Khương Sơn chưa từng nghĩ rằng Khương Ninh biết! Ông ta đã che giấu rất kỹ, con bé Khương Nhu Nhu cũng hiểu chuyện. Ngày đưa cô ta vào nhà, hai người đã thỏa thuận với nhau trên tàu lửa, sau khi vào nhà thì chỉ có thể gọi ông là chú.
Biết bao nhiêu năm qua, đứa bé Nhu Nhu chưa từng gọi sai dù chỉ một lần.
Mỗi lần Khương Sơn nghe con bé gọi mình là chú thì tâm trạng ông rất phức tạp. Nào có một người làm cha như ông chứ, tệ bạc đến mức ngay cả con mình cũng không gọi được "ba". Vì tâm lý áy náy này, ông càng muốn bù đắp cho con bé nhiều hơn.
"Mày đang nói bậy bạ gì đó?!" Khương Sơn vừa sợ vừa giận, tựa hồ muốn xông lên kỷ luật Khương Ninh: "Gần đây mày càng ngày càng ngang ngược! Loại chuyện này mà có thể nói giỡn à!"
Khương Nhu Nhu hoảng sợ liếc ông ta một cái: "Chú."
Trịnh Nhã Nam lập tức bảo vệ Khương Ninh ra phía sau, lấy tay đẩy Khương Sơn ra: "Anh cách xa tôi và Ninh Ninh ra!"
Bà ngồi xổm xuống, hai tay ôm vai Khương Ninh có chút run rẩy không dễ nhận ra được: "Ninh Ninh, con vừa nói cái gì?"
Sau phút do dự, Khương Ninh mở cặp sách, lấy bản giám định quan hệ cha con ra. Việc đầu tiên cô làm sau khi trùng sinh chính là việc này. Bản giám định này đã có từ lâu, và cô luôn đem theo nó trong cặp sách của mình.
Cô đưa giấy giám định cho Trịnh Nhã Nam, thấy vẻ mặt của Trịnh Nhã Nam có chút nặng nề, trên người như đính những khối chì: "Mẹ, mẹ coi đi."
Ánh mắt của Trịnh Nhã Nam từ từ rơi vào bản giám định quan hệ cha con. Thời điểm nhận lấy nó, ngón tay bà vẫn còn đang run rẩy.
Sau khi nhìn rõ từng chữ một, đồng tử bà co rút dữ dội, trông có vẻ loạng choạng sắp ngã.
Sắc mặt của Khương Sơn nhìn còn có vẻ nhợt nhạt hơn cả bà.
Ông ta không thể hiểu tại sao người vạch trần chuyện này lại là Khương Ninh, thậm chí còn không hề có dấu hiệu gì mà đã đột nhiên trưng ra bằng chứng...
Không, không phải không có dấu hiệu. Trong khoảng thời gian này, ánh mắt của con gái ông đối với ông có phần kỳ lạ, thái độ cũng rất lạnh nhạt, nhưng làm sao ông có thể nghĩ đến mức này?
Làm sao có thể nghĩ rằng Khương Ninh chỉ mới mười bốn tuổi đã bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con cho ông và Khương Nhu Nhu!
Ông ta đã thận trọng trước mặt Trịnh Nhã Nam nhiều năm như vậy, trong mơ cũng không dám nói hớ câu nào. Ít nhất trước khi có thực lực nắm quyền tài chính, ông ta không thể để bà biết rằng chưa đầy một tháng sau khi kết hôn, ông ta đã làm chuyện hoang đường như vậy.
Nhưng ngàn lần không ngờ được, sự thật lại được tiết lộ một cách khó trở tay như thế.
Trong một khoảnh khắc, không khí chết chóc bao trùm, chỉ có âm thanh điều hòa hơi thở của Trịnh Nhã Nam.
Khương Ninh thấy gương mặt Trịnh Nhã Nam đã mất đi màu máu, lo lắng đỡ bà: "Mẹ..."
Cô đột nhiên không biết mình lỗ mãng thế này là tốt hay xấu.
Tuy nhiên, đau dài chi bằng đau ngắn, ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.
Cho dù có dùng cách nào để nói với Trịnh Nhã Nam đi chăng nữa, Trịnh Nhã Nam và Khương Phàm vẫn sẽ phải trải qua giây phút đau đớn nhất khi biết rằng họ đã bị phản bội bởi người đàn ông của mình, bởi người cha của mình biết bao năm qua.
“Khương Ninh, con nhóc này càng ngày càng biết chơi khăm.” Ba Khương còn đang muốn ngụy biện, tức giận nói với Khương Ninh: “Khương Ninh, có phải mày muốn khiến trong nhà gà chó không yên thì mày mới vừa lòng không?!"
Phải một lúc lâu sau Trịnh Nhã Nam mới bình tĩnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng trông đã trấn tĩnh hơn. Bà đẩy Khương Ninh ra, nói: “Ninh Ninh, con tới nhà Hứa Minh Dực trước, ăn bữa tối ở nhà đó luôn đi. Đem điện thoại theo, buổi tối mẹ gọi điện rồi con hãy về."
Dứt lời, bà lại liếc mắt nhìn Khương Nhu Nhu, lần đầu tiên bỏ qua quầng mắt đỏ au của Khương Nhu Nhu: "Con cũng đi ra ngoài đi."
Khương Ninh và Khương Nhu Nhu bị Trịnh Nhã Nam đuổi ra khỏi ngoài cổng sân.
Sau đó, cửa sân bị khóa lại.
Cùng lúc đó, cả hai nghe thấy tiếng rầm của bàn cà phê ngã nhào trên nền nhà và tiếng vỡ vụn những chiếc ly thủy tinh chia năm xẻ bảy.
Khương Ninh không lo lắng rằng Trịnh Nhã Nam sẽ thua. Người ba này của cô luôn yếu đuối và chỉ biết quát mắng con mình, nhưng trước mặt Trịnh Nhã Nam, ông sẽ luôn giống như một con gà con. Cô nghĩ, có lẽ nên cho Trịnh Nhã Nam một ít thời gian để bà trút bỏ nỗi uất hận bao năm qua.
Hai chân Khương Nhu Nhu mềm nhũn, suýt chút nữa cô ta đã ngồi bệt xuống ngoài sân.
Cô ta hoảng hốt hồi lâu rồi mới hình dung ra được tình hình hiện tại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Ninh với vẻ không dám tin, ý thù địch trong mắt không thể che giấu được nữa: "Khương Ninh, sao mày cứ phải ức hϊếp người ta như thế này chứ? Mày nhất định phải đá tao ra mới chịu cho được hả? Tao cản trở mày gì hả? Tao sắp không có nhà rồi."
Khương Ninh không biết mặt mũi nói ra lời này của cô ta ở đâu nữa. Nếu cô ta không biết mình là con gái riêng thì cũng thôi đi, nhưng nghe giọng điệu của cô ta thì rõ ràng cô ta đã biết từ lâu rồi.
Khương Ninh kéo khóa cặp sách, nhìn Khương Nhu Nhu một cái trịch thượng, giễu cợt nói: "Tao bắt nạt mày sao? Tao đang giúp mày mà. Sao mày lại không có nhà chứ? Chẳng phải tao đang cho mày một cái đó sao? Chờ tới khi ba tao bị đuổi ra ngoài, ông ấy hoàn toàn có thể thuộc về một mình mày. Từ nay, mày muốn gọi ba là có thể gọi ba rồi. Thật tuyệt làm sao!"
"Ồ, còn có bà nội nữa, mày còn có thêm một bà nội nữa."
Khương Nhu Nhu bắt đầu khóc trong kinh hoảng.
Khương Ninh nghĩ đùa, bởi vì Khương Nhu Nhu biết rất rõ ai là người kiếm tiền trong cái nhà này.
Công việc lúc trước của ba Khương là do ông ngoại của Khương Ninh sắp xếp. Sau khi ông ngoại mất, cái chức giám đốc dự án của ông ta đã sớm là có tiếng mà chẳng có miếng, tiền lương hàng tháng còn không đủ để ông bảo trì xe nữa là.
Càng đừng nói đến chăm lo chi phí học phí cao, sinh hoạt phí và các lớp học thêm có học phí khác nhau cho Khương Nhu Nhu sau này.
Trong những năm Khương Nhu Nhu ở nhà họ Khương, bất kể Trịnh Nhã Nam nghĩ gì, ít nhất ở ngoài mặt, cô ta hoàn toàn được đối xử bình đẳng.
Khương Ninh và Khương Phàm có bao nhiêu tiền sinh hoạt thì bà cũng cho Khương Nhu Nhu giống y như vậy. Thậm chí có đôi khi vì Khương Ninh và Khương Phàm có họ hàng bên ông ngoại cho tiền tiêu vặt nên bà sẽ cho Khương Nhu Nhu nhiều hơn một ít.
Mỗi lần tới những ngày lễ Tết, số tiền lì xì mà ba đứa trẻ nhận được đều giống nhau.
Nhờ vậy, Khương Nhu Nhu mới có đủ khả năng để mặc quần áo đẹp, đi giày vải hàng hiệu, luyện tập piano từ nhỏ, học múa ba lê và nhảy hiện đại.
Ở một mức độ nào đó, tuy là "cô nhi" trong con hẻm được mọi người thương hại nhưng cuộc sống của cô ta lại thoải mái hơn nhiều so với Chung Tòng Sương.
Mà một khi ba Khương dọn ra khỏi nhà, những điều kiện thuận lợi của cô ta sẽ biến mất.
Nghe thấy tiếng cãi vã của nhà họ Khương, tất cả hàng xóm trong con hẻm này đều chạy ra. Có người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy lại kéo Khương Nhu Nhu đang ngồi dưới đất lên: "Con bé này, sao lại ngồi dưới đất vậy? Ba mẹ cãi nhau à, bà nội của mấy đứa đâu?"
Lúc này chắc là bà cụ đang đánh bài ở đầu hẻm.
Khương Ninh ước chừng bà cụ cũng sắp về, tới lúc đó không có Trịnh Nhã Nam ngăn cản, cô lại không đủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ thì chỉ có thể hứng chịu bạt tai của bà ta. Vì vậy, Khương Ninh đeo cặp sách, định rút lui trước.
Trước khi rút lui, cô gọi điện thoại cho luật sư Quách và bảo ông ấy đem các tài liệu đến nhà mình ngay lập tức.
Khương Phàm vẫn đang chơi bóng rổ với các bạn ở trường, Khương Ninh dự định sẽ đến trường đón cậu về. Bây giờ Khương Phàm đã đến tuổi nổi loạn, tốt nhất là mình nên giải thích rõ ràng cho cậu hiểu, thay vì để cậu về nhà và đối mặt với những lời đồn đại của hàng xóm xung quanh.
Về phần Khương Nhu Nhu, Khương Ninh liếc nhìn Khương Nhu Nhu vẫn đang khóc, song cô chẳng định để tâm đến điều đó nữa.
Hàng xóm nhìn hai cô con gái nhỏ trong nhà họ Khương có phản ứng hoàn toàn khác nhau với vẻ mặt sững sờ. Khương Ninh thì cất bước đi nhanh, trong khi Khương Nhu Nhu thì bất lực lau nước mắt, nhất thời bọn họ chẳng hiểu ra sao.
Khi Khương Phàm ôm trái bóng rổ và được Khương Ninh gọi tới, cậu ấy tưởng Khương Ninh đang nói đùa.
Cậu dùng ngón tay xoay trái bóng rổ, giật mạnh ống tay áo ngắn cũn cỡn không ra hình ra dáng gì: "Chị, chị giỡn vui quá ha? Khương Nhu Nhu là con gái riêng của ba mình à, ha ha ha, ha..."
Đang cười hả hê, cậu bỗng chốc nghẹn lại.
Gương mặt cậu bỗng trở nên khó nhìn.
Cậu nhớ rằng từ khi còn nhỏ, ba Khương và bà nội đã rất yêu quý Khương Nhu Nhu. Cậu cũng đã vài lần tự hỏi rằng liệu ba Khương bị lừa đá vào đầu hay sao mà lại có thể coi người ngoài quan trọng hơn con ruột của mình?
Mình thì còn không sao, có lẽ là do tư tưởng trọng nam khinh nữ ngày xưa, bà nội vẫn xem như ân cần với mình. Nhưng Khương Ninh thì rất thảm, bà nội luôn chướng mắt chị.
Rốt cuộc, cậu vẫn là một cậu bé. Mặc dù thường tự nhận mình là trùm ở Nam Mạnh, lúc nào cũng lông ba lông bông, nhưng khi trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, Khương Phàm cũng nhận ra với nhận thức muộn màng rằng hôm nay có thể là một bước ngoặt trong cuộc đời cậu.
Lúc đầu, cậu vẫn cố đè nén, im lặng không nói gì, nhưng trên đường trở về cùng Khương Ninh, khi đi ngang qua quán hải sản nơi ba Khương đã đưa hai chị em họ đến, mắt cậu đột nhiên đỏ lên.
Khương Phàm nghẹn ngào và tức giận nói: "Thảo nào năm nào ông già cũng lén cho Khương Nhu Nhu thêm một khoản tiền lì xì, má nó."
“Không được chửi tục.” Khương Ninh hơi ngẩn ra, chuyện Khương Phàm quan tâm nhất lại là cái này.
Cô quay đầu nhìn xung quanh và quyết định phải làm gì đó để thay thế ký ức của Khương Phàm về quán hải sản. Nếu không về sau mỗi năm đi ngang qua đây, Khương Phàm sẽ nhớ đến sự phản bội của ba mình.
Tuy nhiên, gần trường trung học Nam Mạnh là đường cây xanh, ngoài sân bóng rổ nơi Khương Phàm thường đến chơi bóng rổ thì chỉ có một vài cửa hàng nhỏ.
Cô đột nhiên hỏi Khương Phàm: "Mày có muốn ăn cam không?"
Trái cây yêu thích của Khương Phàm từ nhỏ đến lớn chính là cam. Chỉ là trong nhà có tận ba trẻ một già, mỗi lần Trịnh Nhã Nam mua vài ký về, cậu nhóc duỗi tay ra là đã chẳng còn.
Khương Phàm lau nước mắt nói: "Đệt, giờ đã là lúc nào rồi mà còn ăn cam?"
“Mày chờ chị một chút.” Khương Ninh nói xong thì lập tức xoay người chạy tới cửa hàng trái cây.
Khương Phàm đứng tại chỗ, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Khương Ninh.
Một lúc sau, Khương Ninh mang theo một túi lớn cam đi ra từ cửa hàng trái cây. Túi lớn như thế cũng phải đựng được năm quả bóng rổ, ăn một tháng cũng không hết.
Trong ánh nắng mùa thu, Khương Ninh vất vả đi qua đây, nói với Khương Phàm: "Bây giờ chúng ta sẽ về nhà. Trước khi về nhà nhất định phải ăn hết mấy quả cam này, ăn một lần cho đủ luôn."
Nói rồi Khương Ninh nhét một quả cam vào tay Khương Phàm: "Mau ăn đi, chúng ta thi xem ai ăn nhiều hơn nhanh hơn, ai thua thì cõng người kia về nhà."
“Đồ khùng.” Khương Phàm "oa" một tiếng rồi bật khóc. Không phải bệnh nhân tâm thần mười năm thì không làm được loại chuyện này đâu.
Vào ngày này, trong ký ức của Khương Phàm sau khi trưởng thành là một mớ hỗn độn. Cậu nhớ rằng khi cậu và Khương Ninh mở cửa ra thì nhìn thấy ba Khương với gương mặt sưng tấy, nhếch nhác, chẳng còn chút hình tượng gì; cũng nhìn thấy Trịnh Nhã Nam đang cuồng loạn. Kể từ ngày này, trong gia đình cậu chỉ còn lại ba người.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ tới vụ cá cược ngày đó, cuối cùng là Khương Ninh thua - Khương Ninh sợ chua, đương nhiên không sánh được với cậu.
Cuối cùng, Khương Ninh cõng cậu về nhà trong ánh hoàng hôn.
Nước mắt nước mũi của cậu lau hết vào cổ Khương Ninh, nhưng lần đầu tiên Khương Ninh không đánh cậu.
Quán hải sản đã biến mất, nhưng Khương Phàm vẫn còn cam.