Bánh Trứng Sữa mới được một tháng, chưa đi tiêm phòng, chưa thể tắm được, nhưng thật sự nó quá bẩn, bộ lông bết dính lại với nhau, cả ánh mắt cũng không mở được vì gỉ mắt.
Khương Ninh dùng khăn ướt lau khắp người cho nó nhưng vẫn không thể lau sạch được.
Khương Ninh đành phải bật máy sưởi và vòi hoa sen, dùng nước nhẹ nhàng rửa sạch.
Con mèo con kêu meo meo và bất lực nhìn xung quanh, nhưng nó rất ngoan, không giơ móng vuốt với Khương Ninh.
Trước khi đến, Khương Ninh đã mua một gói sữa tắm nhỏ dành cho thú cưng ở trung tâm cứu trợ rồi bỏ vào cặp sách.
Cô quấn con mèo con ướt sũng trong chiếc khăn bông, thò đầu ra ngoài, hô về hướng dưới lầu: "Yến Nhất Tạ, cậu có thể giúp tôi lấy cặp sách lên không?"
Yến Nhất Tạ phục hồi tinh thần lại, cầm cặp sách của Khương Ninh lên, đặt trên đùi rồi đẩy xe lăn đi vào.
Bước vào phòng tắm, Yến Nhất Tạ như chịu phải sự đả kích vô cùng nặng nề. Cậu ngửi thấy được một mùi còn khó ngửi hơn trước.
Cậu nhìn chòng chọc vào chiếc khăn tắm mà Khương Ninh ném vào thùng rác đã hoàn toàn biến thành chiếc khăn màu xám cùng với nước bẩn trên gạch men. Sự tiếp nhận khó khăn lắm mới hình thành đối với mèo con ngay lập tức bại bởi chứng bệnh sạch sẽ.
Cậu không dám tin trừng mắt nhìn Khương Ninh: "Khương Ninh! Cậu cho nó vào phòng tắm của tôi mà tắm rửa?!"
Khương Ninh vội vàng nói: "Tôi không có đặt ở trong bồn tắm, chỉ đặt ở trên mặt đất, dùng vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ thôi."
Yến Nhất Tạ hít sâu một hơi: "Cậu còn muốn bỏ vào bồn tắm sao???"
Nhìn thấy khuôn mặt của cậu bạn tối sầm lại, Khương Ninh muốn cười nhưng không dám: "Nuôi mèo đều là vậy mà. Con mèo nhỏ như vậy chưa từng tiếp xúc với nước bao giờ. Nó bị giật mình thì khó tránh khỏi làm nước văng tung tóe thôi. Chỉ cần xả nước dơ xuống là được thôi mà."
Tuy rằng biệt thự có rất nhiều phòng, nhưng bởi vì trong nhà chỉ có hai người là cậu chủ và quản gia nên chỉ có hai phòng tắm. Khương Ninh không tiện đem một con mèo dơ thế này đến phòng tắm trong phòng quản gia để rửa sạch.
Dù rằng quản gia là quản gia nhưng Khương Ninh không thể thật sự đối xử với ông như người làm.
Yến Nhất Tạ đưa cặp sách cho Khương Ninh, quyết định đi ra ngoài để trấn tĩnh bản thân một chút.
“Cậu lấy sữa tắm ra cho tôi nữa.” Khương Ninh cười nói: “Không thấy tay tôi ướt hết rồi sao?"
Thiếu niên sa sầm mặt mày tìm lấy sữa tắm ra, muốn ném cho Khương Ninh thì Khương Ninh lại nói: "Xé ra, vắt sữa tắm ra, trực tiếp xoa lên người Bánh Trứng Sữa luôn."
Nói rồi Khương Ninh ôm mèo con lại gần.
Yến Nhất Tạ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã sắp cạn kiệt. Năm phút trước cậu không biết tại sao mình lại phải đặt tên cho con mèo này, dung túng để Khương Ninh với nó đảo lộn phòng tắm của mình, giờ phút này còn phải hầu hạ con mèo này đi tắm nữa.
"Nhanh lên đi." Khương Ninh được voi đòi tiên mà thúc giục: "Bánh Trứng Sữa sắp bị cảm lạnh rồi."
Yến Nhất Tạ: "..."
Cậu thiếu niên nín thở và cố gắng tự thôi miên mình rằng mình không ngửi thấy mùi khó chịu của nướ© ŧıểυ, Bánh Trứng Sữa không hề tè ra sàn phòng tắm, tất cả đều là mình nhìn lầm.
Cậu căng da đầu, xé mở gói sữa tắm rồi thản nhiên thoa sữa tắm lên người Bánh Trứng Sữa.
Sau khi bôi sữa tắm xong, Khương Ninh lại ngồi xổm xuống, tiếp tục xoa lòng bàn tay tắm rửa cho mèo con. Sau khi xoa vài lần, cô lại cầm vòi hoa sen lên và bắt đầu giội rửa.
Cuối cùng khi lớp lông bẩn thỉu và bết dính trên người cũng được rửa sạch, chú mèo nhỏ màu cam cũng lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Yến Nhất Tạ đẩy xe lăn ra cửa, rũ mắt tỉ mỉ quan sát nó.
Ngay khi Khương Ninh còn tưởng rằng cuối cùng cậu đã hài lòng với Bánh Trứng Sữa thì liền nghe thấy chàng trai trẻ bất chợt nói: "Mèo cam đều xấu như vậy sao?"
Khương Ninh: "..."
Cái quái gì vậy, sao trên đời này lại có người chê mèo xấu chứ?
Biến đi! Mau biến đi!
Khương Ninh vội vàng che lỗ tai nhỏ của Bánh Trứng Sữa lại, nhanh chóng nói nhỏ với nó: "Mày không nghe thấy, không nghe thấy. Mày nhìn mày xem, mày rậm, mắt to, miệng rộng, vừa nhìn đã thấy là mầm non của đại quất làm trọng*, về sau chắc chắn sẽ trưởng thành thành một anh chàng đẹp trai. Thú hai chân bên cạnh mày chưa từng nghe thấy cái này, đừng có mà lớn lên như lời cậu ta nói."
Yến Nhất Tạ: "..."
“Anh chàng đẹp trai?” Yến Nhất Tạ bỗng nhiên có chút không vui.
Khương Ninh cười "he he", lại nói với mèo cam nhỏ: "Đương nhiên, cho dù mày có lớn lên thành anh chàng đẹp trai thì tao cũng rất xin lỗi, trong lòng tao, thú hai chân bên cạnh mày vẫn là đẹp trai nhất."
Yến Nhất Tạ: "..." Mặc dù so đo với một con mèo có hơi kỳ lạ nhưng cậu phải thừa nhận rằng sự khó chịu trong lòng cậu biến mất ngay lập tức, thậm chí còn khiến cậu nhìn Bánh Trứng Sữa thuận mắt hơn một chút.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng an ủi con mèo trong tay Khương Ninh: "Mày vậy là tạm được rồi."
Khương Ninh nhìn biểu cảm dường như không có việc gì của thiếu niên, suýt nữa phì cười thành tiếng.
Yến Nhất Tạ ngẩng đầu lên nhìn cô, cô lập tức phồng má ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Sau khi lau khô Bánh Trứng Sữa, Khương Ninh lấy một chiếc khăn khô mới bao nó lại, đặt ở trên đùi thiếu niên: "Ôm giúp tôi một chút. Bây giờ tôi phải sấy khô cho nó."
Toàn thân Yến Nhất Tạ cứng ngắc, gần như không dám đυ.ng vào con mèo con mà chỉ cần dùng hai tay là có thể ôm lên được này. Đôi tay và đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn của nó dường như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Cảm giác này có chút kỳ diệu, sinh mệnh tươi mới mà gầy yếu nằm ở trên tay cậu, mở to hai mắt, đáng thương nhìn cậu. Khương Ninh giao phó tương lai mười mấy năm của nó cho mình. Cứ như thể sau khi có con mèo này, cậu và Khương Ninh sẽ song hành cùng nhau trong mười mấy năm tới.
Khương Ninh bật máy sấy tóc ở mức độ nhẹ nhất, bắt đầu sấy lông cho Bánh Trứng Sữa.
Những sợi lông mềm mại non nớt trên người Bánh Trứng Sữa được sấy khô từng chút một, dần trở nên bông xù.
Nó nằm trên tay của chàng thiếu niên như một con gà nhỏ.
“Sấy khô rồi.” Một lúc lâu sau, Khương Ninh đặt máy sấy tóc xuống.
Nhìn thấy cánh tay của Yến Nhất Tạ vẫn có chút căng cứng, cô không khỏi nở nụ cười: "Cậu không cần căng thẳng như vậy, sinh mạng của con mèo con lưu lạc này vẫn rất mạnh, sẽ không dễ dàng chết đâu."
“Ai căng thẳng?” Yến Nhất Tạ nói: “Lấy đi.”
Khương Ninh đùa bỡn dùng máy sấy tóc thổi vào trán thiếu niên, ôm Bánh Trứng Sữa lên: "Cậu ấy dữ thật đó."
Vầng trán có phần lạnh lẽo của Yến Nhất Tạ đột nhiên bị gió ấm quét qua, làn da khẽ run lên, ngay cả trái tim cũng có chút khác lạ.
Lỗ tai của cậu không hiểu sao hơi đỏ lên, cậu thẹn quá hóa giận trừng mắt với Khương Ninh.
Nhưng Khương Ninh đã ôm chú mèo con né tránh.
Khương Ninh không thể ở đây quá lâu, cô phải về trước khi Trịnh Nhã Nam về nhà.
Sau khi xác nhận rằng mọi thứ vẫn bình thường sau khi mèo con đi tắm, cô lấy những thứ mà mình đã mang theo trong cặp sách ra.
Cô giới thiệu với Yến Nhất Tạ: "Đây là bánh sữa của trạm cứu trợ. Mấy ngày nay cậu có thể cho Bánh Trứng Sữa ăn trước, nhưng thức ăn cho mèo ở trạm cứu trợ là loại thường. Cậu phải mua mấy loại chất lượng tốt hơn chút. Sau đó, lúc đổi thức ăn..."
Yến Nhất Tạ cúi đầu nhìn chăm chú vào chú mèo con đã bắt đầu bò khắp sàn nhà, nói: "Tôi biết rồi, lúc đổi thức ăn phải cần bảy ngày tiến hành thay đổi dần dần."
"Đúng rồi đó." Khương Ninh vui mừng nói: "Vừa rồi lúc tôi tắm cho nó, cậu đã xem hướng dẫn, biết cách nuôi sao rồi hả?"
Yến Nhất Tạ nói: "Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy à?"
Khương Ninh có chút hài lòng, nói: "Vốn tôi còn lo lắng cậu và quản gia Chu đều là nam, vụng tay vụng chân sẽ không nuôi được, đến lúc đó Bánh Trứng Sữa sẽ không hợp với thủy thổ ở đây. Tôi còn định một tuần tới hai ba bận để quan sát tình huống của nó một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần tôi nữa rồi."
Yến Nhất Tạ: "..."
Bây giờ rút lại câu nói kia còn kịp nữa không?
Yến Nhất Tạ nói: "Vậy có phải tắm mỗi ngày không?"
Khương Ninh tức giận nói: "Vừa rồi còn khoe là cậu biết nuôi mèo, sao lại vậy chứ?! Mèo mới lớn chừng này thì đương nhiên không thể ngày nào cũng tắm cho nó rồi! Hôm nay quá bẩn nên mới bất đắc dĩ. Lần tắm sau thì phải chờ sau khi tiêm đủ ba mũi vắc-xin rồi nói sau. Cậu đừng chê nó bẩn, mèo sẽ tự làm sạch mình."
Yến Nhất Tạ "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Vậy còn thức ăn cho mèo thì sao, có phải dùng sữa để làm mềm không?"
Khương Ninh: "... Mèo con không thể uống sữa, không hợp dạ dày."
Yến Nhất Tạ ngạc nhiên nhìn Khương Ninh, nói: "Vậy còn đi WC thì sao? Chắc là không cần bồn cát cho mèo đâu nhỉ, nó sẽ tự nhảy lên bồn cầu mà đi đúng không?"
Khương Ninh: "..."
Sao cái khác thì thông minh hơn các bạn cùng lứa, vậy mà vừa đυ.ng tới chuyện nuôi thú cưng thì lại ngốc như vậy?! Khương Ninh trừng mắt nhìn Yến Nhất Tạ, sợ Bánh Trứng Sữa sẽ bị cậu nuôi tới chết, ôm Bánh Trứng Sữa từ trên mặt đất lên, lo lắng nói: "Hay là để tôi đem về nuôi đi."
Yến Nhất Tạ nói: "Mẹ cậu sẽ không đồng ý."
Đích thật là Trịnh Nhã Nam sẽ không đồng ý, nhưng Khương Ninh thực sự lo lắng, cô nói: "Vậy mỗi ngày sau khi tan học tôi đều sẽ đến đây, cho tới khi nào cậu nuôi được thì thôi."
Chàng trai dửng dưng nói: “Tôi chưa nuôi bao giờ nên sợ tìm hiểu kỹ sẽ hơi khó.”
Khương Ninh nói: "Chờ khi cậu lên tay rồi thì tôi sẽ tiếp tục đến hai lần một tuần."
“… Xem ra đây là con đường duy nhất.” Yến Nhất Tạ hờ hững nhặt thức ăn bánh sữa cho mèo trên mặt đất lên, ôn tồn nói: “Dù sao cũng là cậu muốn nuôi, cũng không thể vô trách nhiệm được."
Khương Ninh thật sự lo lắng cho Bánh Trứng Sữa, vuốt ve một chặp nữa rồi mới rời đi.
Quản gia chở cô về, trên đường về ông mua thức ăn mới, hộp cát vệ sinh, bảng cào, đồ chơi, v.v. cho mèo theo hướng dẫn của Yến Nhất Tạ.
Dọc theo đường đi, quản gia có chút lo lắng. Khương Ninh đột nhiên ném một con mèo tới, ông biết cậu chủ từ trước đến nay không có hứng thú với những con vật nhỏ này, thậm chí có thể nói là không có tình cảm gì, sau khi nhận lấy rồi thì cậu chủ nhất định sẽ không quan tâm lắm, tới lúc đó lại là ông đến hầu hạ.
Sau khi trở về nhà liền nhìn thấy con mèo con đang vờn đuôi trên mặt đất, còn cậu chủ thì đang đứng từ xa quan sát.
Quản gia vừa bày bồn cát cho mèo và tấm bảng cào ra vừa hỏi: "Cậu chủ, làm gì với con mèo này bây giờ? Thật sự muốn nuôi hả? Hay là chờ sau khi sự chú ý của bạn Khương dời đi thì tặng cho người khác là được."
Yến Nhất Tạ cũng lộ ra biểu cảm đau đầu: "Chú chăm sóc nó trước đi. Ông biết rồi đấy, tôi rất ghét mèo."
Quản gia đen mặt, thầm nhủ quả là thế, người làm công không có nhân quyền mà.
"Ồ, còn có phòng nữa, đã chuẩn bị xong rồi. Lần sau bạn Khương tới thì có thể nghỉ trưa trong phòng riêng của cô ấy." Đoạn quản gia lại nói: "Cậu yên tâm đi, tôi nhớ rõ rồi, tới lúc đó mà cô ấy có hỏi thì tôi sẽ nói là phòng cho khách mà bác sĩ thỉnh thoảng ngủ lại."
Yến Nhất Tạ "ừm" một tiếng rồi quay xe lăn lên lầu.
Quản gia bèn vào nhà bếp rót sữa.
Yến Nhất Tạ dừng xe lăn lại: "Chú làm gì vậy?"
"Mèo con đang kêu gào, tôi đổ cho nó một chút sữa." Quản gia nói.
Yến Nhất Tạ: "Mèo không được uống sữa bò."
Quản gia: "... Cậu có chắc không? Sao cậu biết?"
“Đây là thường thức.” Yến Nhất Tạ đáp.
“Haiz, thôi đi.” Yến Nhất Tạ có hơi sợ quản gia thật sự sẽ gϊếŧ chết chú mèo con này, quay xe lăn qua, cúi người bế Bánh Trứng Sữa đang chơi trên mặt đất lên: “Để tôi chăm cho."
Quản gia nói: "Cậu cho nó vào phòng cậu? Còn cái bồn cát mèo thì sao? Phân mèo rất có mùi."
Yến Nhất Tạ vô cảm nói: "Đặt nó trên hành lang bên ngoài phòng của tôi."
Quản gia: "..."
?
??
Ủa, sao nói là ghét mèo cơ mà?