Chú mèo con lớn rất nhanh, gần như mỗi ngày một hình dáng khác nhau, nửa tháng sau dùng hai tay đã sắp chẳng bế nổi nó nữa rồi.
Bởi vì có Bánh Trứng Sữa, Khương Ninh lại rất siêng năng đến biệt thự, mỗi ngày tan học đều mang theo cặp sách đi theo Yến Nhất Tạ trở về biệt thự, ở đó một lát rồi mới về nhà.
Nhưng trong thời gian này, cô vẫn đang phụ đạo cho Khương Phàm, hy vọng sẽ giúp cậu chạy nước rút cho kỳ thi chuyển trường, cho nên thường hay thiếu tinh thần, ở chỗ Yến Nhất Tạ trêu mèo được nửa chừng thì bắt đầu mí mắt đánh nhau.
Yến Nhất Tạ ngồi bên cửa sổ, lật một trang, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Khương Ninh gục trên sô pha, hít thở đều đều, trong tay cầm nửa túi bánh quy còn chưa ăn xong.
Bánh Trứng Sữa nằm trên đỉnh đầu cô ngã chỏng vó cái bụng.
“Khương Ninh.” Yến Nhất Tạ thấp giọng kêu lên.
Khương Ninh mơ màng đáp lại, chẹp miệng.
Bánh Trứng Sữa nhập nhèm hai mắt rồi nhắm mắt lại.
"Ngủ rồi?"
Cậu thiếu niên có chút hoài nghi, một giây trước cô vẫn đang ăn vặt, giây sau đã lăn ra ngủ rồi.
Yến Nhất Tạ đẩy xe lăn qua, cúi người ôm Bánh Trứng Sữa trên tóc cô, đặt lại vào đệm mềm cho mèo trên mặt đất, cũng lấy đi bịch bánh quy còn một nữa trên tay cô.
Dù đang trong giấc say nhưng Khương Ninh vẫn cầm rất chặt, giống như có người toan giật đồ của cô vậy, vung tay đánh cậu.
Yến Nhất Tạ linh hoạt, bình tĩnh né tránh mới không bị bầm tím nơi khóe mắt.
Cậu ép cánh tay đang lộn xộn của cô lại, nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra và lấy bịch bánh quy còn một nửa ra.
Khương Ninh thật sự rất buồn ngủ, rốt cục cũng thả bịch bánh quy ra, buông xuôi tay rồi trở mình lại ngủ thϊếp đi, dép lê giẫm lên sô pha.
Yến Nhất Tạ nhìn cô chăm chú một lúc lâu.
Khi cô gái ngủ say rất yên lặng, không nghiến răng cũng không nói mớ, chỉ là tư thế ngủ có hơi kém, áo khoác bị vò lên lộ ra eo nhỏ vừa mịn màng vừa trắng nõn, trên mặt còn có hai vết đỏ.
Thoạt nhìn ngoan ngoãn, dịu dàng hơn nhiều so với khi cô còn thức, quả thực như hai người khác nhau.
Yến Nhất Tạ nhìn cô, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng, giống như một chiếc bàn chải không ngừng quét khắp nơi trong tim cậu.
Cậu cố hết sức bỏ qua cảm giác kỳ lạ này, cẩn thận kéo áo cô xuống, cởi dép cho cô rồi vào phòng ôm chăn bông ra, nhẹ nhàng đắp lên người cho cô.
Sau khi làm xong những chuyện này, cậu trai trẻ quay trở lại bên cửa sổ tiếp tục đọc sách.
Bánh Trứng Sữa bò ra khỏi ổ mèo, ngơ ngác nhìn Yến Nhất Tạ một lúc rồi tức giận "meow" một tiếng, sau đó lại bò tới ghế sô pha, cuộn tròn thành một quả bóng trên đầu Khương Ninh.
Yến Nhất Tạ: "..."
Ánh tà dương nghiêng nghiêng lọt vào từ cửa sổ, những ngọn cây bên ngoài khẽ đung đưa theo gió.
Một người một mèo lim dim trên ghế sofa.
Thời gian cứ thế trở nên chậm và yên tĩnh.
Chàng thiếu niên có hơi tham lam khoảnh khắc như thế này, ánh mắt dừng lại bên ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời lặn từng chút một.
Cậu ngồi đó, bóng lưng như đang ngẩn người.
Nghe thấy động tĩnh từ cầu thang phía sau, cậu quay đầu lại, "xuỵt" một tiếng với quản gia đang bưng đồ uống lên, nói nhỏ: "Để đó là được."
Quản gia gật đầu, đặt khay lên bàn cà phê, nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu.
Khương Ninh không ngủ quá lâu, cô đã đặt đồng hồ báo thức để tránh cho mình ngủ say mà quá giờ.
Đồng hồ báo thức bất thình lình reo lên, cô giật nảy mình, bật dậy theo phản xạ.
“Sao cậu lại mệt mỏi thế vậy?” Yến Nhất Tạ nhìn sang: “Đêm qua không ngủ được hả?"
Khương Ninh vỗ vỗ đầu mình, than thở: "Thì Khương Phàm đó. Tôi đang phụ đạo cho nó. Tối hôm qua có một đề mà dạy cả buổi."
Yến Nhất Tạ không biết rằng gần đây Khương Ninh vẫn đang phụ đạo cho em trai cô khiến cậu không khỏi có chút buồn bực. Nếu biết trước Khương Ninh tan học còn có chuyện khác thì cậu sẽ không dùng danh nghĩa của Bánh Trứng Sữa mà lừa cô tới đây.
Đoạn, cậu hỏi: "Cần... tôi giúp mời một gia sư không?"
Khương Ninh nhìn Yến Nhất Tạ với ánh mắt kỳ lạ, hiếm thấy cậu chủ động giúp đỡ.
Yến Nhất Tạ có phần mất tự nhiên trước cái nhìn chằm chằm của Khương Ninh: "Nhìn cái gì vậy?"
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.” Khương Ninh cười nói: “Nếu như em trai tôi mời gia sư mà hữu dụng thì đã mời từ lâu rồi. Hiện tại chỉ có tôi mới có thể trị nó.”
Yến Nhất Tạ gật đầu, nói: "Vậy cậu về sớm một chút đi, lo việc trong nhà trước. Tôi sẽ chăm sóc Bánh Trứng Sữa, không có vấn đề gì đâu. Qua khoảng thời gian này rồi hãy đến."
Thật ra Khương Ninh không muốn trở về, tuy rằng ngày nào cũng có thể gặp nhau ở trường nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ thời gian, sau khi tan học vẫn muốn ở lại đây.
Nhưng cô thực sự không thể ở lại đây thêm nữa, kẻo quản gia sẽ hoài nghi liệu cô với Yến Nhất Tạ có phải là tình bạn trong sáng hay không.
Thế là Khương Ninh xoa cái đầu đang ngẩng lên của Bánh Trứng Sữa, đành phải nói: "Vậy tôi đi trước."
Cô đứng dậy thì mới phát hiện trên người mình có đắp một chiếc chăn bông, không ngờ bị cô vô tình giẫm dưới chân.
Khương Ninh nhanh chóng cầm chăn bông gấp lên trên sô pha.
Cậu thiếu niên nói: "Không sao đâu, đừng gấp nữa."
Khương Ninh cảm thấy có chút ngọt ngào, gãi mặt, cười hì hì, nhìn Yến Nhất Tạ: "Cậu đắp chăn giúp tôi hả?"
“Cậu đang nghĩ lung tung gì đấy?” Yến Nhất Tạ cau mày, bày biểu cảm “Sao cậu lại tự luyến như vậy", nói: "Đương nhiên là quản gia rồi, không thấy bên cạnh còn đồ uống quản gia đưa tới sao?"
Khương Ninh: "..."
Mẹ kiếp, rốt cuộc cô cảm ơn sai người rồi.
Khương Ninh lấy hai ly trà sữa và một bịch bánh quy ăn vặt rồi mới rời đi. Quản gia đưa cô đi con ngõ nhỏ như thường lệ, chờ sau khi cô bước cửa nhà thì quay đầu trở lại biệt thự.
Lúc quản gia và Khương Ninh không có ở trong biệt thự, trời đã nhá nhem tối, toàn bộ biệt thự trống rỗng đến mức tĩnh lặng.
Yến Nhất Tạ đặt cuốn sách chưa lật được vài trang xuống.
Đột nhiên bên chân vang lên tiếng kêu "meow meow" nho nhỏ.
Cậu cúi đầu, Bánh Trứng Sữa nằm dưới chân cậu, ngửa đầu kêu một tiếng gọi cậu.
“Sao vậy?” Cậu thiếu niên liếc nhìn Bánh Trứng Sữa rồi lạnh lùng nói: “Muốn đi vệ sinh thì tự trèo lên bồn cát đi. Tay làm hàm nhai, đừng mong tao giúp mày.”
Bồn cát không quá cao nhưng chú mèo con này có đôi chân ngắn hơn mèo thường, thường hay trèo vào nhưng mãi mà chẳng trèo được.
Ngay khi Khương Ninh rời đi, Bánh Trứng Sữa giống như thành một con mèo khác, nhận rõ ai mới là chủ nhân của cái nhà này nên hết sức lấy lòng cậu. Nó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu rồi lại ai oán "meow meow".
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bánh Trứng Sữa hồi lâu, sau đó rốt cục cam chịu cúi xuống, bế con mèo nhỏ lên, đẩy xe lăn đến bồn cát.
Khương Ninh nói đúng, từ khi cô mang Bánh Trứng Sữa đến cho cậu, căn biệt thự chẳng tĩnh mịch như xưa nữa.
Đảo mắt đã tới đầu tháng mười hai, thời tiết trở nên lạnh hơn, Khương Ninh và Yến Nhất Tạ đều thay thành áo bông và áo bành tô.
Vụ kiện của Trịnh Nhã Nam chưa đưa ra trước tòa đã có kết quả. Ba Khương không muốn ầm ĩ đến trước tòa để mất mặt, cuối cùng đành từ bỏ ý định quay về và đồng ý ly hôn với Trịnh Nhã Nam.
Sau khi Trịnh Nhã Nam gắng gượng qua những tháng ngày dày vò nhất, bà càng phấn chấn hơn. Khi bước vào Cục Dân chính, bà thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng, biểu hiện ra hình tượng một nữ doanh nhân giỏi giang, nhanh nhẹn, đầy kinh nghiệm. Ba Khương thì ngược lại trông vô cùng tiều tụy.
Ngày hôm đó, sau khi Khương Ninh và Khương Phàm đi học về, Trịnh Nhã Nam đã ở nhà và nấu một bàn lớn đầy món ăn, bảo Khương Ninh và Khương Phàm mau chóng rửa tay rồi lên ăn cơm.
Khương Phàm vốn tưởng rằng sau khi ba rời khỏi nhà, gia đình sẽ xảy ra những thay đổi long trời lở đất. Dù sao về sau cậu cũng là con của một gia đình đơn thân không có cha, sau này lũ trẻ trong ngõ sẽ cười nhạo cậu nhiều hơn nữa, từ nay về sau mẹ sẽ lấy nước mắt rửa mặt chứ không thèm đoái hoài gì đến cậu... Nghĩ đến đây chợt thấy mình thảm quá, chẳng khác gì tuổi thơ đầy bi kịch của nam chính trong phim thần tượng, bởi thế mà cậu đã cắn góc chăn thầm rơi nước mắt nhiều lần giữa đêm khuya.
Kết quả là không xảy ra chuyện gì như trong tưởng tượng.
Đúng là Trịnh Nhã Nam đã suy sụp tinh thần trong tháng đầu tiên, nhưng một tháng sau đã dần dần khôi phục lại. Hơn nữa, sau khi ba Khương rời khỏi nhà với hai ma cà rồng hút máu, ngôi nhà ngược lại yên bình hơn nhiều. Tuy rằng hơi vắng vẻ nhưng cũng ít cãi vã hơn, đặc biệt là không có cái gai Khương Nhu Nhu, túi tiền của Khương Phàm tăng lên gấp bội, có thể mua được đôi giày thể thao hàng hiệu muốn mua.
Hạnh phúc của một cậu bé chỉ đơn giản như thế. Được ôm giày ngủ, Khương Phàm cười còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian mà khóc lóc rơi lệ.
Nhìn thấy hôm nay Trịnh Nhã Nam trịnh trọng như vậy, Khương Ninh tò mò hỏi: "Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Chắc không phải là bắt đầu mùa xuân (*) mới chứ?
(*) Ý nói có tình yêu mới
Nhưng Trịnh Nhã Nam đã bị một cú như vậy nên hiển nhiên không có suy nghĩ tìm một người cha dượng cho các hai chị em. Tất cả lòng dạ gần đây của bà đều dồn hết vào công việc.
Bà liếc nhìn căn bếp hơi cũ kỹ, bất chợt hỏi: "Ninh Ninh, Phàm Phàm, các con có muốn sống ở một nơi khác không?"
“Ý của mẹ là gì?” Khương Phàm suýt nữa bị nghẹn thịt kho tàu: “Mẹ, không phải là mẹ phá sản rồi muốn bán nhà đi chứ? Có phải tiếp theo là tình tiết lưu lạc đầu đường hay không?"
Khương Ninh vỗ cái ót cậu: "Đừng có miệng quạ."
Trịnh Nhã Nam cảm thấy mấy tháng nay hai chị em rất hợp tính, đặc biệt là Khương Ninh, gần như trở thành người duy nhất trong gia đình có thể thảo luận mọi chuyện, nên bà không định giữ bí mật.
Bà xoa đầu Khương Phàm, nói: "Gần đây mẹ thất bại trong tình trường, nhưng lại thành công trong thương trường. Gần đây công ty mẹ đã hoàn thành xuất sắc dự án hàng đầu và nhận được một khoản tiền, không phải gần đây đang thịnh hành chuyện mua nhà gần trường học hay sao? Mẹ đang nghĩ có nên mua một căn hay không, lên cấp ba sẽ tiện cho các con đi học ngoại trú."
Khương Phàm trợn to mắt: "Chuyển nhà?"
Trịnh Nhã Nam nói: "Không phải chuyển nhà mà chỉ là mua thêm một căn nhà lớn hơn. Chúng ta đã sống ở con hẻm ngỏ này hơn mười năm. Đồ đạc và mọi thứ đều rất cũ. Việc tân trang lại rất phiền phức. Mẹ nghĩ sẽ tốt hơn nếu chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn."
Khương Phàm có chút không vui nói: "Sớm muộn gì vẫn phải dọn đi mà đúng không? Con với chị từ khi sinh ra đã sống ở đây rồi, bạn bè cũng ở đây. Nếu chúng ta bất chợt đổi chỗ ở thì cả hai tụi con đều không quen lắm."
Khương Ninh lại nói: "Chị cảm thấy đây là chuyện tốt."
Khương Phàm nhìn cô: ?
Khương Ninh lại không nói giúp cậu? Còn nữa, một khi chuyển nhà thì cô và Hứa Minh Dực sẽ cách xa hàng vạn dặm.
Khương Phàm vẫn đang nghĩ về nụ hôn khi còn bé của Khương Ninh và Hứa Minh Dực.
Khương Ninh nói với Trịnh Nhã Nam: "Mẹ, nếu mẹ đã mở miệng thì con sẽ nói thẳng với mẹ. Hiện tại mua nhà nhất định là chuyện tốt, hơn nữa không cần trả hết. Công ty của mẹ và ngân hàng vẫn luôn có quan hệ với nhau, làm gì cũng dễ, chi bằng đặt tiền cọc trước mấy căn, có thể mua được bao nhiêu căn thì mua bấy nhiêu. Về sau giá nhà chắc chắn sẽ tăng, tới đó mẹ có thể cho thuê hoặc bán chúng cũng được. Nhưng vấn đề duy nhất là mẹ phải chọn được vị trí và tòa nhà đẹp."
Loại chuyện này giống như giẫm phải mìn vậy, Khương Ninh nhớ tới mấy năm sau thành phố Hải phát triển, có tòa nhà mọi người xem trọng thì bị bỏ dở giữa chừng, bị kéo vào tranh chấp, có tòa nhà không được xem trọng thì giá phòng của tòa nhà lại như bay lên trời, tăng lên gấp vô số lần.
Kiếp trước không có chuyện đó.
Khương Ninh nhớ rõ là vì lúc đó dân số trong nhà tăng thêm, sáu miệng chờ ăn mỗi ngày, Trịnh Nhã Nam không thể dùng số tiền tiết kiệm để mua nhà được. Nhưng giờ bỗng dưng mất đi ba con sâu hút máu, gia đình bỗng dư dả hẳn lên.
Tất nhiên, việc không mua nhà ở kiếp trước đã giúp gia đình họ tránh được biến cố lớn. Lúc bấy giờ có một khu bất động sản tên là Lâu Vương thành phố Hải rất nổi tiếng, có mấy người hàng xóm trong con ngõ nhỏ này cũng mua, kết quả sau đó khu bất động sản này biến thành một tòa nhà đổ nát khiến tiền bạc của mọi người đổ sông đổ bể.
Khương Ninh rất ấn tượng về chuyện này, cô nhớ rằng vào đầu tháng ba thì ngày nào cũng có hàng xóm đi kháng nghị.
“Sao con biết tương lai giá nhà sẽ tăng?” Trịnh Nhã Nam buồn cười hỏi.
Không biết tại sao từ mấy tháng trước, bà càng ngày càng cảm thấy có đôi khi Khương Ninh nói chuyện như người lớn trong hình hài của đứa trẻ vậy.
Tất nhiên, Khương Ninh không thể nói rằng mình đã biết trước tương lai, cô nói bừa: "Con rảnh rỗi nên có đọc sách ngoại khóa đề tài về kinh tế. Nhìn sơ qua thì biết nếu đất nước muốn thúc đẩy nhu cầu trong nước phải bắt đầu từ một khía cạnh nào đó. Thành phố Hải là một trong mấy thành thị có kinh tế phát triển nhất, chắc chắn là có xu hướng nhanh nhất. "
Trịnh Nhã Nam vốn đã định mua rồi, giờ những lời nói của Khương Ninh chỉ làm tăng thêm quyết tâm của bà mà thôi.
Bà nhờ Khương Phàm đem túi xách tới cho bà, sau đó lấy ra một ít tờ rơi bất động sản, đưa cho Khương Phàm và Khương Ninh: "Các con thích kiểu nhà nào?"
Khương Phàm nhìn thoáng qua những tòa nhà cao tầng mới xây cạnh biển cách con hẻm nhỏ không xa, chỉ vào tờ rơi và nói: "Cái này, cái này đẹp! Nhà nhìn ra biển, hơn nữa không cách quá xa chỗ ở hiện tại của chúng ta."
Trịnh Nhã Nam cũng nói: "Mẹ cũng thích cái này. Nghe nói bên cô Hứa của các con có thông tin nội bộ. Chính phủ đầu tư vào khu này rất nhiều, nhất định sau này là vị trí tốt nhất."
Khương Ninh lấy ra một cái phía dưới rồi nói: "Không thể mua bên bờ biển. Mẹ, mẹ nhìn bất động sản này xem, khu này về sau nhất định sẽ phát triển."
Cô nhớ rằng năm đó khu bất động sản ven biển đã bị phản đối vì biện pháp chống ẩm không tốt, sau đó chủ thầu bỏ trốn và phá sản. Năm đó, bất động sản được xưng là lâu vương* khất nợ tới bảy, tám năm, ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của nhiều người.
*có thể hiểu là những bất động sản ở vị trí tốt, trang hoàng đẹp, vị trí tốt, được đánh giá cao
Ngược lại, bất động sản Cảnh Tú thành phố Hải trong tay cô hiện tại có giá thấp không được người dân ưa chuộng, cho rằng không còn nhiều dư địa để tăng giá cao, nhưng trong vòng vài năm tới sẽ phát triển thành trung tâm CBD (*) mới.
(*) Viết tắt của từ tiếng Anh “Central Business District” – nghĩa là những khu vực trung tâm của một thành phố lớn. Nơi đây tập trung đầy đủ mọi tiêu chí phát triển thuận lợi như: có trung tâm thương mại, hành chính và có cơ sở hạ tầng, lối sống văn minh thể hiện trọn vẹn bộ mặt tốt nhất của thành phố.
Mặc dù Khương Ninh đã trưởng thành hơn trước rất nhiều trong những tháng gần đây, nhưng trong những chuyện lớn như thế này, Trịnh Nhã Nam chắc chắn không tin lắm vào những lời của một đứa trẻ như Khương Ninh.
Bà không nhịn được cười, nói với Khương Ninh nói: "Mua nhà là chuyện lớn, không phải như mua vài cái túi đâu, không thể tùy tiện chọn lựa được. Con còn nhỏ, chưa hiểu, chuyện này nghe mẹ là chuẩn."