Khương Ninh không biết nên thuyết phục Trịnh Nhã Nam như thế nào cho nên trong lòng không khỏi có hơi sốt ruột. Mua một bất động sản chẳng thể hoàn thành thì không bằng không mua như kiếp trước cho rồi.
Tới lúc đó một, hai triệu trôi theo dòng nước thì coi như xong.
Năm nay, hơn một triệu không phải là số tiền nhỏ, bất động sản đắt nhất thành phố Hải cũng chỉ sáu bảy nghìn tệ một căn, mà mười năm nữa sẽ lên hơn một trăm nghìn tệ.
Mặc dù Trịnh Nhã Nam rất nhạy bén trong kinh doanh nhưng mọi người ít nhiều đều theo tâm lý số đông. Đám người trong con ngõ nhỏ này, bao gồm cả cô Hứa, trong tay có chút tiền nhàn rỗi thì đều định bụng đầu tư vào bất động sản bên bờ biển kia nên bà cũng cảm thấy rằng mua lâu vương bên bờ biển thì tương lai sẽ chỉ kiếm bội tiền chứ chẳng thiệt.
Khương Ninh thấy không thuyết phục được bà trong lúc này thì đành phải ăn cơm với nỗi khó chịu.
May mắn thay, Trịnh Nhã Nam làm việc gì cũng khá thận trọng hơn, không có vụ nóng đầu (*) mà trả tiền đặt cọc. Trịnh Nhã Nam còn đang ôm kế hoạch đi đến một số bất động sản để khảo sát thực địa, vì vậy vẫn còn khả năng xoay chuyển được.
(*) Ý nói chưa suy nghĩ
Khương Ninh bắt đầu vắt óc nhớ lại những gì đã xảy ra vào đầu tháng 12 năm 2006 trong kiếp trước của cô. Đối với cô mà nói thì đều là chuyện của tám năm trước nên trí nhớ của cô hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng không nghĩ ra thì cũng không được, nếu Trịnh Nhã Nam thật sự không nghe theo khuyên bảo mà mua lại tòa nhà đang xây dở đó thì xong đời rồi.
Thế là sau khi tan học mấy ngày nay, cô mặc một chiếc áo bông thật dày, kéo Yến Nhất Tạ bảo quản gia chở họ đi hóng gió khắp thành phố Hải, mong mỏi thông qua khung cảnh đường phố quen thuộc mà nhớ lại điều gì đó.
Yến Nhất Tạ không biết Khương Ninh muốn làm gì. Khương Ninh luôn nghĩ cái gì thì làm cái đó, mạch não không bình thường. Nhưng cậu không ngại ở cùng cô một lát sau khi tan học nên cứ tùy theo ý cô, sai quản gia lái xe quanh thành phố.
Chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi chạy trên phố, thiếu niên với làn da trắng nõn nà, quý như vàng ngọc lấy hai tay gối đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Với một búi tóc trên đầu, cô gái có làn da tuyết trắng cùng cổ tay sáng màu vih cửa kính ô tô và chớp lấy cơ hội nhìn ra ngoài.
Cuối cùng cũng khiến cô nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra vào đầu tháng Mười Hai.
Vào một ngày thứ sáu đầu tháng Mười Hai, hình như có một cửa hàng quần áo nữ mới mở ở trung tâm thành phố. Cô mơ hồ nhớ ra rằng có chuyện gì đó đáng xấu hổ đã xảy ra ở cửa hàng nhà đó. Lúc đó sau giờ học, ba Khương đưa cô và Khương Nhu Nhu đến cửa hàng đó để mua quần áo, hai người cãi nhau trong cửa hàng, sau đó cô đã đổ Coca vào người Khương Nhu Nhu trong lúc nóng giận, khiến cô đã bị ba Khương khiển trách mất một hồi lâu sau khi trở về nhà.
Cô đã thầm khóc và viết nhật ký mấy ngày, tất cả đều về sự việc đó.
Sự việc này khiến Khương Ninh vô cùng ấn tượng, bởi vì sau khi bị ba Khương mắng mỏ, cô đã bị bệnh nặng phải vào bệnh viện truyền nước vài ngày.
Khương Ninh nhớ ra điều này, khi về đến nhà liền nhanh chóng nói với Trịnh Nhã Nam rằng có một cửa hàng quần áo nữ sẽ mở trên phố Thanh Trúc vào thứ sáu tới.
Trịnh Nhã Nam hiển nhiên không tin, nhưng Khương Ninh lại nói với bà hết lần này đến lần khác, lúc ăn sáng nói, lúc ăn tối cũng nói, buổi tối trước khi đi ngủ còn trèo lên giường của bà mà nhắc lại với bà một lần nữa.
Bà bị cô nhóc này niệm kinh bên tai đến mức phải dành thời gian bảo cho trợ lý đi đến phố Thanh Trúc xem thực sự có cửa hàng như vậy sắp khai trương hay không.
"Không hề có mà con. Trợ lý hỏi những cửa hàng xung quanh thì họ cũng nói rằng không có tin tức đổi cửa hàng, Ninh Ninh.” Giữa trưa, Trịnh Nhã Nam gọi điện thoại qua, bất đắc dĩ nói với Khương Ninh: "Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Trong mơ khác với ngoài đời. Dạo này con bị áp lực học hành và ngủ không ngon giấc đúng không?"
Khương Ninh vẫn thề son thề sắt với Trịnh Nhã Nam: "Mẹ, mẹ tin con, thứ sáu tuần sau lại đi xem thử".
"..." Trịnh Nhã Nam cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ có nên đưa Khương Ninh đến bệnh viện, xin một số thuốc hỗ trợ giấc ngủ như thuốc an thần và tăng cường sinh lực dịch não hay không.
Bà lo lắng không biết có phải do gia đình có thay đổi lớn, nhất thời không để ý đến Khương Ninh, khiến cho con bé Khương Ninh vừa nằm mơ tỉnh lại rất dễ trở nên mè nheo.
Nói tóm lại, Trịnh Nhã Nam không tin những gì Khương Ninh nói.
Kết quả là hôm thứ sáu, trợ lý đi đến phố Thanh Trúc, khi quay lại thì nói có một cửa hàng ở đằng đó đã bị thu mua trong đêm, thay thành cửa hàng quần áo, giờ đang tiến hành cắt băng khai trương.
Trịnh Nhã Nam không tin, thậm chí còn đích thân lái xe đến đó, kết quả phát hiện rằng những gì người trợ lý nói là sự thật. Vả lại không có gì khác biệt với những gì Khương Ninh nói, cửa hàng mới mở bán quần áo nữ, vừa bước vào cửa, trên kệ bên phải có treo một chiếc váy denim kiểu mới.
... Khương Ninh thậm chí còn nói chi tiết về chiếc váy denim này.
Bấy giờ Trịnh Nhã Nam cảm thấy rất lạ, buổi tối lập tức gọi Khương Ninh vào phòng.
Khương Ninh thật sự sợ khi các tình tiết khớp với nhau sẽ khiến mẹ cô sợ chết khϊếp. Loại chuyện nhìn thấy trước tương lai này chỉ xảy ra trong phim, ngoài đời thực mà thực sự xảy ra sẽ khiến người ta sợ hãi.
Nhưng may mắn thay, Trịnh Nhã Nam không nghĩ rằng cô biết trước tương lai mà chỉ hơi mê tín nghĩ rằng đó là ông ngoại cô báo mộng hay gì đó.
Loại chuyện này thỉnh thoảng xảy ra với tất cả mọi người, một ngày nọ đột nhiên cảm thấy rằng một cảnh nào đó dường như đã xảy ra tương tự, như thể nó đã xảy ra.
Con người ở thời đại này có phần mê tín, Khương Ninh xuôi theo lời Trịnh Nhã Nam mà nói: “Con không nhớ nhiều lắm. Chỉ mơ thấy sau này bất động sản trên bãi biển sẽ dở dang, hàng xóm xung quanh sẽ bị thiệt hại rất nhiều. Trong mơ, nhà chúng ta không mua, không bị lỗ, nhưng sắp tới giá nhà sẽ tăng chóng mặt, gia đình chúng ta cũng không có được gì từ trận này.”
"Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhất định là con luôn nghĩ tới chuyện đổi nhà nên ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, cho nên mới thấy thế. Hơn nữa, mộng và thực thường đối lập nhau. Nói không chừng tòa nhà mẹ nhìn trúng bên bờ kia về sau sẽ là bất động sản có giá cao đó".
Trịnh Nhã Nam nói vậy nhưng trong lòng bà dần có phần mâu thuẫn đối với tòa nhà bên bờ biển.
Chưa mua mà đã mơ thấy bị bỏ dở thì thật xui xẻo biết bao.
Khương Ninh quả thực không biết thuyết phục bà như thế nào. Thật ra đổi lại là cô, nếu trước khi định mua nhà, con gái hơn mười tuổi của cô chạy đến và nói với cô rằng bất động sản này sắp bị bỏ dở thì cô cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng con gái không thích bất động sản kia nên đang quấy rối mà thôi.
Bỗng nhiên Khương Ninh nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ ba tháng trước con kêu mẹ đi khám sức khỏe không?"
Trịnh Nhã Nam xoa đầu Khương Ninh: "Nhớ chứ, có chuyện gì sao?"
Hai mắt Khương Ninh bỗng đỏ lên, cô nói: "Đó là do con nằm mơ thấy mẹ làm việc vất vả mà không đến bệnh viện kiểm tra, chờ tới khi kiểm tra, phát hiện khối u ác tính thì đã quá muộn.”
Trịnh Nhã Nam thấy hai mắt Khương Ninh đỏ hoe thì trái tim tan nát, liền kéo cô lại, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Sẽ không đâu, mẹ sẽ sống tới bạc đầu, chứng kiến các con dựng vợ gả chồng, sao lại có bệnh được chứ.”
“Vậy thì mẹ thử tin con một lần đi!” Khương Ninh nắm tay Trịnh Nhã Nam, nói: “Mẹ không mua bất động sản bên Cảnh Tú, nếu nó phát triển thì cứ cho là mình không có may mắn đó. Nhưng cái gọi là lâu vương ven biển kia thì nhất định không được mua nó."
“Được rồi, không mua.” Trịnh Nhã Nam do dự nhìn Khương Ninh, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đồng ý.
Loại chuyện này mà nghe lời một đứa trẻ thì quả thực có chút qua loa, nhưng mà trong khoảng thời gian này Khương Ninh vẫn không ngừng nũng nịu lải nhải lâu vương sẽ bị bỏ dở bên tai Trịnh Nhã Nam, khiến bà có phần sinh lòng mâu thuẫn với lâu vương.
Cùng lắm thì tiền còn ở đây, không mua căn nào cả.
Gửi tiền thừa vào ngân hàng, đây là phương pháp ít rủi ro nhất.
Trịnh Nhã Nam nghĩ vậy, cuối cùng đã không mua một lâu vương ven biển mà mấy người hàng xóm của họ đã đặt cọc, cũng như không mua bất động sản Cảnh Tú mà Khương Ninh cho biết sẽ trở thành trung tâm CBD mới trong tương lai.
Nhưng để đảm bảo an toàn, bà đã mua một căn nhà trong khu trường học cho Khương Ninh và Khương Phàm bên cạnh khuôn viên Hằng Cao cũ ở trung tâm thành phố với tư cách làm người giám hộ.
Mua căn nhà ở khu trường học này bây giờ trông rất không kinh tế, vì giá nhà gần như cao nhất thành phố, lên tới tám nghìn. Trịnh Nhã Nam đã mua hai căn hộ lớn 200 mét vuông, hai căn chỉ thanh toán một triệu cho tiền đặt cọc.
Sau khi trả tiền đặt cọc, những người hàng xóm ở con hẻm nhỏ đều nói với Trịnh Nhã Nam rằng bà lỗ rồi, giá cả ở đây đã lên đến đỉnh, nếu muốn tăng giá trong tương lai thì gần như là nằm mơ.
Không dễ gì mới tiết kiệm được một số tiền trong tay mà đã mất một nửa số chỉ trong chốc lát.
Một số người còn chế nhạo sao Trịnh Nhã Nam lại chẳng có não trong chuyện này như thế, bây giờ thì hay rồi, không thể theo kịp tòa lâu vương bên bờ biển rồi.
Trịnh Nhã Nam không cho là thế, bà cảm thấy cho dù nhà ở của khu trường học không tăng quá nhiều thì cũng không lỗ vốn, đó có vẻ là lựa chọn vừa phải.
Ngược lại, Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Nhã Nam không mua Cảnh Tú thì thôi đi, có lẽ số mệnh gia đình cô không thể giàu sang phú quý, không thể cưỡng cầu.
Căn nhà của khu trường học bên cạnh Hằng Cao quả thực không tăng giá cao bằng Cảnh Tú, nhưng nó cũng sẽ tăng lên chín mươi nghìn một mét vuông trong tương lai. Hai căn nhà hai trăm mét vuông sẽ có giá từ ba mươi đến bốn mươi triệu nhân dân tệ trong bảy, tám năm nữa. Dù sao thì nó cũng tốt hơn bất động sản bỏ dở kia nhiều.
Trong thời gian này, hai người hàng xóm trong dãy nhà đã liên tiếp đi mua cái gọi là lâu vương theo số đông.
Khương Ninh muốn ngăn lại, nhưng chỉ thuyết phục Trịnh Nhã Nam đã khó quá rồi. Nghĩ thôi cũng đoán được, sợ rằng những người hàng xóm sẽ nghĩ một con nhóc nghịch ngợm như cô đang nói bậy bạ.
Ở nhà Hứa Minh Dực, không biết Trịnh Nhã Nam đã nói gì với mẹ Hứa, tóm lại mẹ Hứa cũng bỏ qua bất động sản bên bãi biển.
Hai nhà này là hai nhà duy nhất không hùa theo số đông mua lâu vương trong số những dân cư trong con hẻm nhỏ có ý định mua nhà.
Mọi thứ cứ kết thúc như vậy.
Khương Phàm không có quyền phát biểu ý kiến
của mình trong nhà này. Chờ tới khi cậu biết chuyện, Trịnh Nhã Nam đã làm xong thủ tục, chỉ thông báo cho cậu một tiếng.
Khương Phàm: "..."
Lúc ở trường, Khương Ninh kể chuyện này cho Yến Nhất Tạ nghe, cậu thiếu niên trầm ngâm hỏi: "Cậu rất thiếu tiền?"
Khương Ninh bỗng cảm thấy nghẹn họng, xua tay tay nói: "Thiếu tiền thì không, nhưng cậu xem đi, tổng doanh thu một năm của công ty mẹ tôi khoảng một triệu, lãi ròng thu được khoảng hơn hai trăm nghìn. Trước kia trong nhà tôi có sáu miệng ăn, dựa vào khoản chi tiêu này, tuy ăn no mặc ấm nhưng muốn để dành được một khoản cũng chẳng dễ, hơn nữa công ty của mẹ tôi cũng không ổn định lắm. Đầu năm nay không có ngành nào đặc biệt ổn định hết, nếu lỡ như sau này đóng cửa thì sao? Bây giờ nhân lúc giá nhà còn thấp thì mua thêm vài căn nữa, về có thể thu về vài chục triệu, ít ra cũng có thể để mẹ tôi về hưu sớm, an dưỡng tuổi già, để bà không còn phải mệt nhọc nữa..."
Nói xong, Khương Ninh tức giận liếc nhìn cậu bạn trẻ: "Đương nhiên, người giàu có như cậu không thể hiểu được".
Khoảng cách giữa "giàu có" và "có tiền" là cả một bức tường.
Gia đình của Khương Ninh và Hứa Minh Dực đều có tiền, là những gia đình khá giả, có thể mua một bộ quần áo vài trăm tệ không chớp mắt. Nhưng gia đình giàu có của cậu ấm có tính cách quái đản trước mắt lại là một gia tộc yêu ma đầy máu mua một tòa lâu đài cổ kính mà không thèm chớp mắt.
Yến Nhất Tạ đổi chủ đề, hỏi: "Ban đầu cậu muốn mua bất động sản nào?"
“Cảnh Tú á!” Khương Ninh nằm trên bàn, ngón tay vẽ trên mặt bàn, nói với cậu: “Mô hình căn hộ của Cảnh Tú rất đẹp, nhưng quả thực rất mạo hiểm. Nếu lỡ như giá nhà không tăng thì tiền sẽ trôi theo dòng nước, chẳng tốt hơn gì so với việc mua một tòa nhà đang xây dựng dở dang. Mẹ tôi chọn một bất động sản khá an toàn, điều này cũng dễ hiểu.”
Cậu thiếu niên làm như thuận miệng mà hỏi: "Sống bên bờ biển thanh tịnh không tốt à?"
Khương Ninh nhìn thấy hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu xanh lá đậm dưới áo khoác ngoài, dây kéo màu bạc ở cổ áo khẽ động, cô không nhịn được dùng tay kéo khóa kéo.
Chiếc khóa kéo bị cô giật tung.
Yến Nhất Tạ đã quen với việc Khương Ninh luôn không ngồi yên muốn nắm lấy cái gì đó nên chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cũng lười quan tâm đến cô, tiếp tục giải quyết bài tập của mình.
"Bãi biển ẩm ướt quá. Thực sự tôi không thích lắm. Nếu có một biệt thự view biển lưng chừng núi như nhà cậu thì tuyệt vời hơn rồi. Nhưng nhà tôi không mua nổi. Hơn nữa, tôi thích những nơi náo nhiệt một chút.”
Khương Ninh nghiêng ngả dựa vào bên người cậu như không xương, móc lấy khóa áo của cậu, nằm trên bàn ngắm cậu làm bài tập, nói: "Nhưng mà nhà của cậu u ám quá, tôi cũng không thích lắm. Tôi muốn có lò sưởi âm tường, một phòng thay đồ mấy chục mét vuông, phòng tập khiêu vũ, và cả một một loạt các quán ăn ven đường tràn đầy sức sống, chỉ cần xuống dưới lầu là có thể mua đủ loại đồ ăn ngon. Sau đó, khi ngủ dậy thì..."
Khương Ninh xuýt chút nữa đã nói rằng sau khi ngủ dậy sẽ cùng cậu xuống lầu ăn sáng.
Nhưng chưa kịp nói ra thì lý trí đã quay trở lại, ngay lập tức nuốt vào.
Cô sợ chết khϊếp, suýt chút nữa đã miệng nhanh hơn não rồi. Nếu Yến Nhất Tạ phát hiện ra rằng trong kế hoạch tương lai của cô lúc này còn có cả cậu thì kỳ lạ biết bao.
“Thức dậy rồi thì sao nữa?” Thiếu niên trông như chỉ thuận miệng hỏi nhưng đầu bút khẽ dừng lại một cách khó nhận ra.
“Thức dậy rồi thì nựng mèo.” Khương Ninh thè lưỡi, thành công cứu vãn đề tài.
Yến Nhất Tạ không chút biểu cảm, hỏi: "Cậu chỉ có chút chí hướng ấy thôi hả?"
Khương Ninh chống đầu nhìn cậu nói: "Bằng không thì sao, cuộc sống như thế đó đã rất vui vẻ rồi."
Kiếp trước Khương Ninh đã đi một chặng đường dài trong sự nghiệp, kiếp này cô muốn tận hưởng từng ngày bên gia đình.
"Đương nhiên sau này sẽ có người yêu nữa, ăn sáng chung với tôi, nựng mèo chung với tôi."
Yến Nhất Tạ cụp đôi mi đen nhánh xuống.
Trong kế hoạch của cô không có cậu.
Chàng thiếu niên không muốn nghĩ về tương lai, cũng không muốn thời gian trôi qua quá nhanh, vì một khi lớn lên sẽ có rất nhiều biến động.
Cô xuất sắc như thế, tương lai sẽ thích một người, mà người đó sẽ chẳng bao giờ là thằng què.
Yến Nhất Tạ bỗng mím môi, gạt bàn tay đang kéo khóa trên cổ áo mình của Khương Ninh ra: "Cậu yên lặng chút đi, tôi còn chưa làm xong bài tập đâu.”
“Sao vậy?” Khương Ninh xoa xoa hai tay, không biết có phải là ảo giác hay không, lại cảm thấy hình như Yến Nhất Tạ có chút không vui.
Cô lẩm bẩm: “Ngày mai tôi cũng mặc một bộ có thắt lưng, để cậu kéo lại là được rồi mà.”
Đây đâu phải là vấn đề quần áo có khóa kéo hay thắt lưng hay không. Yến Nhất Tạ nghĩ thầm trong lòng.