Chương 27

Sau chuyện ồn ào của nhà họ Khương, các thiếu niên trong hẻm nhỏ đều cảm thấy có chút áy náy với hai chị em Khương Ninh và Khương Phàm.

Ti Hướng Minh và một nhóm người tập trung lại và thảo luận riêng. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, họ cảm thấy người chịu thương tổn nặng nề nhất trong toàn bộ sự việc này vẫn là hai chị em Khương Ninh và Khương Phàm.

Thảo nào trước kia hai chị em họ luôn nhắm vào Khương Nhu Nhu ở khắp mọi nơi.

Đối với bọn họ, nếu con gái của đồng đội được ba mình mang về nhà thực sự là con gái riêng của ba mình, bọn họ cũng sẽ phát điên và có thể sẽ làm chuyện ác liệt hơn cả Khương Ninh trước đây.

Đôi khi đám thiếu niên còn trẻ xốc nổi nhưng cũng chẳng phải không phân rõ đúng sai. Sau khi bàn bạc, họ quyết định tìm cơ hội đến nhà họ Khương xin lỗi - đặc biệt là xin lỗi Khương Phàm.

Trước đây bọn họ không thích chơi với Khương Phàm, kết quả là Khương Phàm luôn chơi với nhóm người ở Nam Mạnh, xuýt chút nữa đã trở nên hư hỏng. Mấy năm nay, bọn họ luôn có quan hệ không tốt với Khương Phàm, còn từng đánh nhau mấy lần.

Tất nhiên, cho dù thằng nhóc Khương Phàm này có bị đánh cũng không bao giờ bỏ cuộc. Cậu bí mật đá hư cây xương rồng do Ti Hướng Minh nuôi, dùng bút màu vẽ mông lên chiếc áo đồng phục học sinh treo bên ngoài của Đàm Bằng Hưng.

Họ định nhân cơ hội này tìm Khương Phàm để bắt tay làm hòa.

Đám thiếu niên một người góp chút tiền, mua một đống truyện tranh màu và băng cassette game hot nhất, Ti Hướng Minh dẫn đầu đám người, đến nhà họ Khương, nói với Khương Phàm: "Phàm Phàm, tụi tao kéo mày lên hạng."

Khương Phàm bị cái xưng hô này làm cho ghê tởm, còn nghi ngờ bọn họ đang cố ý kinh tởm mình, xuýt chút nữa đã vớ lấy cái chổi mà đuổi đám người này ra ngoài.

"Chờ một chút, mày không cần băng cassette game tụi tao gom tiền mua à?"

Khương Phàm liếc nhìn truyện tranh và băng game, vô cùng cảm động, sau đó từ chối: "Không, tao muốn chăm chỉ học tập."

Cả đám thiếu niên giật mình xuýt lảo đảo.

Nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của bọn họ, Khương Phàm có cảm giác sảng khoái còn hơn khi thu được điểm kinh nghiệm chơi game. Cậu ngồi xuống bàn, bắt chéo hai chân, xoay bút, đắc ý nói: "Tao sắp chuyển tới Hằng Sơ rồi, tụi mày bảo Hứa Minh Dực hãy đợi đó! Cái danh hotboy Hằng Sơ sẽ sớm là của tao thôi, ha ha ha."

Cả đám thiếu niên: "..."

Thôi đi, cậu nhóc đang trong tuổi dậy thì này vui là được.

Họ không nên mong đợi Khương Phàm bình thường mới đúng.

Đối với Khương Ninh, mối bất hòa với các thiếu niên trong con hẻm nhỏ chỉ là một chút khó chịu khi cô còn nhỏ thôi. Cô không buồn tính toán với bọn họ.

Nhưng đối với những quả táo pha lê thẩm mỹ mà chẳng biết đám thẳng nam mua được từ đâu, cô vẫn từ chối chúng một cách uyển chuyển.

Trong giai đoạn này, chuyện kiện tụng đã có luật sư Quách hỗ trợ. Chuyện trong công ty của Trịnh Nhã Nam cũng có hai cấp dưới làm thay cho bà. Mặc dù Trịnh Nhã Nam nhất quyết đòi đến công ty hàng ngày nhưng có thể thấy rằng, chuyện ba Khương phản bội gia đình vẫn tạo thành tổn thương tâm lý không nhỏ đối với bà.

Dù cho Khương Ninh có thể cho bà một chút an ủi, nhưng đối với bà, Khương Ninh vẫn là một đứa trẻ, cần bà bảo vệ, bà không muốn bộc bạch hết thảy với Khương Ninh.

Mẹ của Hứa Minh Dực thường đến bầu bạn với Trịnh Nhã Nam, còn đặc biệt xin nghỉ vài ngày để đưa Trịnh Nhã Nam đi mua sắm.

Khương Ninh rất biết ơn vì điều này.

Giữa hai nhà là quan hệ bạn bè.

Vì vậy, khi cô bên nhà họ Hứa viện cớ nói rằng con trai thì không biết phân biệt kiểu dáng, cần một cô gái nên nhờ Khương Ninh và Hứa Minh Dực giúp bà lấy bộ sườn xám đã đặt may của mình, dù rằng biết cô Hứa thấy mối quan hệ của cô và Hứa Minh Dực rất căng thẳng trong khoảng thời gian này và muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai đứa trẻ, nhưng Khương Ninh cũng không muốn làm quá lên khiến hai nhà trở nên xa lạ nên hứa sẽ đi cùng Hứa Minh Dực.

Sau khi lấy sườn xám của cô Hứa xong, Khương Ninh chỉ muốn nhanh chóng mang sườn xám về cho cô Hứa.

Cô bước nhanh về phía trước với chiếc túi trong suốt trên tay.

Hứa Minh Dực đã lâu không nói chuyện với Khương Ninh, chỉ cảm thấy mới một thời gian ngắn trôi qua, cùng lắm chỉ từ mùa hè bước vào mùa thu, vậy mà hai người đã trở nên lạ lẫm với nhau.

Cậu ta cảm thấy hơi phức tạp nên tăng nhanh tốc độ, bỏ xa đám người Ti Hướng Minh, cầm hai cây kem, bước nhanh đi đến bên cạnh Khương Ninh, dù không có gì để nói cũng kiếm cớ nói chuyện: "Gần đây tình trạng của mẹ cậu có ổn không?"

Khương Ninh không nói gì.

Hứa Minh Dực cho rằng Khương Ninh nghe không rõ, liền đưa kem cho Khương Ninh, hỏi lại một lần nữa.

Khương Ninh không nhận kem, đáp: "Vẫn ổn."

Hứa Minh Dực liếc nhìn cây kem trên tay, trong lòng dâng lên nỗi bực dọc - cậu đã mua hương vị yêu thích của cô, cô có để ý không? Tại sao cô còn chẳng thèm liếc mắt một cái?

Nhưng cậu lại nghĩ có lẽ Khương Ninh không cố ý làm vậy. Trong khoảng thời gian này, gia đình cô đã xảy ra biến cố, cậu không nên yêu cầu cô nói cười với cậu như trước.

Vì thế, cậu ta hít một hơi thật sâu, lại hỏi: "Nghe nói cậu muốn chuyển tới lớp 1 hả?"

Mọi người trong mấy lớp đều quen biết nhau, Hứa Minh Dực thì rất nổi tiếng, động tĩnh nhỏ nhặt của lớp 3 không phải là bí mật gì đối với cậu ta.

Khương Ninh trả lời cho có lệ: "Ừ."

Lúc này tâm trạng của Hứa Minh Dực mới tốt hơn một chút, đám mây đen bao trùm trên đầu mấy ngày nay dường như cũng đã tản đi rất nhiều.

Không chỉ bởi vì nếu Khương Ninh có thể chuyển đến lớp 1, tương lai hai người sẽ học chung một lớp, mà còn bởi vì cậu không thể nghĩ ra lý do gì khiến Khương Ninh phải chuyển đến lớp 1.

... Cậu ta cảm thấy tám mươi phần trăm nguyên nhân có thể là do cậu.

Ti Hướng Minh ở phía sau ra chiều sáng tỏ nhìn đôi nam nữ trước mặt như thể nhìn một cặp đôi, nói nhỏ với Đàm Bằng Hưng bên cạnh: “Tao cá là gần đây dù Khương Ninh không để ý tới Hứa Minh Dực nhưng cậu ấy nhất định đang kìm nén để ra chiêu lớn."

Đàm Bằng Hưng chẳng hiểu mô tê gì: "Chiêu lớn gì?"

Ti Hướng Minh cười nói: "Mày chưa nghe nói hả? Khương Ninh dự định chuyển đến lớp chúng ta."

“Bằng thành tích đó của cậu ta hả?” Đàm Bằng Hưng cảm thấy Khương Ninh khá thông minh, trước kia chỉ là vì đối nghịch với bà cụ và ba Khương trong nhà nên mới thường xuyên nộp giấy trắng, bởi vậy mà điểm số mới nằm trong top từ dưới lên. Nhưng dù thông minh đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể thăng lên một hai trăm thứ hạng, làm sao có thể đột ngột tăng vọt hạng lên được?

Cậu ta ngạc nhiên: "Không phải thi vào top bốn mươi thì mới được vào lớp chúng ta sao?"

“Tao không biết.” Ti Hướng Minh ra vẻ như thần côn*, bình thản nói: “Cho dù có chuyển lớp thành công hay không, tóm lại nhất định là chuyển lớp vì Hứa Minh Dực.”

*ý chỉ mấy ông thầy bói chuyên đi lừa đảo

Đàm Bằng Hưng không cho là đúng, trong lòng có chút lo lắng cho Chung Tòng Sương: "Vậy Chung Tòng Sương phải làm sao đây?"

Ti Hướng Minh hỏi một cách khó hiểu: "Liên quan gì tới lớp phó học tập?"

Đàm Bằng Hưng nhắc đến sự việc này thì có phần không hài lòng với Khương Ninh, nói: "Nếu cậu ta ở lớp 1 thì tao sợ Khương Ninh sẽ làm cô ấy khó xử. Lần trước tao nghe nói cô ấy giảng bài trong buổi sinh hoạt tối của lớp 3 bị Khương Ninh làm cho bẽ mặt."

Ti Hướng Minh không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Hai cô gái này không nhất định là ai khó xử ai đâu."

Nhưng Khương Ninh chắc chắn sẽ không thua.

Ti Hướng Minh chưa bao giờ thấy Khương Ninh thua trong bất cứ chuyện gì.

Hai chị em cô và Khương Phàm đều có tính cách giống nhau, dù có thua thiệt trong chuyện gì đi chăng nữa thì họ cũng phải tìm lại vị trí của mình bằng những cách khác.

Hứa Minh Dực đi phía trước vẫn đang cố gắng nói rõ ràng với Khương Ninh.

Vì lòng tự trọng, cậu không muốn bị hai người bạn phía sau nghe thấy, giọng cậu ta hạ xuống rất thấp: "Trước kia tôi hơi thân thiết với Chung Tòng Sương chút thôi, có thể chính tôi cũng không ý thức được... Nhưng tôi và cậu đã chơi với nhau từ bé đến lớn, vẫn là bạn bè tốt nhất. Khương Ninh, tôi hy vọng cậu có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng."

Đối với Hứa Minh Dực, nói ra những lời này đã là vô cùng khó khăn.

Cậu ta không bao giờ ngờ rằng cuộc chiến tranh lạnh này sẽ kéo dài lâu hơn cậu tưởng, và Khương Ninh cũng giỏi chịu đựng hơn cậu ta tưởng.

Còn cậu ta thì ngược lại chẳng chịu được.

Khương Ninh thản nhiên nhìn Hứa Minh Dực: "Tôi không giấu chuyện gì trong lòng cả, chúng ta vẫn là bạn bè."

Chỉ là sự rung động kéo dài nhiều năm như vậy ở kiếp trước đã hoàn toàn chết đi.

Nghe những gì Khương Ninh nói, cuối cùng Hứa Minh Dực cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu lại đưa cây kem qua lần nữa: "Vậy cho cậu."

"Cảm ơn." Khương Ninh rất lịch sự nói: "Nhưng mà tôi không muốn ăn. Nếu cậu cầm mỏi tay thì có thể cho vào thùng rác hoặc là hai người phía sau."

"..."

Hứa Minh Dực nhìn vẻ mặt xa lạ của Khương Ninh, trong lòng cảm thấy cáu kỉnh không thể giải thích được. Không biết tại sao mình đã nói rõ ràng rồi mà Khương Ninh vẫn như thế này.

Chẳng phải đã nói rằng vẫn là bạn của nhau sao...?

Chờ đã, bạn?

Hứa Minh Dực nhìn chằm chằm Khương Ninh, trong lòng chợt mơ hồ nảy sinh một dự cảm không tốt.

Ý nghĩ tưởng chừng như không nắm bắt được điều gì chợt lóe rồi biến mất.

Đúng lúc này, giọng nói của Đàm Bằng Hưng phía sau phá vỡ bầu không khí bế tắc.

“Lớp phó học tập!” Đàm Bằng Hưng vui vẻ vẫy tay với bên kia đường.

Hứa Minh Dực và Khương Ninh quay đầu nhìn lại theo bản năng, thấy Chung Tòng Sương đang nhìn Hứa Minh Dực và Khương Ninh, đi tới từ con đường đối diện.

Gần đó vừa hay nằm

trong phạm vi của trường, Chung Tòng Sương xách một túi giấy to, chắc là chủ nhật làm thêm ở gần đây.

Đàm Bằng Hưng hào hứng nói với Hứa Minh Dực: "Hứa Minh Dực, hiếm khi thấy lớp phó học tập ở ngoài trường, chúng ta rủ cậu ấy đi ăn kem nhé?"

Hứa Minh Dực cố nén mãi sắc mặt mới không biến đen. Cậu thực sự muốn đánh tên đầu lợn Đàm Bằng Hưng này một chút. Thật là, nói gì không nói lại đi nói tới cái này, như vậy thì chẳng phải Khương Ninh sẽ nghĩ trước kia bọn họ thường xuyên mời Chung Tòng Sương ăn kem sao???

Hứa Minh Dực trừng mắt với Đàm Bằng Hưng.

Đàm Bằng Hưng không biết đọc vị ánh mắt, nói: "Làm sao vậy, sao hôm nay mày keo thế, không mang bóp tiền à?"

Chung Tòng Sương ra vẻ có người bắt nạt cô ta, lộ ra vẻ mặt quẫn bách, liếc nhìn Khương Ninh, xua tay nói: "Không sao đâu, được gặp các cậu ở ngoài trường là mình đã rất vui vẻ rồi, không cần mời mình đi ăn đâu."

Đàm Bằng Hưng nhìn Khương Ninh, muốn nói lại thôi.

Khương Ninh đã bắt đầu cáu kỉnh rồi, đây là chuyện gì vậy?

Cô chẳng làm gì cả, sao lại cứ như thể là do cô hết vậy?

Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng: "Có ý gì? Không cần phải vì tôi thế đâu, làm như tôi là tội đồ ngăn cản lớp phó học tập của lớp cậu ăn kem không bằng."

Nói xong, Khương Ninh cầm túi sườn xám, quay người bước nhanh đi.

“Mày không nói thì chẳng ai bảo mày câm đâu.” Hứa Minh Dực tức giận nói, trừng mắt nhìn Đàm Bằng Hưng, sau đó xoay người vội vã đuổi theo.

Chung Tòng Sương nhìn Hứa Minh Dực và Khương Ninh, sau lại nhìn Đàm Bằng Hưng và Ti Hướng Minh, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, đứng đó bất an nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đàm Bằng Hưng ngay lập tức nói: "Không liên quan tới cậu đâu. Hai người bọn họ cãi nhau, giận cá chém thớt người bên cạnh thôi. Thật đúng là khiến người ta không nói nên lời!"

Ti Hướng Minh liếc nhìn Chung Tòng Sương một cách trầm ngâm.

Sau khi Khương Ninh tới nhà họ Hứa giao đồ cho cô Hứa xong thì liền trở về nhà. Hứa Minh Dực đuổi theo, chỉ có thể nhìn thấy bóng cô thoáng qua. Khương Ninh chẳng nhìn cậu ta cái nào.

Hứa Minh Dực cảm thấy tức giận với Đàm Bằng Hưng, và ngày càng chắc chắn rằng vấn đề là Chung Tòng Sương.

Sau sự việc này, cô Hứa lại cố nghĩ cách tìm Khương Ninh, mong muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Khương Ninh và Hứa Minh Dực.

Nhưng Khương Ninh không còn muốn hứng chịu cơn tức giận không giải thích được kiểu như thế này nữa, cái nào tránh được thì đều kiếm cớ né tránh hết, cái nào không từ chối được thì đẩy cho Khương Phàm làm chân chạy việc.

Không nói đến việc người nhà họ Hứa buồn bực, ngay cả Khương Phàm cũng có chút khó hiểu - trước kia, mỗi lần có cơ hội tới nhà họ Hứa lấy sủi cảo đông lạnh, chị gái đều giành lấy. Bây giờ tính tình của cô đúng là thay đổi rõ rệt mà.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng kết quả kiểm tra hàng tháng của Khương Ninh cũng đã có.

Cô cố ý kiểm soát điểm, cố tình làm bài kiểm tra để xếp hạng hơn ba mươi, đạt yêu cầu của lớp 1 theo kiểu xếp từ dưới lên, kẻo quá khoa trương thì giáo viên chủ nhiệm lại nghi ngờ cô biết đề thi trước mất.

Toàn bộ lớp 3 đều sững sờ. Trong văn phòng, sự chấn động của thầy Vương chủ nhiệm lớp 3 đối với thành tích cuộc thi lần này lần này của cô thì hiển nhiên không cần phải nói.

Điều khiến Khương Ninh buồn bã và chua xót nhất chính là phản ứng của Trịnh Nhã Nam.

Quãng thời gian này, Trịnh Nhã Nam vẫn mãi chìm đắm trong nỗi đau bị phản bội, dù đã rất cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ vì hai con nhưng bà vẫn phờ phạc đi rất nhiều.

Tuy nhiên, sau khi biết điểm số của Khương Ninh đang được cải thiện nhanh chóng, đủ tư cách vào học lớp 1, toàn bộ khuôn mặt của bà rạng rỡ rõ rệt.

Ngay ngày hôm đó, bà lập tức trở về từ công ty, không đi đâu cả, đích thân lái xe đến đón Khương Ninh và Khương Phàm từ trường về, vui sướиɠ hạnh phúc nấu một bàn đồ ăn lớn, còn mua một cái bánh kem.

Cả gia đình ba người tổ chức bữa tiệc này cứ như là sinh nhật của Khương Ninh vậy.

Khương Ninh nghĩ mà áy náy, nếu sớm biết mình trở nên xuất sắc sẽ mang lại chỗ dựa tinh thần to lớn như vậy cho Trịnh Nhã Nam, kiếp trước cô sẽ không bao giờ...

Trịnh Nhã Nam là người tin tưởng vào thành tích của Khương Ninh nhất. Bà tin tưởng với tính cách của Khương Ninh, cô thà nộp giấy trắng còn hơn gian lận. Bởi vậy, nếu lần này kết quả tốt thì hoặc là Khương Ninh may mắn, ôn trúng tủ, cũng có thể là do Khương Ninh thật sự vì biến cố trong nhà mà hiểu chuyện hơn.

Trịnh Nhã Nam nghiêng về phía sau hơn. Tất nhiên, nếu cô chỉ may mắn mà mới thi tốt thì bà vẫn rất hạnh phúc.

Nhưng Khương Phàm lại hít một hơi lạnh: "Chị, chị gian lận đúng không?"

Khương Ninh: "..."

Khương Ninh bình thản ụp bánh kem lên trên đầu cậu nhóc.

Khương Ninh chuẩn bị chuyển sang lớp 1, nhiều người trong lớp 3 rất không nỡ, đặc biệt là Lan Trân Trân. Cô ấy gọi tới mấy cuộc điện thoại, đỏ mắt hỏi cô có thể đừng chuyển lớp nữa hay không, về sau cô ấy không còn bạn ngồi cùng bàn nữa rồi.

Kiếp trước, Khương Ninh sống một cách vô tội vạ, rất hời hợt trong mọi việc, chẳng hề biết rằng khi con người ta lớn lên, bạn bè xung quanh họ sẽ dần chia xa. Ví dụ như Lan Trân Trân, sau này khi cô ấy sẽ ra nước ngoài, hoàn toàn mất liên lạc với người bạn tốt hồi còn trẻ này.

Kiếp này, Khương Ninh rất trân trọng. Không chỉ hứa với Lan Trân Trân rằng ngay cả khi không còn học chung lớp, họ vẫn là bạn tốt của nhau, về sau có rảnh sẽ cùng đi vệ sinh, còn mời Lan Trân Trân ra ngoài đi chơi trong công viên giải trí. Bấy giờ cảm xúc chia xa của Lan Trân Trân mới tan biến đôi chút.

Trên đường về nhà, cô ấy hưng phấn nói: "Nghĩ theo hướng tích cực, cậu vào lớp 1 rồi thì có thể ngồi cùng một bàn với Hứa Minh Dực! Mình ủng hộ cậu tới lớp 1 xử lý Chung Tòng Sương."

Khương Ninh: "..."

Khương Ninh nhất thời không nói nên lời, bất luận có nói bao nhiêu lần, cô gái nhỏ này vẫn cố chấp là fan couple của cô và Hứa Minh Dực.

Chuyện chuyển tới lớp 1, Khương Ninh nghiễm nhiên còn có một người khác muốn chia sẻ nhất.

Nửa đêm, cô nằm trên giường không ngủ được nên gọi điện cho cậu: "Yến Nhất Tạ, sáng mai cậu có đi học không?"

Kể từ khi thuyết phục Yến Nhất Tạ đi học với mình, Khương Ninh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

Dường như nửa đêm đột nhiên bị đánh thức, giọng nói của cậu thiếu niên trên điện thoại vẫn còn có hơi trong trẻo lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng không cúp điện thoại của Khương Ninh thật nhanh như trước: "Cậu đánh thức người ta từ trong mộng đẹp chỉ để nói cái này?"

Khương Ninh "Hì hì hì" ba tiếng, nói: "Đúng đó, cậu ngủ tiếp đi.", liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Yến Nhất Tạ: "..."

Sau khi đánh thức Yến Nhất Tạ, Khương Ninh thay đổi tư thế nằm trên giường, cuối cùng liền ngủ thϊếp đi, tiến vào mộng đẹp.

Còn chàng thiếu niên cầm điện thoại hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Một lúc sau, khi điện thoại bắt đầu nóng lên, cậu lại tắt màn hình điện thoại, nằm xuống một lần nữa.

Nhưng hai mắt lại vô hồn nhìn thẳng lên trần nhà... Cậu không thể ngủ được nữa.

Yến Nhất Tạ không khỏi cau mày, chống đỡ bằng cả hai tay, ngồi dậy mở đèn bàn.

Rèm cửa không đóng, ánh trăng giữa đêm thu ảm đạm và trong trẻo, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống sàn nhà.

Những bóng cây bên ngoài lay động, không còn nghe tiếng ve kêu mùa hè nữa.

Mùa hè đã trôi qua, nhưng trong đầu cậu thiếu niên vẫn vô tình lặp lại ngày những viên kẹo đủ màu sắc đập vào cửa sổ.

Cuối cùng Yến Nhất Tạ đã cho phép người quản gia thuê người dọn dẹp cỏ dại trong sân.

Lâu đài đổ nát một thời khiến người ta e sợ giờ đã rực rỡ hẳn lên.

Nếu không phải giữa sườn núi cắm bảng khu vực tư nhân và bảng cấm đi vào, e rằng bọn trẻ tò mò sẽ tới thám hiểm.

Tuy nhiên, mấy ngày nay Khương Ninh phải giải quyết việc gia đình, không có thời gian đến chơi, không thể nhìn thấy vườn cỏ dại đã không còn, thay vào đó là trồng cây Margaret. Cô chỉ dành thời gian gọi cho cậu vài cuộc điện thoại.

Chàng thiếu niên sẽ không nói rằng điện thoại di động của mình vẫn trong tình trạng nóng lên, trong phòng có ba cục sạc.

Sẽ không nói rằng ngày nào nhà bếp cũng có những món cô thích ăn.

Lại càng không nói rằng mình đã tìm thêm một vài bộ phim kinh dị và đặt chúng ở vị trí dễ thấy nhất.

Cậu thiếu niên buồn bực, và bắt đầu lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn xảy ra với mình.

Cậu lại bắt đầu chờ đợi trong thụ động, như khi cậu đối mặt với bức tường trắng trong bệnh viện nhiều năm trước.

Nhưng điều này không đúng, cậu không nên đặt kỳ vọng vào bất kỳ ai.

*Margaret