Chương 26

So sánh với máy bay không người lái, Khương Ninh lập tức cảm thấy con đom đóm mà cô tặng thật, quá, yếu, ớt!

Đều là những thứ có thể phát sáng, nhưng một cái là Rolls-Royce Phantom phi nước đại qua Bến Thượng Hải, cái còn lại là một chiếc máy kéo ở vùng nông thôn.

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Yến Nhất Tạ: "Cậu cố ý đúng không?"

Cố ý khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt một học sinh trung học "trên có già dưới có trẻ" chỉ có vài chục tệ mỗi tháng, đang giật gấu vá vai ăn mì gói đúng không nào??

Nhất thời, Yến Nhất Tạ không theo kịp tốc độ hoạt động của mạch não Khương Ninh. Cậu liếc mắt nhìn Khương Ninh: "Cố ý gì?"

“Thôi đi.” Khoe giàu thì khoe giàu thôi. Tuy bị sự giàu sang này làm lóa mắt nhưng cô vẫn rất vui vẻ, xin cậu nhà khoe giàu thêm vài lần nữa! Có lẽ kiếp này cô chẳng cần phấn đấu mà theo sau cậu cũng có thể được cơm no rượu say rồi! Khương Ninh bỗng vui mừng nói: "Cho bão táp mãnh liệt hơn đi."

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Sao có bão được? Dự báo thời tiết mấy ngày tới chỉ có mưa nhẹ."

Sự chú ý của Khương Ninh đã chuyển qua máy bay không người lái trên bầu trời đêm giống như một con khỉ đầu chó, chỉ vào cái cuối cùng, hỏi: "Cậu xem cái kia có phải là hơi tụt lại phía sau một chút không? Đội hình không ngay ngắn kìa."

"..."

Làm thế quái nào mà cô đối thoại hoàn toàn không cùng một kênh chứ?

Trán Yến Nhất Tạ xuất hiện ba vạch đen.

Chiếc máy bay không người lái lập lòe chiếu những chùm sáng trên đỉnh núi, xuyên qua bóng cây giữa đêm, những đốm sáng rơi xuống trông giống như những ánh trăng nhỏ rơi trên mặt đất thành từng vòng. Khương Ninh khoác chăn nhảy dựng lên hoan hô một hồi, không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra, mở một bài nhạc nền sôi động.

Thiếu niên yên lặng ngồi trên xe lăn: "..."

Yến Nhất Tạ bình tĩnh nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai trên núi ngoại trừ hai người họ. Nếu không, vì chuyện mất mặt, xấu hổ như vậy, cậu có thể cân nhắc đến việc lấy áo khoác bịt kín đầu.

Sau một hồi ồn ào, Khương Ninh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh chàng thiếu niên, tư thế ra chiều muốn nói chuyện lâu dài giữa đêm khuya, mở điện thoại di động chuyển sang một bản nhạc trầm mặc và buồn bã.

Yến Nhất Tạ: "..."

Thật đúng là có cảm giác nghi thức mà.

Khương Ninh nhìn làn nước biển đang đập vào bờ phía xa xa trong đêm mà đáy lòng cuồn cuộn. Sau khi trùng sinh trở về đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lúc cô cũng rất hoảng hốt vì không tìm được ai để nói chuyện cùng.

Cô không biết mỗi bước mình đi là đúng hay sai, giống như bây giờ: cô không biết rằng mình vạch trần sự thật ba cô nɠɵạı ŧìиɧ trước, khiến gia đình chỉ còn lại ba người trước tám năm, điều này cuối cùng sẽ làm cho cuộc sống của mẹ và em trai cô tốt hơn hay tệ hơn.

Sau tất cả, mọi thứ đều là cuộc sống thực sẽ phải đối mặt chứ không phải sự lựa chọn trong trò chơi, sau khi biết một lựa chọn sai thì chọn một lựa chọn khác có thể hoàn toàn đảo ngược.

Cô lo lắng nếu số phận đã vạch sẵn con đường định mệnh, phúc báo và vận rủi nhất định sẽ đến, dù có tránh cách nào thì cuối cùng cũng dẫn đến cái kết như nhau, vậy cô phải làm sao đây.

Có lẽ là do thiếu niên đưa cô tới đây, cho cô nói hết chuyện đã lâu không muốn nói: "Dù thế nào đi nữa, chuyện tôi biết ơn nhất chính là có thể trở lại."

"Trở lại?"

Khương Ninh gật đầu, không nhịn được nói: "Kiếp... Lúc trước, tôi có quen một người bạn. Bởi vì mâu thuẫn với gia đình, ghét bỏ mọi thứ ở nhà nên bỏ nhà đi, mong muốn không bao giờ trở lại nữa. Bởi vì nóng lòng chứng tỏ bản thân, cô ấy luôn bận rộn kiếm tiền, dường như dù có bao nhiêu tiền cũng không đủ. Nhưng một ngày quay lại, cô ấy phát hiện mọi thứ trong kí ức của mình đã thay đổi, cảnh còn người mất, cuối cùng chẳng trở về được nữa. Ngôi nhà mà trước kia cô ấy nóng lòng muốn thoát khỏi, đợi khi cô ấy muốn nắm bắt lại thì không còn nắm bắt được gì nữa."

Giờ phút này, Khương Ninh đột nhiên thay đổi ý định, không muốn lặp lại cuộc sống công thành danh toại của kiếp trước nữa.

Nếu làm lại tất cả, cuộc sống của cô chính là ở lại thành phố nhỏ ven biển này, mùa hè mua cam, mùa đông làm người tuyết, xem ra cũng khá tốt.

“May mắn thay, con đường nhỏ trong hẻm vẫn chưa thay đổi.” Trịnh Nhã Nam vẫn ở đó, Khương Phàm vẫn ở đó, và cả chàng thiếu niên bên cạnh… vẫn ở đó.

Khương Ninh nói những lời khiến mọi người hoàn toàn không hiểu, nhưng lại khiến chính mình rơi lệ.

Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, khụt khịt mũi, nhìn thiếu niên bên cạnh.

Cậu thiếu niên mặc bộ quần áo trắng như tuyết, ngồi trên xe lăn, chán ghét nhìn khuôn mặt dơ bẩn của cô, không tự chủ được mà nhích ra xa cô một chút.

Khương Ninh: "..."

“Nè.” Khương Ninh tức giận nói: “Vào lúc này, chẳng phải là cậu nên đưa vai tới sao?"

Rõ ràng là Yến Nhất Tạ có chứng ưa sạch sẽ.

Gương mặt cậu lạnh tanh, nhìn chằm chằm nước mắt và nước mũi của cô, vô cùng khó xử.

Dường như sau một hồi đấu tranh tâm lý khổ sở, cậu mới nắm chặt tay, nhích vai về phía Khương Ninh.

Khương Ninh đứng lên cười hì hì: "Ha ha ha, tôi nói đùa với cậu thôi, cậu thật sự đưa vai qua sao? Thật đáng yêu."

Trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên đột nhiên đỏ bừng, giận tím mặt mày, cậu đập vào tay vịn xe lăn: "Khương Ninh, cậu lại đây, tôi hứa sẽ không đánh chết cậu!"

Sau một hồi ồn ào như vậy, Khương Ninh cảm thấy tâm trạng của mình đã hoàn toàn lành lặn.

Đối với cô, Yến Nhất Tạ tối nay là quả cam mà cô đã tặng Khương Phàm trên đường đi.

Trong quãng đời còn lại, mỗi khi nhớ lại ngày ba bỏ nhà đi, ký ức của cô không hẳn là nỗi buồn, mà còn có vầng trăng mờ ảo giữa đêm, sóng biển bốn bề nhấp nhô, ánh lên ánh sáng của máy bay không người lái... và cả gương mặt tuấn tú của cậu thiếu niên đỏ như máu vì tức giận.

Nhà họ Khương xảy ra chuyện, Khương Ninh nghỉ mấy ngày liền không đi học, ở nhà đi bầu bạn với Trịnh Nhã Nam đang có tâm trạng không tốt, đồng thời giúp Trịnh Nhã Nam dọn dẹp mấy căn phòng trong nhà. Tất cả những thứ nên vứt thì vứt hết.

Ngoài ra là để tiếp đãi luật sư Quách và chuẩn bị cho các vấn đề truy tố.

Cô biết được từ chỗ Lan Trân Trân rằng mấy ngày nay Khương Nhu Nhu cũng không đi học.

Khương Nhu Nhu tránh việc đi học là chuyện bình thường.

Mấy ngày nay, chỉ sợ là cả trường đều đã biết cô ta là con gái riêng. Cô ta sợ bị người khác dòm ngó, chỉ e là lúc này đang bám lấy ba Khương mà khóc lóc muốn chuyển trường.

Về phần ba Khương và bà nội, một người hàng xóm ở cùng con hẻm cho biết họ đã gặp hai người đó ở một khách sạn giá rẻ ở trung tâm thành phố.

Trịnh Nhã Nam không bận tâm đến việc chuyện xấu trong nhà bị phơi ra ngoài, bà đã thông báo cho đơn vị của ba Khương về việc ba Khương nɠɵạı ŧìиɧ.

Mặc dù ba Khương sẽ không tới mức bị sa thải, nhưng áp lực sẽ chỉ lớn hơn nếu ông muốn tiếp tục ở lại đơn vị mà không đóng góp gì.

Khi ba Khương ra khỏi nhà cũng có mang theo một số tiền, khoảng bốn mươi, năm mươi ngàn tệ. Tuy số tiền không quá lớn để tiêu dùng thoải mái nhưng nếu tiết kiệm một chút thì cũng đủ để ông cùng với bà cụ và Khương Nhu Nhu sống được một thời gian, cho đến khi ông tìm được công việc bán thời gian thứ hai ngoài công việc hiện tại.

Dù gì thì họ cũng là vợ chồng nhiều năm, cho dù trong lòng Trịnh Nhã Nam hận ông ta nhưng cuối cùng cũng không đòi lại tấm thẻ này.

Chừa lại chút đường sống cuối cùng cho ông ta.

Chỉ có điều, vì Trịnh Nhã Nam đã ném quần áo và những thứ khác của ba người vào thùng rác trong ngày hôm đó nên ba Khương phải mua lại tất cả cho bà cụ và Khương Nhu Nhu, điều này khiến ba Khương càng túng quẫn hơn.

Có lẽ vì mặc cảm tội lỗi trong lòng nên ba Khương vẫn chưa dám lộ mặt.

Chỉ có mỗi bà cụ là luôn đến gây rối.

Nhưng bình thường hàng xóm đã không thích bà già mồm mép đanh đá của nhà họ Khương rồi, lúc này cũng chẳng có ai đứng về phía bà. Bà ta vừa khóc lóc om sòm là Trịnh Nhã Nam lập tức đóng chặt cổng sân, mắt điếc tai ngơ. Hàng xóm thấy bà cụ thì cũng đi đường vòng.

Sau một vài lần náo loạn, người xấu mặt ngược lại là bà ta. Bà ta chán nản nên chẳng hề tới nữa.

*

Khi Khương Ninh gặp lại ba Khương đã là một tuần sau đó.

Có một khoảng thời gian Khương Ninh không đến lớp khiêu vũ, ông thầy giáo ở Trung tâm nghệ thuật vô cùng bất mãn với hành vi ba ngày câu cá, hai ngày thả lưới của cô nên đã gọi điện thoại tới thúc giục, bảo cô không tới thì đừng tới nữa.

Vì vậy, nhân lúc hôm đó trời không mưa, Khương Ninh vội vàng xách cặp đi đến Cung nghệ thuật ở trung tâm thành phố.

Vừa nhìn thấy Khương Ninh ông giáo già đã sửng sốt, lời chỉ trích của ông nhất thời mắc kẹt trong cổ họng.

Với ông, quả thực Khương Ninh đã thay đổi rất nhiều. Sau khi cắt tóc, xóa đi hàng mi bù xù, phong cách ăn mặc trở lại phong cách bình thường nhất.

Khiến toàn bộ khí chất của đứa trẻ cũng thay đổi theo.

Thoạt nhìn, nước da trắng trẻo, dáng người xinh xắn, lại vấn một búi tóc trên đầu, hoàn toàn chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho môn khiêu vũ.

Nhưng ông vẫn nghiêm khắc hỏi Khương Ninh có nhớ tiết học một tháng trước đã đến đâu rồi không. Quả nhiên, Khương Ninh sờ sờ sau gáy của mình, ngượng ngùng nói hoàn toàn không nhớ. Điều này khiến người nghệ sĩ già đủ giận.

Tuy nhiên, mặc dù Khương Ninh không nhớ rõ một tháng trước đã học nhảy điệu gì, nhưng cô lại cho ông thầy già một đoạn nhảy ngẫu nhiên.

Ông giáo già lại kinh ngạc há hốc mồm. Tại sao Khương Ninh lại đột nhiên nhảy tốt như vậy?

Người thầy già hoàn toàn nuốt cục tức trở vào, kéo Khương Ninh, không ngừng nói Khương Ninh là mầm cây tốt, bảo Khương Ninh sau này phải đi học chăm chỉ, ông nhất định sẽ dạy cô thật tốt.

Bấy giờ Khương Ninh mới thở phào nhẹ nhõm đồng ý với thầy giáo.

Đột nhiên ý thức được bên ngoài cửa kính có người, Khương Ninh quay đầu lại thì nhìn thấy ba Khương đang nắm tay Khương Nhu Nhu và bà cụ.

Sự bàng hoàng trên khuôn mặt của ba người họ còn lớn hơn cả sự bàng hoàng của người thầy già.

Bà cụ ngơ ngẩn cả người.

Vừa rồi là Khương Ninh khiêu vũ sao? Này còn tốt hơn Khương Nhu Nhu rất nhiều...

Còn về ba Khương, ngoài sự kinh ngạc, vẻ mặt của ông còn xen lẫn một số cảm xúc khác... có lẽ là hối hận không kịp, cũng có lẽ là biết vậy chẳng làm, tóm lại là vô cùng phức tạp.

Ba Khương ở đây để xin hủy khóa học khiêu vũ của Khương Nhu Nhu.

Trước đây, Trịnh Nhã Nam đã đăng ký cho Khương Ninh và Khương Nhu Nhu một khóa học một năm, hai lớp một tuần, một năm năm mươi hai tuần, tổng tiền khóa học lên tới hơn mười ngàn nhân dân tệ.

Khương Nhu Nhu đã học được một phần ba. Nếu suôn sẻ thì có thể nhận lại hơn bảy ngàn nhân dân tệ từ Cung nghệ thuật.

Bản thân ba Khương đã rất khó khăn mới có thể trang trải được cuộc sống của ba người, chứ đừng nói đến việc đăng ký một lớp học đắt đỏ như vậy cho Khương Nhu Nhu.

Ở khách sạn, ông ta thuyết phục Khương Nhu Nhu rất lâu, khó khăn lắm mới khuyên được Khương Nhu Nhu lấy lại học phí cho lớp học khiêu vũ trước, vượt qua những khó khăn trong khoảng thời gian này, về sau có tiền thì mới cho Khương Nhu Nhu đi học lại.

Ngoài lớp học khiêu vũ, còn có hai lớp học khác, ba Khương dự định rút lại học phí từng chỗ một.

Có thể lấy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Khương Nhu Nhu đứng bên cạnh ông ta, quầng mắt sưng lên, rõ ràng là đã khóc.

“Khương Ninh.” Ba Khương xấu hổ chào hỏi trước.

Mấy ngày không gặp, trên miệng ông đã dài râu, trông có vẻ hơi chật vật.

Vào ngày Khương Ninh tố cáo chuyện ông nɠɵạı ŧìиɧ, ba Khương quả thật tức giận đến mất trí. Nhưng mấy ngày nay, ông đã phần nào tỉnh ngộ. Chính ông mới là người có lỗi với hai đứa nhỏ Khương Ninh và Khương Phàm, chứ không phải người vạch trần sự thật là Khương Ninh có lỗi với ông.

Ông vốn đã đánh mất tôn nghiêm của người làm cha ở trước mặt Khương Ninh, gần như chẳng dám đối mặt với Khương Ninh nữa.

Càng đừng nói đến việc Khương Ninh gặp phải ông nghèo túng đến nỗi tới lấy tiền học phí về, quả thực đã quét sạch tôn nghiêm của ông vào thùng rác.

Khương Ninh liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó quay đầu lại, mặc kệ bọn họ.

Cô và thầy giáo già hẹn giờ học, sau đó cầm cặp sách đẩy cửa đi ra ngoài.

“Khương Ninh!” Nhìn thấy Khương Ninh sắp đi xa, ba Khương lại ở sau lưng cô gọi một tiếng.

Bấy giờ Khương Ninh mới quay đầu lại liếc nhìn ông một cái.

Bằng cách nào đó, dưới ánh mắt không chút cảm xúc và dò xét của đứa con gái mười bốn tuổi, trong lòng ba Khương cảm thấy tội lỗi như kẻ trộm, vô thức buông tay Khương Nhu Nhu.

Ngón tay của Khương Nhu Nhu cứng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn ông.

“Mẹ con… Có khỏe không?” Ba Khương xấu hổ hỏi.

Khương Ninh chưa kịp nói chuyện thì bà cụ đã căm tức trước thái độ lạnh lùng của cô ta, nói với vẻ quái gở: "Nhìn con nhỏ này kìa, cứ nhìn chúng ta như người xa lạ á. Bây giờ mày đã hài lòng chưa? Đã có được thứ mình muốn chưa? Cuối cùng mày đã phá vỡ gia đình này như ý muốn rồi đấy!"

"Người phá hủy gia đình này không phải là tôi mà là các người." Khương Ninh lạnh lùng nói: "Ba, nếu ba còn là một người ba, xin ba hãy quản lý bà nội cho tốt, đừng để bà ta nói bậy nói bạ nữa, cũng đừng tới nhà con quậy nữa. Nếu lần sau mà con còn nhìn thấy bà ta trong hẻm nữa thì con với mẹ sẽ báo cảnh sát!"

Bà cụ nổi cả gân xanh: "Mày nói tao nói bậy nói bạ...?!"

“Đủ rồi!” Ba Khương ngăn bà cụ lại, nói với bà ta: “Mẹ cũng bớt bớt lại đi. Nếu không tại mẹ thì sao lại đi đến ngày hôm nay?"

Ba Khương cũng đầy bụng tức giận với bà cụ. Ông cảm thấy nếu bà cụ không tăng thêm xung đột, mà ông lại không có thời gian quản lý thì có lẽ sự hận thù của Khương Ninh với ông sẽ không lớn như vậy, có lẽ vẫn còn chỗ để khôi phục.

Thấy bọn họ lại tranh cãi, Khương Ninh nhất quyết chẳng màng, xoay người rời đi.

Ba Khương nhìn theo bóng con gái quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Hối hận không?

Giây phút đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Khương Ninh khiêu vũ vô cùng điêu luyện, ba Khương quả thực cảm thấy hối hận trong lòng.

Đáng ra ông phải có một gia đình hòa thuận, một cô con gái xinh đẹp mảnh khảnh, một cậu con trai nghịch ngợm nhưng phần lớn vẫn ngây thơ hồn nhiên, và một người vợ tuy nghiêm khắc nhưng vô cùng chăm lo cho gia đình.

Nhưng tất cả những điều này đã hoàn toàn bị ông phá hỏng.

Không thể cứu vãn.