Nàng nghiến răng thật chặt để không bị ngã. Nàng phải cố chịu đựng, hải thức đang rung lắc dữ dội, nếu không cẩn thận sẽ trở thành kẻ ngốc hoàn toàn.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ngày càng nhiều hơn. Nhưng lần này nó không rơi xuống trang giấy mà rơi vào quả trứng yêu thú đang nămg yên lặng trong tay Phượng Vãn.
Không biết qua bao lâu, cuốn sách đã lật tới trang cuối cùng, Phượng Vãn ngã gục xuống bàn, bất tỉnh.
Lúc này hải thức của Phượng Vãn đã lớn hơn gấp đôi, hiện tại trong đó đang có một quyển sách treo lơ lửng toả ra ánh sáng màu vàng và quay tròn với tốc độ chóng mặt.
Phượng Vãn được Phượng Thanh Thanh đánh thức. Nhìn thấy quầng thâm nặng nề dưới mắt Phượng Vãn, Phượng Thanh Thanh không nỡ trách móc cô.
"Ngươi dù sao cũng là phàm nhân, đừng làm việc quá sức, ba tháng qua ngươi gần như không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Tuy ngươi là phàm nhân, nhưng ngươi còn làm việc chăm chỉ hơn hầu hết các tu giả.
Ngày mai, ta cho ngươi nghĩ ngơi một ngày, về gặp nương ngươi đi."
"Được, đa tạ tỷ."
Phượng Vãn đã ba tháng không bước ra khỏi phòng của Phượng Thanh Thanh, nàng tận dụng hết tất cả thời gian để ghi nhớ từng cuốn sách, đưa chúng vào hải thức cuả mình, nàng cảm thấy thời gian dùng bữa của mình thật lãng phí. Nhưng lâu vậy không nghe tin tức của nàng, Linh mẫu chắc chắn sẽ lo lắng, nàng cần phải quay về một chuyến.
Cầm lệnh bài cẩm ngọc tượng trưng thân phận của Phượng Thanh Thanh, nàng có thể đi lại dễ dàng trong Phượng gia.
Nàng trở về khoảng sân nhỏ, nơi nàng và Linh mẫu sống rất bình đạm. Linh mẫu đang ngồi dưới gốc cây giữa sân làm nữ công. Nghe tiếng bước chân, bà ngẩn đầu lên thì thấy là Phượng Vãn, vội vàng đặt khung thêu xuống rồi bước nhanh tới.
Bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Vãn và nhìn nàng cẩn thận từ trên xuống dưới.
"Nương, người đừng lo lắng, ta vẫn ổn. Người nhìn xem, ta đã cao hơn rất nhiều rồi này."
Linh mẫu vui vẻ gật đầu, rồi kéo Phượng Vãn ngồi xuống chiếc bàn đá trong sân.
"Vãn Vãn , nếu ngươi có thể luyện tập thì tốt quá."
Nhìn Phượng Vãn ngày càng trắng trẻo và hiểu chuyện, Linh mẫu bất lực thở dài.
"Nương, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Phượng Vãn biết mình có linh căn, nhưng bây giờ vẫn chưa tu luyện được, nên có nói ra cũng không tốt lắm, nên chỉ biết nói lời này an ủi Linh mẫu.
"Ân, ngươi nói đúng, miễn sao chúng ta sống tốt cuộc sống như bây giờ là ổn thôi."
Phượng Vãn về đây chủ yếu là báo bình an với Linh mẫu, sáng sớm hôm sau nàng lại lập tức trở về nhà chính.
Một năm nữa trôi qua trong nháy mắt, Phượng Vãn đã sao chép tất cả sách về thực vật tâm linh của Phượng gia.
Phượng Vãn có trí nhớ tốt, sau khi sao chép lại, nàng đã có thể nhớ rõ dược tính và thói quen sinh trưởng của chúng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra nguyên nhân khiến nàng không thể đưa khí vào cơ thể là do các cơ và tĩnh mạch bị tắt ngẽn, cản trở sự xâm nhập của khí. Nếu muốn đả thông kinh mạch bị tắt nghẽn, nàng cần có linh thảo cao cấp. Hiện tại linh thảo cấp thấp nàng còn không có, huống chi là linh thảo cấp cao.
Vào ngày này, Phượng Vãn đang chép sách như thường lệ trong phòng Phượng Thanh Thanh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Gia chủ gia gia, người nhìn xem, lại là Phượng Vãn đang chép sách cho Phượng Thanh Thanh."
Dù Phượng Vãn đã đặt bút xuống, ngay khi nghe tiếng mở cửa nhưng làm sao nàng có thể qua mặt được các ánh mắt của tộc trưởng và các trưởng lão ở đây.
Phượng Thanh Thanh nghe thấy âm thanh, nàng nhanh chóng thu lại trận pháp và ngừng luyện tập.
Nhìn Phượng Thanh Thanh từ phòng trong đi ra, tộc trưởng và các trưởng lão đều dùng ánh mắt thất vọng để nhìn nàng.
Phượng Huân hất cằm kiêu ngạo, cho dù ngươi là thiên tài thì sao? Nếu không tôn trọng trưởng bối thì ngươi vẫn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Tốt nhất là tộc trưởng và các trưởng lão trong khi tức giận thì tước đoạt hết tài nguyên tu luyện của Phượng Thanh Thanh luôn. Lúc đó những tài nguyên đó có thể rơi vào tay nhân vật thiên tài thứ hai là hắn ta.
Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh nhìn nhau, sau đó như có tâm ý tương thông, cùng nhau cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.
"Tộc trưởng gia gia, chúng ta sai rồi."
Nếu Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh phủ nhận điều đó, tộc trưởng và các trưởng lão sẽ càng thất vọng hơn. Bây giờ các nàng chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình nên cơn giận của họ đã nguôi ngoai đi rất nhiều
Hơn nữa Phượng Thanh Thanh bây giờ là niềm hy vọng của Phượng gia. Không chỉ Phượng gia ở phàm nhân giới, mà còn Phượng gia ở tu chân giới cũng rất coi trọng nàng.
Không bao lâu nữa, người ở nơi đó sẽ đích thân xuống đón nàng đi.
Thực ra họ đã muốn đón nàng đi từ rất lâu rồi, nhưng tộc trưởng và các trưởng lão lại có chủ ý riêng.
Ở phàm nhân giới, Phượng gia mấy vạn năm mới sinh ra một thiên tài như vậy, đương nhiên phải giữ lại để bồi dưỡng quan hệ. Bằng cách này nếu trong tương lai nàng thành công, sẽ không lãng quên họ.
Tuy tộc trưởng và các trưởng lão cũng là suy nghĩ cho sự phát triễn trong tương lai Phượng gia, nhưng việc trừng phạt cũng là cần thiết. Nếu không sẽ rất khó cho mọi người công đạo.
Đại phòng và Tam phòng ban đầu không hài lòng với cách phân bổ tài nguyên tu luyện của gia tộc. Bây giờ, họ có thể lại làm ầm ĩ hơn về chuyện này.
Phượng Cẩm Điền, người đứng đầu của Nhị phòng cũng đến. Nhìn hai cô con gái, ông chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tộc trưởng nhìn người đàn ông và hai người Phượng Vãn một cách uy nghiêm hỏi:"các ngươi có sẵn sàng bị trừng phạt không?"
"Ta sẵn lòng."Cả hai đồng thanh nói.
Tộc trưởng hài lòng gật đầu, sau đó gọi các trưởng lão khác và Phượng Cẩm Điền tới.
"Lão thiên a, hôm nay Thanh Thanh phạm phải sai lầm lớn như vậy, hình phạt này là cần thiết."
"Đại thúc, thúc nói đúng, ta không phản đối."
Tộc trưởng hiện tại xuất thân từ Đại phòng, là gia gia của Phượng Huân, đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến Phương Huân luôn cảm thấy mình ưu việt hơn người khác.
"Ừ, Thanh Thanh dù sao cũng còn trẻ và chưa hiểu chuyện, việc nàng phạm sai lầm là điều dễ hiểu. Chỉ cần phạt nàng diện bích suy nghĩ một tháng, còn về Phượng Vãn, về sau không cho phép nàng bước vào Phượng gia nữa là được."
"Đại thúc, hình phạt này có nặng quá rồi không?"
Đối với Phượng Vãn, điều này gần giống như tước bỏ họ Phượng của nàng. Mặc dù nàng không thể tu luyện, nhưng điều này làm nàng rất thất vọng, nàng gần như không muốn quan tâm đến họ. Nhưng suy cho cùng họ cũng là máu mủ của nàng, nàng sẽ không thực sự nhắm mắt làm ngơ trước họ được.
"Hôm nay, ông phải đưa ra sự lựa chọn giữa hai nữ nhi của mình, nếu không sẽ không thể đưa ra công đạo cho mọi người."
Phượng Cẩm Điền cũng biết rằng Đại phòng và Tam phòng luôn ghen tị với Nhị phòng, và luôn tìm mọi cách để bắt lỗi. Trong lúc này không có giải pháp nào tốt hơn. Chỉ là, không trở về Phượng gia cũng không phải là kết cục tệ nhất. Thanh Thanh là niềm tự hào của Phượng gia, nếu không còn cách khác chỉ có thể hy sinh Phượng Vãn.
Sau khi nhận định rũ ưu và khuyết điểm, Phượng Cẩm Điền đã chọn bảo vệ Phượng Thanh Thanh.
Tộc trưởng và các trưởng lão đã thảo luận kĩ trước khi quay lại đám đông.
Phượng Huân nhướng mày và cong mắt mỉm cười, chỉ đợi Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh gặp xui xẻo.
"Sau khi tộc trưởng đã bàn bạc cùng các trưởng lão đã quyết định trừng phạt Phượng Thanh Thanh diện bích tư quá trong ba tháng. Phượng Vãn thì ngay lập tức rời khỏi Phượng gia và không bao giờ được phép quay trở lại.
Quyết định của tộc trưởng và các trưởng lão khiến Phượng Vãn siết chặt nắm tay treo bên mình. Nếu thực sự bị đuổi ra khỏi Phượng gia, nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đi tu chân giới. Đây gần như là nàng không có cơ hội tu tiên.
Nàng đã cố gắng nhiều như vậy rồi, tại sao vẫn không thực hiện được?
Sau khi nghe kết quả trừng phạt, Phượng Huân là người đầu tiên tỏ ra bất mãn.
" Tộc trưởng gia gia, bọn họ trắng trợn không tuân theo quy củ gia tộc, coi thường tộc trưởng người và các trưỡng lão, hình phạt này quá nhẹ a."
Hắn ta tức giận, chỉ phạt diện bích ba tháng, quá nhẹ cho ả. Hắn không hả dạ chút nào hết.
"Im lặng và quay về đi."
Người đứng đầu Đại phòng khiển trách Phượng Huân, mặc dù hắn ta cũng ghen tị với nguồn lực dồi dào của Nhị phòng. Nhưng hắn biết mọi việc là dựa trên lợi ích của gia tộc. Phượng Thanh Thanh chính là niềm hy vọng duy nhất có thể đưa Phượng gia đi xa hơn.
"Phụ Thân.."Phượng Huân cảm thấy tủi thân, ông không phải là phụ thân mình sao?Tại sao khuỷu tay lại hướng ra ngoài?
Đương nhiên Tam phòng cũng biết lấy lợi ích gia tộc làm đầu, nhưng họ cũng cảm thấy hình phạt này quá nhẹ.
"Tộc trưởng, chúng ta cũng thấy hình phạt này quá tầm thường, sao không trừng phạt Thanh Thanh diện bích tư quá sáu tháng, Vãn nha đầu thì trực tiếp bị gạch tên khỏi gia phả Phượng gia."