Chương 20

Tuy nhiên, cho dù nghĩ như thế nhưng chàng thiếu niên vẫn kìm lòng không đậu mà ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn xa xăm rồi bất giác dừng tầm mắt tại một góc ngoài sân, nơi lộ ra một miếng màu vàng nho nhỏ.

Một lúc sau, cậu không kìm được, bất ngờ đẩy xe lăn đi để nhặt con diều trở về.

Chú quản gia nghe thấy tiếng xe lăn thì thò đầu ra khỏi phòng bếp: "Cậu chủ, cậu muốn đi ra ngoài à?"

Yến Nhất Tạ nhanh chóng vụt vào trong thang máy, lạnh lùng nói: "Không phải, chú nghe nhầm rồi, đó là tiếng đung đưa của cây cối bên ngoài."

Cậu quấn con diều trong cái chăn và mang con diều về phòng như một tên trộm.

*

Sau khi sửa sang bếp núc xong, quản gia định lái xe đi mua sắm, nhưng khi vừa đi qua sân thì phát hiện con diều trên thùng rác đã biến mất.

Ông sửng sốt, nhanh chóng rửa tay lên lầu.

Yến Nhất Tạ vẫn ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của căn phòng, đọc trang thứ 388 của mình.

Nghe quản gia hốt hoảng nói là con diều biến mất rồi.

Yến Nhất Tạ thản nhiên nói: "Không nhất thiết là trộm đâu. Nào có ai đến đây chỉ để ăn trộm diều chứ?"

“Có thể chỉ bị gió thổi bay đi thôi.” Cậu lật một trang.

Hôm nay Khương Ninh không đến, hình như trời tối sớm hơn mọi khi. Chú quản gia thỉnh thoảng sẽ ra sân xem xét, xem bên ngoài có động tĩnh gì không.

Cậu chủ vẫn ở trong phòng suốt ngày, không biết đang suy nghĩ gì.

Thay vào đó, chú quản gia lại là người không biết phải làm gì.

Nhiều năm trôi qua, chỉ có hai người là ông và Yến Nhất Tạ sống trong ngôi biệt thự khổng lồ này. Tính tình chàng thiếu niên thờ ơ và ít nói, dù cho quản gia muốn tìm chuyện để nói cũng không biết phải nói gì. Vì vậy mặc dù trong biệt thự có hai người sống quanh năm nhưng lại lạnh tanh như một ngôi mộ.

Ngày lễ tết cũng chẳng có tiếng người.

Mặc dù chú quản gia sẽ trồng cây thù du vào ngày Tết Trùng Cửu*, dán câu đối vào ngày mừng năm mới, nhưng chàng trai trẻ ấy chẳng thèm quan tâm đến những thứ này chứ đừng nói là đưa ra bất kỳ nhận xét hoặc ý kiến

nào.

*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.

Mấy năm nay sôi nổi nhất chính là khoảng thời gian Khương Ninh xuất hiện.

Bây giờ chú quản gia có cảm giác như một chương trình truyền hình mở đầu ồn ào, sau đó đột nhiên dừng lại, trở về sự trống trải cô đơn, tịch mịch.

Cả đêm chú quản gia chẳng thể nào yên giấc. Ngày hôm sau, ông kìm lòng không đậu tự mình lái xe đến nhà họ Khương.