Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Nữ Phụ Xuyên Qua Tiểu Thuyết Tu Tiên

Chương 5: Thiên Tài Có Linh Căn Duy Nhất Của Phượng Gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phượng Huân sửng sốt một lát,sau đó trên mặt lộ ra một chút tức giận.Phế vật này dám cãi lại hắn,thật là muốn lên trời rồi.

"Ha,vừa nói ngươi không tu luyện được chính là phế vật,ánh mắt lại càng không tốt.Chỉ cần nhìn quả trứng của ngươi ta liền muốn nôn luôn thức ăn tối hôm qua."

Bàn tay cầm quả trứng của Phượng Vãn siết chặt,thằng nhọc này nói chuyện quá khó nghe,hắn thực sự có thể thốt ra được câu đó.

Phượng Huân không đợi Phượng Vãn trả lời,tiếp tục nói:

"Mà này,ngươi lấy trộm hạt linh châu đó ở đâu vậy?"

"Lão đại à,những hạt linh châu của Vãn Vãn không phải là ăn cắp,là nàng bán những linh dược lấy từ Linh dược sơn mà có được."Linh mẫu tự hào giải thích giùm cho Phượng Vãn.Con gái bà thật may mắn.

Phượng Huân dĩ nhiên không muốn nói chuyện với Linh mẫu,hắn nhếch môi,chán ghét,khua tay phủi phủi như thể đó là thứ gì bẩn thiểu.

"Được rồi,cho dù ngươi may mắn lấy được hạt linh châu,thì đối với loại phế vật như ngươi cũng không có đất dùng.Nếu biết điều thì đem hạt linh châu cấp cho ta.

Phượng Vãn nghiêng đầu trong mắt hiện lên sự ngây thơ và bối rối."Phượng gia có quy tắc này sao?"

Nghe Phượng Vãn đưa gia quy ra,Phượng Huân nghẹn họng,lập tức trở nên tức giận hơn.

"Ta là Phượng gia thiên tài,cũng là đại ca của ngươi,lão tử đây là quan tâm ngươi,ngươi hiểu không?"

Phượng Vãn ngoan ngoãn gật đầu." Ta hiểu,nếu đại ca lấy được linh châu,huynh sẽ đưa nó cho ta đúng không?Dù sao ta cũng là tiểu muội muội,đại ca nên quan tâm tiểu muội muội như ta."

Phượng Huân lại bị nói cho câm nín,lửa giận dâng lên tận trán,tên phế vật này hôm nay nói chuyện lưu loát thế.Chỉ nói không cũng vô dụng,hôm nay ta sẽ cho ngươi biết quy tắc của tu tiên giới là gì..

Vừa hay là yêu thú của hắn vừa mới ký khế ướt nên hôm nay hắn sẽ dùng tên rác rưởi này luyện tập vậy.

"Tiểu Trì,đốt chúng cho ta."

Phượng Huân gầm lên một tiếng,một con lợn đuôi đỏ xuất hiện bên cạnh hắn ta,nhe răng cười toe toét với hắn.

[Lợn đuôi đỏ cấp hai,đuôi đỏ như máu,thân đen,trí tuệ mới khai mở,phun ra quả cầu lửa,sức tấn công yếu,là yêu thú cấp thấp]

Một chuỗi thông tin khác tự động xuất hiện trong hải thức của Phượng Vãn.Nàng vô thức nhìn xung quanh,ngoại trừ Linh mẫu,xung quanh nàng không có ai khác,là ai đang giúp nàng??

Kìm nén sự nghi ngờ của mình,nàng nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào con lợn đuôi đỏ ở đối diện.Nàng còn chưa tu luyện,ngay cả yêu thú cấp thấp nhất cũng có thể gϊếŧ nàng.

Phượng Huân đây là muốn gây khó dễ cho nàng.

"Nương,người đi tìm người giúp đi."

Nếu không thể chiến đấu hay bỏ chạy thì chỉ còn cách trì hoãn rồi tìm người giúp đỡ.



"Vãn Vãn,ta tới giúp con,con chạy đi tìm người giúp đi."

Phượng Huân nghe hai người trước mặt đưa đẩy,hắn chống hai tay lên hông khoái trá cười lớn.

"Hai người các ngươi đều không thể tu luyện,đều là phế vật,hôm nay ai cũng không thể trốn thoát khỏi nơi đây,ta phải cho các ngươi biết thực lực của ta mạnh mẽ cỡ nào."

Nghe theo lệnh của Phượng Huân,con lợn đuôi đỏ cấp hai lao về phía Phượng Vãn,há miệng phun ra một quả cầu lửa.

Trình độ tu luyện của yêu thú cấp hai tương đương với tu sĩ luyện khí hậu kì,sức mạnh của nó không thể coi thường.

Phượng Vãn đẩy Linh mẫu ra và lăn qua một bên,tránh được quả cầu lửa đang lao thẳng vào mặt mình,nhưng tay chân nàng không tránh được,bị bỏng một mảng lớn.

Quả nhiên,con yêu thú này vừa được nhận chủ,vừa xuất hiện đã bị biến dị, quá độc ác.

May mắn thay,mấy tháng nay nàng đã tăng cường rèn luyện thể chất,nếu không quả cầu lửa này thực sự có thể đốt cháy mặt nàng.

Phượng Huân tức giận đến dậm chân,để cho phế vật phàm nhân này chạy thoát,quá mất mặt.

"Tiểu Trì,thiêu chết nàng cho ta."

"Hừ." Con lợn đuôi đỏ cũng phát ra tiếng kêu chói tai,rõ ràng là nó cũng không hài lòng vì Phượng Vãn tránh được quả cầu lửa của nó.

Nỗ lực né tránh vừa rồi gần như khiến Phượng Vãn kiệt sức,cộng thêm đau đớn do vết bỏng trên tay và chân làm cho nàng di chuyển càng khó khăn.

Đây là tu chân giới,nơi cường giả vi tôn,không có tu vi,nàng giống như một con kiến,bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng bị dẫm chết.Nhưng nàng sẽ không ngồi yên chờ chết như vậy.

Lần này hai quả cầu lửa tấn công Phượng Vãn cùng lúc."Không... Linh mẫu sợ đến mức lao về phía phượng Vãn,định thay nàng đỡ quả cầu lửa.

Phượng Vãn lại dùng tay đẩy nàng ra.Làm sao một cơ thể phàm trần có thể chịu được đòn tấn công của yêu thú cấp hai.

Lần đầu tiên nàng tránh được vì lợn đuôi đỏ đánh giá thấp nàng.Quả cầu lửa đánh trúng nàng,linh hồn nàng đau đớn đến mức gần như rời khỏi cơ thể.Tệ hơn nữa là quả cầu thứ hai lại đang nhắm vào mặt nàng bay tới.

Đan dược ở phàm nhân giới rất khan hiếm,ngay cả Phượng gia,một trong bốn đài gia tộc tu luyện ở phàm nhân cũng không có nhiều.

Huống chi nàng chỉ là một phàm nhân bị coi là phế vật,cấp đan dược cho nàng chỉ là lãng phí.

Nàng đưa tay ra trước ,cố gắng hết sức bảo vệ khuôn mặt của mình.Ngoài ý muốn,quả cầu lửa ngay khi sắp chạm đến nàng đã bị một con rồng lửa mạnh mẽ nuốt chửng.

"Phượng Thanh Thanh,vì sao ngươi lại giúp tên phế vật này?"

Phượng Huân tức giận gầm lên,nhưng có thể nghe ra được thanh âm này không có chút uy lực nào,tựa hồ rất sợ người mới đến.



Nghe cái tên Phượng Thanh Thanh,Phượng Vãn nhớ rằng nàng chính là nữ phụ trong quyển sách này.Khi đọc tới nhân vật này, nàng cảm thấy rất đồng cảm với Phượng Thanh Thanh.

Là người có đơn linh căn duy nhất, là hoả linh căn,giá trị linh căn là 9,5,gần bằng giá trị tuyệt đối.Khi nàng mười tuổi đã tu luyện đến luyện khí cấp sáu.Ở phàm nhân giới,nơi linh lực và tài nguyên khan hiếm,ở độ tuổi này mà tu luyện được trình độ như vậy đã hiếm càng thêm hiếm.

Ngay cả khi còn nhỏ,Phương Thanh Thanh đã cho mọi người thấy tương lai cô ấy sẽ sáng lạng như thế nào.

Mặc chiếc áo choàng màu đỏ,càng làm nổi bậc gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng hơn.

Phượng Vãn cảm thấy,Phượng Thanh Thanh và nữ chính đều giống như loài hoa hồng.Một là hoa hồng đỏ và một là hoa hồng trắng.

Chỉ tiếc nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên đã phạm sai lầm nghiêm trọng,chọn bông hồng màu trắng kia.

Thân là nữ phụ,Phượng Thanh Thanh đã dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để đối phó nữ chính,cuối cùng chết thảm dươi tay nam chính.

Phượng Vãn không ngờ rằng Phượng Thanh Thanh sẽ giúp nàng.Nàng âm thầm ghi nhớ ân cứu mạng này.

Nàng khó nhọc bò dậy khỏi mặt đất,tiến đến bên cạnh Phượng Thanh Thanh và hô nhỏ.

"Tỷ tỷ."

Phượng Thanh Thanh có chút không kiên nhẫn liếc nhìn Phượng Vãn,bất mãn nói hai chữ."Vô dụng."

Phượng Vãn không quan tâm đến thái độ của Phượng Thanh Thanh,nàng cúi đầu và trốn ra phía sau .

Phượng Huân ở phía đối diện giận dữ nhảy cẫng lên,Phượng Thanh Thanh chết tiệt,chính ả là người cướp hết ánh hào quang trong gia tộc.Hắn ta chỉ là tam linh căn,trong khi Phương Thanh Thanh là đơn linh căn duy nhất.

Đó là thiên tài nghìn năm hiếm thấy,so nàng với bọn hắn cứ như mây và bùn.

Để bảo vệ thiên tài có linh căn duy nhất này,Phượng gia không tiết lộ giá trị linh căn của Phượng Thanh Thanh ra bên ngoài,nếu không Phượng Huân sẽ càng ganh tỵ hơn.

Dù có muốn đến mấy cũng không thể làm gì được,tư chất của Phượng Thanh Thanh dù là trong toàn bộ tu chân giới đều rất quý giá.

Phượng Thanh Thanh liếc nhìn Phượng Huân và con lợn đuôi đỏ của hắn ta một cách kiêu ngạo và lạnh lùng.

"Trong tộc không phản đối chiến đấu,nhưng nếu để cho thú khế ướt cấp hai của ngươi trực tiếp bị biến dị,ta tin là tộc trưởng sẽ không ngồi yên đâu."

"Ngươi..."Khuôn mặt của Phượng Huân đỏ bừng,hắn thực sự không muốn gϊếŧ Phượng vãn và Linh di nương,chẳng qua muốn xả giận thôi.

Phượng Thanh Thanh suốt ngày chèn ép hắn,hắn chỉ muốn trút giận lên người của Phượng Vãn thôi.Tuy nhiên,lại xui xẻo để Phượng Thanh Thanh gặp phải.

"Được rồi,vì ngươi cũng là huyết thống Phượng gia,nên lần này tha cho ngươi,nếu tái phạm thì hậu quả tự gánh chịu."

Phượng Thanh Thanh nói xong,Phượng Huân thở phào nhẹ nhõm.Đồng thời hắn càng ghi hận Phượng Thanh Thanh,sớm muộn gì hắn cũng giẫm nát nàng dưới chân.
« Chương TrướcChương Tiếp »