Nghiêm Đại Hàng vội vã nói: "Không, không phải đâu. Tôi tới đây để hỏi cậu có muốn tham gia cắm trại mùa đông không. Nhìn này, tôi vừa viết tên cho cậu đó."
Khương Ninh nhìn thoáng qua bảng danh sách cắm trại mùa đông, đúng là phía dưới vừa mới thêm tên mình lên.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Ngại ghê."
“Không sao đâu, không sao đâu.” Nghiêm Đại Hàng đổ mồ hôi lạnh dưới cái nhìn chăm chú của Yến Nhất Tạ, không dám nói lời oán giận nào khác hơn là “Không sao đâu”.
Cậu ta lau trán nói với Khương Ninh: "Vậy tôi sẽ để tờ này ở chỗ cậu trước. Cậu có thể cân nhắc xem muốn tham gia hay không, nếu muốn tham gia thì ký tên, đưa cho tôi trước giờ học hôm nay là được."
Khương Ninh cầm lấy tờ danh sách, phía trên không có giới thiệu về các tiết mục của trại mùa đông. Cô nhớ rõ mỗi năm mỗi lớp khác nhau, trước kia ở lớp 3 hình như là đi nghỉ ở nhà dân, tất cả những gì cần làm chỉ là ngồi xe, không biết lần này là hoạt động gì. Cô hỏi thẳng: "Có thể cho hỏi có hoạt động gì không?"
“Trèo núi tuyết.” Nghiêm Đại Hàng đáp.
Trái tim Khương Ninh căng thẳng, vô thức khẽ liếc nhìn Yến Nhất Tạ.
Cậu thiếu niên rũ mi mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, không thể nhìn ra cậu đang nghĩ gì.
Nghiêm Đại Hàng nghĩ Khương Ninh sợ mệt. Khương Ninh là người mới chuyển đến, lại là tiểu thanh mai của Hứa Minh Dực, chủ tịch Hội học sinh, bỏ cô một mình thì không tốt lắm.
Thế là Nghiêm Đại Hàng lại nói với Khương Ninh: "Không mệt lắm đâu, đó là núi Ngũ Minh có độ cao tương đối thấp. Lớp chúng ta đã chọn một quán trọ trên đỉnh núi. Buổi tối có thể ngắm sao, sáng hôm sau có thể ngắm mặt trời mọc. Lúc đó chắc là trời sẽ có tuyết, phong cảnh sẽ rất đẹp."
"Được rồi." Khương Ninh phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười: "Trước khi tan học tôi sẽ gửi bảng danh sách cho cậu, vất vả rồi."
Nghiêm Đại Hàng nhìn thấy Khương Ninh đang cười với mình thì chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, sờ sờ sau gáy đáp: "Ừ."
Khúc nhạc đệm này cứ thế trôi qua, mặc dù những người trong lớp 1 không biết tại sao Khương Ninh và Yến Nhất Tạ lại quen nhau từ lâu, nhưng khi nhắc đến chỉ có thể khẽ nói sau lưng rằng Khương Ninh không sợ chết.
Hứa Minh Dực khá không vui, chơi bóng rổ một cách điên cuồng trên sân thể dục.
Ti Hướng Minh cầm chai nước khoáng ngồi một bên. Từ sau khi Khương Ninh không hề tới xem Hứa Minh Dực chơi bóng rổ và chẳng còn đưa nước khoáng cho Hứa Minh Dực, người làm chuyện này chỉ còn cậu ta. Cậu ta suy tư mà trăm mối khó giải: "Có phải Khương Ninh cố ý hay không?"
Nào có thanh mai trúc mã quen nhau mười năm mà nói lạnh nhạt là lạnh nhạt?
Hứa Minh Dực biết cô định chuyển qua đây liền cố ý chuẩn bị chỗ ngồi cho cô, cô làm ngơ không thấy, thậm chí còn làm quen với "người đó" - nếu cô thân thiết với bất kỳ bạn nam nào khác thì còn dễ xử lý, Hứa Minh Dực trực tiếp đi cảnh cáo đối phương là được rồi.
Nhưng người đó lại là vị sống ở lưng chừng núi cạnh biển kia.
Gia cảnh của Hứa Minh Dực không tệ, nhưng gia đình chỉ toàn là phần tử trí thức, cậu ta không có đủ tự tin để cứng đối cứng với người đó.
Kết quả là trong lòng Hứa Minh Dực bực bội tột cùng nhưng không còn cách nào.
Ti Hướng Minh nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chẳng thể hiểu tại sao.
Ngoại trừ việc cậu ta và Đàm Bằng Hưng có lúc miệng mồm thối một chút thì Hứa Minh Dực dường như không làm gì có lỗi với Khương Ninh, tại sao Tiểu Khương Ninh nói không để ý tới Hứa Minh Dực là không để ý tới Hứa Minh Dực.
Hứa Minh Dực đập quả bóng rổ, đằng đằng tức giận nói: "Tao chẳng biết nhỏ đó uống lộn thuốc gì."
Cậu ta cảm giác được chính là hai tháng nay, không hiểu tại sao Khương Ninh rời xa cậu, thờ ơ với cậu.
Người cô giữ gìn và bảo vệ đã trở thành người khác.
Thậm chí cậu còn không biết Khương Ninh quen Yến Nhất Tạ khi nào, đột nhiên Yến Nhất Tạ lại đến trường cùng cô.
Hai người đang nói chuyện thì một cô gái ở rìa sân bóng rổ gọi Hứa Minh Dực một tiếng, bảo Hứa Minh Dực đi qua. Bạn nữ đó nói rằng Hội học sinh đang tổ chức một cuộc họp lâm thời, Chung Tòng Sương đang đợi Hứa Minh Dực đi qua đó chung.
Hứa Minh Dực nhướng mắt, Chung Tòng Sương đứng ở bậc thềm của khán đài phía xa xa.
Ti Hướng Minh nói với Hứa Minh Dực: "Gọi mày kìa."
Trong lòng Hứa Minh Dực có chút không kiên nhẫn, đá nhẹ Ti Hướng Minh một cái, nói với cậu ta: "Mày đi qua đó truyền lời, nói là buổi chiều tao có chút việc nên không qua Hội học sinh được. Bảo cậu ta đại diện cho lớp của chúng ta là được. Có việc gì thì cậu ta tự coi mà lo liệu."
“Tao chỉ là một con lừa chạy việc vặt.” Nói thế nhưng Ti Hướng Minh vẫn chạy đi truyền tin.
Hứa Minh Dực tiếp tục xoay người sang chỗ khác, ném bóng vào rổ.
Bạn nữ bên cạnh Chung Tòng Sương nhìn Hứa Minh Dực đang đánh bóng rổ phía xa xa bằng ánh mắt khó hiểu rồi nói với Chung Tòng Sương: "Kỳ lạ thiệt, sao cứ cảm giác gần đây lớp trưởng đang né tránh cậu vậy? Hai người cãi nhau à?"
Chung Tòng Sương mím môi, cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ mất mát: "Không có gì đâu, chỉ là buổi chiều cậu ấy có việc thôi mà."
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, cả lớp đều cảm thấy Hứa Minh Dực đang tránh Chung Tòng Sương.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao mà Hứa Minh Dực bỗng nhiên tránh Chung Tòng Sương như tránh tà, chỉ có Chung Tòng Sương mơ hồ đoán được tại sao.
Chuyện lần trước cô bị Khương Ninh làm cho bẽ mặt ở lớp 3 cũng đã lan rộng khắp lớp 1.
Bởi vì những người trong lớp 1 ở lâu với cô hơn nên phần lớn đều đứng về phía cô, khiển trách Khương Ninh tự phụ, bắt nạt người khác.
Nhưng gần đây đã xảy ra hai sự kiện.
Đầu tiên, Khương Nhu Nhu hóa ra là con gái riêng của gia đình Khương Ninh, điều này khiến một số học sinh lớp 1 nghe được chuyện này thầm thương cảm cho Khương Ninh.
Suy cho cùng, trên đời này những người bình thường vẫn chiếm đa số, và sẽ chẳng mấy ai có thiện cảm với một cô con gái riêng ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Thứ hai, Khương Ninh chuyển lớp trong khi chẳng có dấu hiệu gì, trở thành một thành viên trong lớp của họ. Vừa rồi, sau khi Nghiêm Đại Hàng nói chuyện với Khương Ninh xong còn hơi đỏ mặt nữa.
Những người trong lớp 1 bỗng chốc cảm thấy bớt ác cảm với Khương Ninh.
Họ không còn cảm thấy khó chịu với Khương Ninh, điều đó có nghĩa là nhiều người bắt đầu nghĩ rằng sự cố của Chung Tòng Sương tại lớp 3 trong buổi sinh hoạt tối lần trước thực sự là do cô ta tự chuốc lấy.
Chung Tòng Sương nhìn bóng dáng đang né tránh của Hứa Minh Dực ở phía xa, trong lòng nổi đầy mây đen.
*
Yến Nhất Tạ không quen với việc được người khác bênh vực như thế này, vả lại Khương Ninh còn bênh vực nhầm người. Cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng khó xử của Khương Ninh, cậu không khỏi giật giật khóe miệng.
Hơn nữa, tâm trạng tốt hơn tưởng tượng.
Trong khi Khương Ninh đang đi ra ngoài, Yến Nhất Tạ gửi một tin nhắn cho quản gia .
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời từ quản gia, Yến Nhất Tạ cau mày.
Một lúc sau, Khương Ninh trở về chỗ ngồi, người bên cạnh không nói lời nào, lơ đễnh lật xem một cuốn sách, không hề ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Ninh cảm thấy một loại áp suất thấp không thể giải thích được. Cô đưa tay ra lắc lắc trước mắt Yến Nhất Tạ: "Cậu đọc sách vô được hả?"
Bấy giờ Yến Nhất Tạ mới ngước mắt lên và nhàn nhạt liếc nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Ninh buồn cười nói, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu hiện muốn nói lại thôi của Yến Nhất Tạ.
Yến Nhất Tạ thu hồi ánh mắt, như thể chỉ tùy tiện nhắc tới chuyện này, không chút lưu tình nói: "Cậu chưa bao giờ nói rằng cậu và Hứa Minh Dực là thanh mai trúc mã."
Khương Ninh chợt cảm thấy có chút chột dạ, nhưng rồi cô nghĩ lại, bây giờ Yến Nhất Tạ không thích cô, bọn họ vẫn là quan hệ bạn bè thân thiện, trong sáng và thuần khiết, cô chột dạ làm cái con khỉ gì.
Cô tùy tiện nói: "Tất cả chúng tôi đều lớn lên trong con hẻm nhỏ kia. Nếu nói như vậy thì chẳng phải mấy tên quỷ sứ đáng ghét Ti Hướng Minh và Đàm Bằng Hưng cũng là trúc mã của tôi à?"
Yến Nhất Tạ không nói một lời.
Với tính cách của Khương Ninh, từ nhỏ tới lớn đương nhiên sẽ quen biết rất nhiều người, có đủ loại bạn bè, cậu đã biết chuyện này từ lâu. Nhưng cậu ấy vẫn... giống như viên kẹo bị người ta ngăn cách vào ngày hè đó vậy.
Nhưng sau đó cậu nghe thấy Khương Ninh nói: "Nhưng hiện tại chúng ta cũng giống vậy."
Đầu ngón tay Yến Nhất Tạ khựng lại.
Khương Ninh lập tức nghiêng người, dựa vào trên bàn của cậu, nâng mắt nhìn cậu từ dưới lên, nói với vẻ nịnh nọt: "Hiện tại chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã."
Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Chúng ta đâu phải thanh mai trúc mã gì, chúng ta chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu."
"Chúng ta quen nhau từ năm mười bốn tuổi, nếu có thể sống đến tám mươi tuổi thì có nghĩa là đã quen biết nhau sáu mươi, bảy mươi năm, chiếm tới tám mươi ba phần trăm cuộc đời. Thế mà còn chưa tính là thanh mai trúc mã sao?" Khương Ninh cố chấp nhìn cậu.
Yến Nhất Tạ khịt mũi khinh bỉ, đẩy đầu cô ra: "Ai muốn tiếp tục quen biết với cậu thêm sáu mươi bảy năm?"
Dù nói vậy nhưng trái tim của chàng trai trẻ đã khẽ run lên trong giây phút đó.
Viên kẹo lại trở về trong lòng cậu.
Sao Khương Ninh lại có năng lực như vậy chứ!