mèo đen nhỏ ôm đi, để tránh mèo hoang sợ người lạ chạy trốn.

Ai ngờ, Thu Lạc một chút bộ dáng luống cuống sợ người lạ cũng không có, cửa vừa mở ra, liền nghênh ngang nhảy xuống xe, giẫm bước mèo tao nhã, không nhanh không chậm đi về phía cửa lớn.

Thu Lạc ngẩng cao đầu, đón ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, trước Lâm Tẫn Nhiễm từng bước đi ở phía trước, thong dong tự đắc tựa như về đến nhà mình, móng mèo bẩn hề hề giẫm lên trên thảm thủ công đắt tiền, từng bước một dấu hoa mai, hoàn toàn không thèm để ý.

Đi chưa được mấy bước, chân nhỏ ngắn suy yếu cảm thấy mệt mỏi, Thu Lạc thấy nhóm người hầu cầm theo l*иg thú cưng xấu hổ đi theo phía sau nó, liền lập tức quay đầu nhảy vào trong l*иg sắt, thoải mái nằm xuống.

Thư ký Trần một lời khó nói hết nhìn Thu Lạc như đại gia: "Con mèo đen này... thật đúng là rất thông minh."

Lâm Tận Nhiễm đỡ cánh tay thư ký Trần xuống xe, vẫy tay ra hiệu cho giúp người hầu đẩy xe lăn lui xuống, để thư ký Trần dẫn đường phía trước, kiên trì đi một mình giống như trước.

Từ Bentley lái vào trang viên, có vô số tầm mắt khó hiểu từ bốn phương tám hướng của khu nhà cao cấp hội tụ mà đến, chỉ vì xem vị gia chủ mới thượng vị này đến tột cùng suy yếu đến mức nào.

Lâm Tận Nhiễm không cho bọn họ như nguyện.

Y nện bước chân thong thả mà kiên định, con ngươi đen nhánh thẳng tắp đón ngay phía trước, âu phục thẳng tôn lên sống lưng thẳng tắp mà dũng mãnh, mỗi một bước đều vững vàng, giống như hai mắt của y không có vấn đề gì, vẫn cường thế như cũ, không chê vào đâu được.

Hai bên nhóm người hầu không tự chủ được đồng loạt khom người, y mới là chủ nhân chân chính nơi này.

※※※

Nữ giúp việc mặc tạp dề trắng tinh mang theo l*иg thú cưng đi vào phòng tắm, nước tắm nóng hôi hổi, bóng tắm chuyên dụng cho thú cưng, kéo cắt lông, máy sấy tóc, khăn mặt các loại đã chuẩn bị thỏa đáng.

Mọi người đều biết mèo không thích tắm, mấy nữ giúp việc vây quanh l*иg thú cưng xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, tùy thời chuẩn bị đi lên trợ giúp.

Mèo đen nhỏ từ l*иg thú cưng nhô đầu ra, mắt mèo tròn xoe chớp chớp, liền nhẹ nhàng vòng qua tay nữ giúp việc ý đồ bắt nó, nhảy thẳng vào trong bồn tắm chuyên dụng cho thú cưng.

Đầu mèo lông xù đặt ở mép bồn tắm, thân thể đen sì 黢黢 chìm xuống, ngâm trong nước nóng vừa phải, ngay cả đuôi cũng an phận ngâm trong bồn, dập dờn theo nước.

Thu Lạc bị hơi nóng bốc lên hun khói, lông bụng ngâm không còn nhiều lắm, lại trở mình, nằm ngửa ở trong bồn tắm, hình chữ đại - hình người nằm dang tay dang chân mở rộng, trải thành một cái bánh mèo, thoải mái đến buồn ngủ.

Mèo đen nhỏ: ngoan ngoãn. jpg

Các nữ giúp việc đưa mắt nhìn nhau: "Con mèo này cũng quá thông minh rồi...."

"Nghe nói là vị Nhất Thiện đạo trưởng nói mèo linh."

"Không phải thư ký Trần nhặt được mèo hoang ở ven đường sao?"

"Sờ vào thật mềm thật đáng yêu, nó cũng không cắn ta!"

Các nữ giúp việc cầm quả cầu tắm chà tới chà lui trên người mèo đen, toàn bộ quá trình Thu Lạc phối hợp kinh người, mặc cho sờ mặc cho ôm, để xả nước xả nước, để duỗi móng duỗi móng.

Ra khỏi bồn tắm, đầu mèo lười biếng đặt ở trên đùi mềm mại của nữ giúp việc, bắt đầu hưởng thụ phục vụ mát xa ôn nhu, lúc sấy lông thậm chí còn chủ động nhếch lên một chân, thuận tiện hong khô mông mèo cùng trứng.

Chải lông xong đi ra, mèo hoang vốn bẩn thỉu nhất thời rực rỡ hẳn lên, nước bùn bụi đất rửa sạch không còn, bộ lông thắt nút được cẩn thận cắt bỏ, móng vuốt bị thương cũng xử lý ổn thỏa, da lông ngăm đen bồng bềnh mềm mại, đen bóng loáng, đôi mắt to tròn giống như một đôi ngọc lưu ly châu báu, xinh đẹp đến cực điểm.

Tắm rửa xong Thu Lạc nhẹ nhàng khoan khoái, sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, hướng tầm mắt khát khao về nhóm phía nữ giúp việc, mặt dày giả bộ mềm mại non nớt: "Ngắm~"

Đói quá!

Các nữ giúp việc trong nháy mắt bị chinh phục: "A a a thật đáng yêu!"

Nữ giúp việc đưa Thu Lạc tới trước bàn ăn thú cưng, vài loại đồ ăn khác nhau xếp thành một hàng, đồ hộp mèo cao cấp, thức ăn mèo hàng hiệu, tay làm đồ ăn vặt, cùng với một con cá chiên và thịt nướng thơm ngon.

Thu Lạc cũng không nhìn mấy loại đầu, không chút do dự xuống tay với thịt nướng, nó không giống mèo bình thường vùi đầu liếʍ thức ăn, mà là lộ ra móng mèo sắc bén, đem thịt nướng xé thành miếng nhỏ lại đẩy vào trong miệng.

Ăn xong thịt nướng, ánh mắt nó lại nhắm vào cá chiên, nhưng cá có gai, làm sao bây giờ?

Nó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, lại quay đầu nhìn hai mắt toả sáng của nữ giúp việc, lâm vào trầm tư...

Nửa tiếng nữa.

Khi thư ký Trần đi vào phòng, liền nhìn thấy mèo nhỏ gã nhặt về lười biếng nằm ở trong lòng nữ giúp việc, thịt cá mềm bị xé thành miếng nhỏ, từng ngụm từng ngụm đút đến bên miêng nó.

Mấy nữ giúp việc còn đang tranh cãi không ngừng vì ai tới đút tiếp theo, còn thiếu chút nữa là đánh nhau.

Đĩa nhỏ bên cạnh là xương cá vừa cạo, còn có một ly sữa tiêu hóa, bên trong lại còn đâm một cái ống hút!

Trần Thần quả thực kinh sợ rồi: Mèo này là đại gia thành tinh sao?!

※※※

Gia chủ Lâm gia đời trước có sở thích nuôi dưỡng thú dữ, thậm chí đặc biệt thân bạn cho phép tư chất(?), bỏ ra nhiều tiền thiết lặp một vườn bách thú tư nhân mini trong trang viên, nhưng mà Lâm Tẫn Nhiễm cũng không thích động vật, vườn bách thú liền không còn náo nhiệt như trước.

Thư ký Trần phái người thu dọn một gian phòng cho mèo, từ cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy lưới chắn của vườn bách thú, mơ hồ có thể thấy được mấy cái bóng đen cỡ lớn chợt lóe lên.

Đêm đã khuya, Thu Lạc ăn uống no đủ nằm bò trong ổ mèo, lăn qua lộn lại ngủ không ngon, nó cho tới bây giờ chưa từng ngủ qua giường nhỏ như vậy.

Tưởng tượng tới cái người "Xuyên thư giả" kia chẳng biết tại sao chiếm thân thể của mình, giường của mình, Thu Lạc lại càng không ngủ được.

Cha mẹ và anh cả sao còn chưa phát hiện mình đã thay đổi tâm nhân?

Không được, nó không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp, mau chóng để Lâm Tẫn Nhiễm mang mình về Thu gia.

Thu Lạc lập tức xoay người ngồi dậy, dạo qua một vòng ở trong phòng, nó nhảy lên tay nắm cửa, cửa khóa từ bên ngoài không mở ra được.

Nó lại nhảy lên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là ban công nhỏ trang trí nối liền với nhau, người đi không được, nhưng cho mèo đi lại dư dả, Thu Lạc dùng móng vuốt đẩy tay nắm cửa sổ thủy tinh ra, chen ra một khe hở, nhanh chóng chui ra ngoài.

※※※

Mèo đen nhỏ đi bộ một đường ở trên ban công, tầng này mỗi gian phòng cửa sổ đều khóa, cũng không có ánh sáng, chỉ có một gian cuối cùng, cửa sổ mơ hồ phát ra ánh sáng ảm đạm.

Thu Lạc lặng yên không một tiếng động mà tiến đến của sổ, thò đầu vào nhìn trộm.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn hành lang màu vàng nhạt, những ngọn đèn khác đều thành vật trang trí, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn phía sau bàn làm việc, nửa người cơ hồ gần như bị bóng tối nuốt chửng.

Sau khi biến thành mèo con, năng lực nhìn ban đêm của Thu Lạc nâng cao vài mức độ, đôi mắt dựng thẳng màu hổ phách của nó nheo lại, nhận ra Lâm Tẫn Nhiễm.

Trên mặt nam nhân không có một tia biểu tình dư thừa, lãnh đạm tựa như một pho tượng điêu khắc.

Trong tay hắn cầm một quyển sách phiên dịch chữ mù, thật dày, trên mỗi một trang đều là những chấm tròn nhỏ nhô lên, trên bàn là một đài từ điển học tập chữ mù, âm thanh cơ giới hóa từng chữ từng chữ truyền ra.

Sách lật qua một trang, Lâm Tẫn Nhiễm sờ một cây bút trên mặt bàn, lại không cẩn thận làm rớt, thảm đỏ sậm mềm mại làm nhỏ tiếng bút rơi xuống.

Lâm Tẫn Nhiễm vịn tay vịn sô pha, chậm rãi ngồi xổm xuống, gần như quỳ trên mặt đất, mò mẫm vị trí bút máy từng chút một.

Đột nhiên "ầm" một tiếng, kèm theo một tiếng rêи ɾỉ, Lâm Tẫn Nhiễm ôm cái trán đỏ chậm rãi đứng dậy, một lần nữa ngồi trên sô pha.

Y cẩn thận đem bút máy nắm ở lòng bàn tay, một viết một vẽ ở trên giấy luyện tập, giá đặt đồ dưới chân bàn đã xếp chồng lên một chồng giấy luyện tập thật dày.

Sườn mặt người đàn ông bình tĩnh như mỗi một đêm đen tối.

Thu Lạc trầm mặc mà nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ, hoá ra đây là Lâm Tẫn Nhiễm.

Gió nhẹ cuốn lên rèm cửa sổ, nó dùng móng vuốt ôm lấy, đang muốn theo rèm cửa sổ đi xuống một đạo giọng nói lạnh thấu xương trầm thấp đột ngột vang lên: "Ai ở bên ngoài?"

Thu Lạc:!!!